Tâm Hữu Bất Cam (Không Có Cam Lòng)

Chương 51

Chương 51
Hàn Tranh nhìn bên ngoài một chút, mặt trời cũng không mọc từ hướng tây lặn ở hướng đông a, Thương Thương tìm anh rốt cuộc là có chuyện gì đây? Trong tuần cuối cùng của tháng 11, Chu Thương Thương có thể nói là vượt qua trong cực kỳ thấp thỏm cùng phẫn nộ.

Thời gian hành kinh của cô luôn luôn rất chuẩn, lần này chậm lại hơn một tuần còn chưa tới, trong lòng run sợ chạy đến hiệu thuốc mua một hộp que thử thai.

Sau đó thực nghiệm báo cáo như sau:

Que thứ nhất, gần dương tính.

Que thứ hai, dương tính.

Que thứ ba, dương tính.

Que thứ tư, dương tính.

Que thứ năm, dương tính .

. . .

Chu Thương Thương đối diện với một loạt vạch hồng, dường như có một cái sấm sét giữa trời quang nổ tung trên đỉnh đầu cô, làm cho cô thoáng cái chấn động điếc tai, toàn bộ thế giới của cô nhất thời chỉ còn lại có âm hưởng bùm bùm, sau đó còn có một thanh âm chết tiệt cứmột mực kêu gào bên tai cô “Chơi với lửa có ngày chết cháy nhá, chơi với lửa có ngày chết cháy nhá. . .”

Chu Thương Thương từ phòng vệ sinh đi ra, nửa nằm ở trên sô pha, đại não trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh mẽ đã bị vây trong trạng thái tê liệt, kể cả của biểu tình trên mặt cô, cũng bị tê liệt luôn.

Chu Thương Thương mím môi, hai mắt vô thần, vẫn không nhúc nhích nằm trên sô pha, một lúc lâu một lúc lâu, nhưng mà chỉ cần đại não khôi phục chuyển động, lập tức đầy ngập phẫn nộ nhảy lên, cho nên thời gian cả một buổi chiều, mấy thứ gì đó xung quanh có thể ném trong phòng khách trên cơ bản không có khả năng may mắn tránh khỏi tai nạn.

Chu Thương Thương nhắm mắt lại, khẽ cắn môi, cô rốt cục hiểu được ngày đó, Hàn Tranh nói xin lỗi rốt cuộc là xin lỗi cái gì, Chu Thương Thương dùng đầu đυ.ng vào sô pha vài cái, chỉ cần vừa nghĩ đến người nọ, hàm răng liền nhịn không được run lên, phẫn nộ bừng bừngnhư là từ trong kẽ xương xèo xèo bốc ra bên ngoài.

Buổi tối, Chu Thương Thương vẫn là ra cửa ăn chút gì, khi đứng ở cửa lớn đổi giày, thì vẫn chọn một đôi giày đế bằng, lúc bước đi, hai tay thường thường chạm một chút vào bụng mình.

Tâm tình này, cực kỳ khó có thể hình dung.



Tuần cuối cùng của tháng 11 này, Hàn Tranh trải qua coi như dễ chịu, tụ hội lớn nhỏ, bàn rượu tiệc tối bàn mạt chược, đều phá lệ xuân phong đắc ý. Thứ sáu cuối tuần trong nhà còn có một bữa tiệc.

Nhưng mà Hàn đồng chí vẫn không có đi tới với trạng thái thất tình, rất nhiều chuyện dễ thấy cảnh thương tình.

Trước đây Hàn Tranh làm thế nào cũng lý giải không được câu danh ngôn “Cảm thì hoa tiên lệ, hận biệt điểu kinh tâm”, sáng sớmnhìn ngoài cửa lá ngô đồng rơi rụng bay đầy mặt đất, cũng sẽ hơi cảm thấy một dạng thương cảm.

Ngày này, Hàn Tranhđến uống rượu tiệc đầy tháng con trai người em họ của anh, trên bàn tiệc, Hàn Sênh ôm con trai vui tươi hớn hở gặp người đều nói: “Con em giống em không, mặt mày này, giống em, mũi này, giống em, miệng này, cũng giống em. . .”

Hàn Tranh nghe cái lỗ tai phát ngán, khi Hàn Sênh ôm con trai cố ý đến trước mặt anh khoe khoang, Hàn Tranh cũng nể tình nhìn vài lần, còn bế lấy, con trai Hàn Sênh mềm nhũn dán trong ngực anh, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, lông mi thưa thớt, con mắt híp thành một sợi chỉ, mũi căn bản nhìn không thấy mũi, khóe miệng chảy ra chất lỏng trong suốt.

