Tháng Ngày Hoan Ca Của Tiểu Công Chúa

Chương 2: Cắm vào tiểu huyệt để đánh thức nàng (Cao H)

Nhìn da^ʍ thuỷ không ngừng chảy ra, Mạch Như Ngọc tăng tốc độ của tay, dùng sức đè lên viên thịt, vừa xoa vừa ấn. Chỉ một lúc sau, viên thịt nho nhỏ cương cứng càng làm hoa huyệt thêm xinh xắn. Không tìm được góc ấn thích hợp nên hắn đã dùng hai ngón tay kẹp lấy viên thịt sưng to và kéo nó lên.

Khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ bật ra tiếng rên mê người, vòng eo thon gọn hơi khó chịu mà vặn vẹo. Da^ʍ thuỷ chảy ra càng ngày càng nhiều, chậm rãi tràn ra từ khe hở của hai cánh hoa.

Rời khỏi viên thịt nhỏ, Mạch Như Ngọc đưa ngón tay sờ xuống huyệt động, chạm vào thịt non của miệng huyệt, nơi đó đã trở nên ẩm ướt. Hai ngón tay tách cánh hoa ra, ngón tay vừa khẽ mở miệng huyệt, một lượng da^ʍ thuỷ lớn bắn ra, phun lên hai má đùi trắng nõn của nàng và cũng làm ướt cả tay của hắn.

Ngón tay dính da^ʍ thuỷ xoa nhẹ vài cái, kiểm tra độ ẩm ướt, hắn biết sắp tới lúc rồi.

Công chúa thấp giọng rêи ɾỉ, tự giác dang rộng hai chân như muốn mời hắn cắm vào.

Mạch Như Ngọc cởϊ áσ ngoài của mình, kích cỡ quần áo của hắn rất lớn và bây giờ hắn cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giống công chúa. Không giống với vẻ ngoài dịu dàng, côn ŧᏂịŧ dưới háng của hắn thô dài như cánh tay của một đứa trẻ con khiến cho mọi người cảm thấy kinh hãi, không biết cơ thể bé nhỏ của công chúa bao bọc được vật này bằng cách nào.

Mạch Như Ngọc hít vào một hơi, nhắm thẳng qυყ đầυ thô to vào miệng huyệt ẩm ướt của công chúa, chậm rãi đâm vào trong. Hắn cắm rất chậm, côn ŧᏂịŧ nổi đầy gân xanh cứ thế đi vào hoa huyệt của công chúa.

“Ưm…” Sự trống rỗng trong cơ thể được lấp đầy khiến công chúa phải bật ra tiếng rêи ɾỉ.

Nàng hoàn toàn không có ý thức, vách thịt non mềm cứ mấp máy khép mở theo bản năng. Tiểu huyệt bài xích dị vật đang tiến vào, lúc mυ'ŧ lúc nhả, hành động này lại vô ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân kia.

Côn ŧᏂịŧ thô dài vào được một nửa thì dừng lại, sau đó lại rút ra bắt đầu đưa đẩy. Động tác của nam nhân thong thả mà nhẹ nhàng, chậm rãi điều chỉnh tốc độ, mỗi một lần cắm vào lại sâu hơn một chút, từng bước khai phá nơi bí ẩn ở sâu bên trong.

Bộ phận nhạy cảm nhất bị cọ xát khiến thiếu nữ dưới thân còn đang mơ màng cũng phải rêи ɾỉ.

“Ưm… thật thoải mái…” Từ trong cơn mơ, thiếu nữ cuối cùng cũng nhẹ nhàng mở mắt.

Công chúa Ân Ngưng chu môi, giọng nói ngái ngủ lên án mỹ nam ôn nhu như ngọc trước mắt: “Chàng là đồ đáng ghét… dám dùng cách này để đánh thức Ngưng Ngưng…”

“Nếu ta cứ trực tiếp đánh thức công chúa, công chúa bị quấy rầy giấc ngủ sẽ không vui. Cũng không phải ta chưa thấy dáng vẻ tức giận lúc phải rời giường của công chúa.”

“Ai nói Ngưng Ngưng… sẽ không vui…”

“Tháng trước ta không có ở đây, công chúa còn nói có một tên dục nô mới tới không hiểu chuyện dám đánh thức công chúa. Công chúa không chịu rời giường, quần áo cũng không thèm mặc, bữa sáng cũng không chịu ăn, cả ngày xị mặt ra với hoàng hậu nương nương.”

“Hừ! Chàng đáng ghét chết đi được, dám nói xấu Ngưng Ngưng.” Ân Ngưng bất mãn chu miệng nhỏ: “Nếu chàng không làm ta thoải mái, lúc Ngưng Ngưng tỉnh lại cũng sẽ tức giận với chàng.”

“Vậy công chúa nói xem, ta không làm công chúa thoải mái lúc nào?”

“Chàng còn hỏi nữa, cố ý cắm Ngưng Ngưng chậm rì rì như thế, khó chịu muốn chết… nhanh lên một chút… mạnh một chút…”

Mạch Như Ngọc cười, cuối cùng cũng đẩy nhanh tốc độ, mỗi lần va chạm đều mang đến đợt kɧoáı ©ảʍ cao hơn, không ngừng cọ xát cơ thể bé nhỏ. Thiếu nữ vừa rêи ɾỉ, vừa đong đưa eo kết hợp với hắn, hai bầu ngực đầy đặn cũng đong đưa theo nhịp chuyển động của cơ thể.

“Hôn ngực của Ngưng Ngưng đi… Ngưng Ngưng khó chịu…” Ân Ngưng thấp giọng cầu xin, đè đầu của Mạch Như Ngọc xuống ngực mình.

“Hửm, vừa nãy ai mới chê ngứa nhỉ, còn đẩy ta ra nữa.”

“Có sao… có sao… lúc nãy Ngưng Ngưng ngủ say… cái gì… cũng không biết…” Thiếu nữ sung sướиɠ vừa thở dốc vừa trả lời câu hỏi của nam nhân.

Mạch Như Ngọc khẽ cười một tiếng, cũng không tiếp tục cãi tay đôi với công chúa. Hắn cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú hồng nhuận của thiếu nữ, hạ thân của hắn va chạm mạnh mẽ, núʍ ѵú lắc lư theo bầu ngực non mềm, bất ngờ trượt ra khỏi miệng.

Bầu ngực đong đưa qua lại cọ vào răng của nam nhân khiến cho Ân Ngưng phải chau mày: “A Ngọc, đau…”

“Ngoan, không đau.” Tốc độ bên dưới của Mạch Như Ngọc chậm lại, ngậm chắc núʍ ѵú hồng hào trong miệng, sau đó mới gồng eo mạnh mẽ đưa đẩy.