Anh ráng cười hai tiếng, đem con trai trả lại cho Hàn Sênh thì nói: “Thật đúng là rất giống với chú mày.”

Hàn Sênh nghe xong hài lòng a: “Anh họ, anh khi nào thì xác định a, cũng sinh cho em cháu trai cháu gái a. . .”

Hàn Tranh cười, mặt mày hớn hở nhìn Hàn thủ trưởng: “Anh hai, Sênh tử giục anh sớm sinh một chút kìa.”

Hàn thủ trưởng nhiều năm quang côn (quang côn: đàn ông trưởng thành độc thân không có vợ), nhẹ nhàng nhìn Hàn Sênh, Hàn Sênh ha ha nở nụ cười, ôm con trai rời đi.

Từ trong tiệc đầy tháng đi ra, Hàn Tranh uống có chút high, buổi tối lại bị bọn Áp tử Hoa Câu kêu đi ra ngoài, đánh bài suốt đêm, vận khí tốt kinh khủng, Áp tử kéo họng niệm: “Thập Nhất a, mày là tình trường thất ý, đổ trường đắc ý a.”

Hàn Tranh cười yếu ớt, cũng không phản bác, nên thắng tiền vẫn như cũ thắng tiền, chơi suốt một đêm đi về, con mắt đều đỏ, đi tới toilet rửa mặt, trong lòng trống vắng, đi ra bên ngoài, một trận gió lạnh thổi tới, như là thổi vào trong lòng anh, lạnh vèo vèo.



Tuần lễ cuối cùng của tháng 11, Tô Dần Chính qua cũng không tệ, thứ 5 ngồi khoang hạng nhất đến Hàn Quốc ký một hợp đồng, lúc thứ sáu trở về, trước cửa bị một người ngăn chặn, Trần Uyển Di thấy hắn, lập tức nhào tới trong lòng hắn, mang theo tiếng khóc nức nở: “Dần Chính, em đợi anh đã một đêm.”

“. . .”

Chuyện tình cảm a, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, tựa như chuỗi thức ăn trong sinh vật học, con mạnh ăn tươi con yếu vậy, mọi người tự tin cho rằng bản thân đang ở vào đầu cao nhất của chuỗi thức ăn, nhưng mà bọ ngựa ở phía trước hoàng tước ở phía sau, vạn vật đều có định luật, chuyện tình cảm cũng như thế, đồng dạng phù hợp quy luật tự nhiên.

Người thắng người thua, cá lớn nuốt cá bé, ai có thể làm rõ ràng đây?



Chu Thương Thương nước sôi lửa bỏng quấn quýt hết hai ngày, không có kết quả, ngày thứ ba như trước bị xoắn xuýt trong trạng thái nước sôi lửa bỏng.

Đầu tiên, cô không muốn lần nữa nằm trên bàn thủ thuật, cái loại hàn ý lạnh buốt đến tận xương này, cô hiện tại chỉ cần hồi tưởng đều khó khăn, chứ đừng nói lại nằm trên đó thể nghiệm một lần.

Thứ hai, cô không muốn cùng Hàn Tranh lần nữa dây dưa cùng một chỗ.

Sau cùng, cô đồng dạng không có làm chuẩn bị tốt để làm mẹ, trạng thái độc thân hiện nay cô rất thoả mãn, thật là không muốn thêm một đứa nhóc làm phiền lòng.

Nói tóm lại, Chu Thương Thương cũng không biết nên làm như thế nào nữa.

Hai ngày này, cô ngoại trừ tức giận ra, càng thêm chính là tức giận, đại não sau khi bị sét đánh lại thật ra càng ngày càng thanh tỉnh, nhưng là có chút vấn đề, càng thanh tỉnh càng khó xử lý.

Hai ngày này, cô toàn nhìn chằm chằm vào bụng mình, nhìn nhìn, cơn tức bốc lên, hận không thể hướng trên bụng đập một chưởng, đơn giản xong việc.

Đáng tiếc, cô không có thứ công lực này, cũng không có tính hung ác này.

Rõ ràng chưa nghĩ xong có muốn sinh hạ đứa nhỏ này hay không, khi đói bụng, lúc chọn món cũng chọn thứ nhiều dinh dưỡng chút, thậm chí còn lên mạng tra xét các hạng mục cần chú ý của phụ nữ có thai.

Chu Thương Thương rất rõ ràng, cô mang thai đứa bé này, là một khối đá tảng ngột ngạt, rõ ràng từ trên trời giáng xuống rơi vào trên con đường nhân sinh nguyên bản phải thông thuận của cô, cô bước đi không mở mắt a, cái cú ngã lộn nhào này, Chu Thương Thương tìm không được lý do tự mình kêu oan.

Tự làm bậy không thể sống, cô gần đây giỏi làm chuyện xấu, lần đầu tiên làm chuyện xấu lau đít rời đi, sau đó tốt rồi, bị báo ứng đó. -

Cho dù nội tâm quấn quýt vạn phần, Chu Thương Thương ngày hôm sau vẫn cứ theo lẻ thường đến trường dạy học, cô có thể bởi vì thân thể khó chịu xin nghỉ, nhưng không thể bởi vì lý do tâm tình không thoải mái không đi dạy.

Gần đây giáo viên mang thai nhiều, trong phòng làm việc thường thường thảo luận mấy câu chuyện chuyên môn về em bé phụ nữ có thai ở cữ các loại.

Chu Thương Thương ngồi ở ghế văn phòng phê chữa bài tập của học sinh, biểu hiện ra bên ngoài bình thản chịu đựng gian khổ, nội tâm sớm đã trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất là khi thấy thầy Trịnh tươi cười đầy mặt cùng cô chào hỏi, Chu Thương Thương thực sự có xung động muốn hỏi thăm bà mẹ anh ta.

Từ rất lâu tới nay, Chu Thương Thương đã nhận rõ nhân sinh của mình không có mừng rỡ ngạc nhiên nào, chỉ có cẩu huyết, đây là, cẩu huyết tới quá mạnh mẽ, khiến cho cô trở tay không kịp, thế cho nên chậm chạp không biết đối mặt làm sao, sau đó hạ quyết tâm làm quyết định.

Tiết học sau cùng kết thúc, Chu Thương Thương ở cổng trường gặp gỡ Triệu Trung Học tới đón con trai tan học, sau đó đi nhờ xe anh ta về nhà, buổi tối Triệu Trung Học phải trực đêm, làm chủ nhiệm lớp thay thế và hàng xóm của Triệu Tiểu Lăng, Chu Thương Thương đem Triệu Tiểu Lăng đón vào trong nhà mình.

Có khả năng trong nhà nhiều người, lực chú ý di dời đi ít nhiều, không hề mỗi phút mỗi giây quấn quýt vạn phần về cái trứng thụ tinh trong bụng.

Buổi tối, cô và Triệu Tiểu Lăng cùng nhau ngồi trên sô pha xem trận đấu bóng đá.

Khi tường thuật viên kích động thuyết minh XXX lại đá trúng cầu môn, đầu Chu Thương Thương lại đau.

Trộm nhìn, người run như cầy sấy, so với người bình thường dù gì cũng liên tưởng hơn một chút.

Ban ngày có chút suy nghĩ ban đêm nằm mộng, Chu Thương Thương ban ngày không được sống yên ổn, buổi tối ác mộng quấn thân, kỳ thực không thể tính như ác mộng, cô chỉ mơ tới mình sinh ra một cái trứng, một cái trứng lóng lánh ánh kim, còn có thể nhảy nhảy nhúc nhích, sau đó lúc phá vỏ chui ra, cô đã tỉnh.

Chu Thương Thương mở đèn đầu giường, tia sáng màu da cam mang cô bao phủ trong quần sáng hình tròn, cô xoa xoa mồ hôi tinh mịn trên trán.

Chu Thương Thương sau khi tỉnh lại sẽ rất khó ngủ, huống hồ có chuyện quấn quýt làm cho phiền lòng, nằm ở đầu giường, lấy ra điện thoại di động, vô ý lật xem album.

Bên trong rất ít hình ảnh, đều là lần trước cô đi du ngoạn thành phố G cùng Hàn Tranh chụp được, Chu Thương Thương lật ảnh chụp, xoa xoa mi tâm.

Kỳ thực cô rất muốn biết cái trứng trong mộng phá vỏ ra là cái gì? Trong bụng cô, là trai hay gái? Đêm khuya 12 giờ, Chu Thương Thương ngoài tâm tình phẫn nộ ra, lần đầu tiên nghĩ đến vấn đề này.

Hàn Tranh nói, anh muốn trai gái song toàn, Chu Thương Thương kéo khóe miệng một cái, thật đúng là một người có lòng tham.

Chu Thương Thương nhìn mặt mày người nào đó trong ảnh, thừa dịp tâm tình phiền toái không có lần nữa nhảy ra, vội vàng tắt đèn đi ngủ.

Chu Thương Thương vẫn là xin nghỉ một ngày đến bệnh viện làm xét nghiệm thử máu làm thử HCG, vốn chuyện có 99% sẽ trở thành sự thật, nhận lấy kết quả xét nghiệm thì được xác định 100%.

Cô thực sự mang thai.

Lúc Chu Thương Thương cầm kết quả xét nghiệm đi ra, ngoài ý muốn thấy được Trần Uyển Di cùng đi tới với Tô Dần Chính.

Không có chạm mặt, thừa dịp hắn với Trần Uyển Di chưa nhìn thấy cô, Chu Thương Thương bước nhanh ra khỏi bệnh viện.

Thực sự có thú vị, lần trước là khoa nhũ tuyến, lần này là trung tâm khám thai.

Chu Thương Thương cầm kết quả xét nghiệm đi đến suối nhạc nước ngoài quảng trường Thời Đại ngồi một hồi.

Trên quảng trường người đến người đi, bầu trời xanh lam trên đỉnh đầu mây cuốn mây trôi, một đôi vợ chồng trẻ đẩy xe nôi từ trước mắt cô đi qua.

Chu Thương Thương kéo mặt, thật đúng là đau đầu a.

Đại khái ngồi hơn một tiếng đồng hồ, Chu Thương Thương từ trên bậc thang đứng lên, đi khỏi quảng trường, sau đó ở trên đường cái đón một chiếc taxi.

Lúc tài xế hỏi cô đi nơi nào, Chu Thương Thương hùng hổ báo ra địa điểm: “Chính pháp đại lâu.”

Chu Thương Thương đi tới chỗ Hàn Tranh hiện tại đi làm, chính pháp đại lâu thành phố S mới xây dựng hai năm nay, phong cách kiến trúc là kiểu trang trọng nghiêm túc của Trung Hoa.

Chu Thương Thương ở vành đai xanh hóa đối diện đại lâu dừng lại bước chân, sau đó lấy ra điện thoại di động bấm số Hàn Tranh.

Hàn Tranh thực sự nghĩ không ra Chu Thương Thương sẽ gọi điện thoại cho anh, cho nên khi nhận điện thoại trong ngực đặc biệt không nắm chắc, đoán rằng Chu Thương Thương có phải xảy ra chuyện gì hay không.

Anh nghĩ ngày đó đầu óc mình rất không biết xoay chuyển, khi Chu Thương Thương nói muốn cuộc sống yên ả, anh làm thế nào lại không nói: “Anh cũng có thể cho em cuộc sống yên ả a.” Mà không phải là cái dối trá gì đó: “Anh sẽ không lại làm phiền em.”

Từ đó về sau vài ngày, Hàn Tranh vẫn rất hối hận, nhất là thêm việc bà nội Thương Thương qua đời, cư nhiên còn để cho Tô Dần Chính chiếm cơ hội xum xoe.

Từ thành phố B trở về Hàn Tranh mỗi lần nghĩ đến câu phúng điếu ngày hôm đó nhìn thấy “Cháu rể Tô Dần Chính” này, ngực lại một trận khó chịu.

Anh thực sự có thể lại không mặt mũi không da một chút a, Tô Dần Chính đã không mặt mũi không da như vậy, anh còn kiềm chế làm cái gì, lễ nghĩa khiêm nhường, việc theo đuổi vợ này, còn chú ý đức hạnh quân tử a?

Buồn cười chết người đi!

“Hàn Tranh, anh chừng nào thì tan tầm?” Chu Thương Thương dạng như vậy hỏi anh.

Hàn Tranh nhìn một chút đồng hồ trên tường: “Tùy thời a.”

“Vậy anh xuống lầu đi, em ngay dưới chính pháp đại lâu.”

Hàn Tranh cầm lấy áo khoác trên ghế xoay, liền phóng người ra bên ngoài.

Hàn Tranh nhìn bên ngoài một chút, mặt trời cũng không mọc từ hướng tây lặn ở hướng đông a, Thương Thương tìm anh rốt cuộc là có chuyện gì đây?