Tâm Hữu Bất Cam (Không Có Cam Lòng)

Chương 25

Chương 25
Hàn Tranh ném vài bao Okamoto đến trong xe, Chu Thương Thương nhìn vài lần, bạch kim chí tôn siêu mỏng. Hàn Tranh chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ không khống chế được như thế, rất nhiều người đều nói đàn ông rất dễ dàng nhớ kỹ đối tượng lên giường lần đầu tiên với mình, nhưng anh hiện tại ngay cả người nọ bề ngoài là cái bộ dáng gì đều quên, chỉ nhớ rõ đó là con gái, còn có thân hình tốt lắm.

Khi tối hôm qua anh chân chân chính chính tiến vào thân thể Chu Thương Thương, mặc kệ là thân hay là tâm, anh đều đạt tới vui thích trước nay chưa từng có, anh vẫn cho rằng ‘tính’ bất quá chỉ là một bản năng động vật, nhân loại là cái gọi là động vật bậc cao, ở trên vấn đề ‘tính’ này đơn giản là kỹ thuật cùng phương diện sân bãi đề cao cùng cải thiện, nhưng là kí©ɧ ŧìиɧ tối hôm qua trải qua, là cực hạn cảm thụ cảm quan mà anh chưa từng trải nghiệm, anh mãnh liệt muốn chiếm lấy một phụ nữ như thế, mà anh lại là bất an như thế.

Mãi đến khi Chu Thương Thương hỏi anh một câu “Thập Nhất, anh có phải đặc biệt không có tự tin hay không?”

Lúc ấy anh nghĩ, cô gái này thật không có lương tâm.

Không, cô rất có tâm, đáng tiếc tâm đó không phải dành cho anh mà thôi, cô theo một người đàn ông mười bốn năm, cái người đàn ông kia từ một thiếu niên xanh miết biến thành kim quý trên thương trường, cô đều không rời không bỏ làm bạn bên người hắn.

Anh nhớ tới nhiều năm trước cô cùng Tô Dần Chính quan hệ tan vỡ làm cho cô tuyệt vọng đến mức có ý đồ tự sát, là anh một tấc cũng không rời canh giữ ở bên người cô, về sau cô rốt cục bình tĩnh, cũng giống như hôm nay vậy làm cho anh một chút cơm, cô cười nói: “Thập Nhất, cám ơn anh.”

Anh nói: “Rời khỏi Tô Dần Chính đi, theo anh ở một chỗ, anh sẽ đối tốt với em.”

Lúc ấy cô trả lời anh như thế nào đây, cô tức giận nói ra đến thiếu chút nữa anh muốn lật bàn quay đầu bước đi, cô nói: “Cái đối tốt của anh với em có thể được bao nhiêu năm, anh biết không, Tô Dần Chính trước kia đối với em thật tốt, anh ta còn cùng người khác đánh nhau vì em, cái vết sẹo kia hiện giờ vẫn còn đó?”



Hàn Tranh rất sớm liền tỉnh lại, Chu Thương Thương ngủ trong lòng anh, anh sờ sờ mái tóc ngắn của cô, cô làm gì lại đem đầu cắt xén đi thế này, cắt tóc đoạn tình sao?

Chu Thương Thương mở to mắt, xấu hổ hất ra, sau đó vì để che giấu xấu hổ, lại quay đầu hỏi Hàn Tranh một câu: “Tóc ngắn của em đẹp không?”

Hàn Tranh ngồi người dậy, cẩn thận đánh giá một phen: “Người nào làm thành như vậy, người đó cũng thật ác độc a.”

Chu Thương Thương dữ tợn trừng mắt nhìn anh liếc một cái, Hàn Tranh xoay ngược lại thân mình, đem Chu Thương Thương khống chế ở dưới thân, tay anh ở trong mặt chăn dao động trên thân thể của cô.

Chu Thương Thương ý đồ đẩy anh ra: “Anh không phải đi làm sao?”

“Hôm nay thứ Bảy.” Hàn Tranh nói, ánh mắt sáng quắc, “Thương Thương, anh hiện giờ còn đang hoài nghi tối hôm qua có phải là một giấc mộng hay không, chi bằng chúng ta lại tiếp một lần nữa thế nào?”

Chu Thương Thương giơ tay ở sau lưng véo một cái Hàn Tranh: “Phải mơ không?”

Hàn Tranh buồn cười ra tiếng, mổ mổ xuống cái trán của Chu Thương Thương: “Đứng lên tắm rửa một chút, sau đó chúng ta xuống lầu ăn điểm tâm.”

Chu Thương Thương xoay người: “Em không muốn đi, anh đi đi.”

“Cũng được.” Hàn Tranh đùa dai đem mái tóc Chu Thương Thương xoa xoa thêm loạn, dừng một chút, “Anh đi mở nước ấm cho em, sau đó đi mua điểm tâm mang lên.”

“Ừ, cám ơn.” Chu Thương Thương nhắm mắt lại.

Hàn Tranh cúi đầu nhìn đến sau lưng Chu Thương Thương lộ ra ngoài chăn, một mảnh hồng ấn nhìn thấy ghê người, anh có chút tự trách, giơ tay kéo kéo chăn lại, thay cô đắp kín.

Lúc này, di động đặt ở đầu giường có chút trái mùa vang lên, Chu Thương Thương cầm lấy di động nhìn, ngắt máy.

Hàn Tranh làm ngơ, lại cúi người hôn lên trán Chu Thương Thương.

Chu Thương Thương cười nhìn Hàn Tranh: “Anh có thể đừng lằng nhằng như vậy hay không?”

Hàn Tranh giả bộ tức giận ở trên cổ Chu Thương Thương cắn một cái, Chu Thương Thương ăn đau, kêu ra tiếng: “Hàn Tranh, anh là tên khốn!”

Hàn Tranh phất ống tay áo, ra khỏi phòng.

Chu Thương Thương ở trên giường cũng tiếp tục nằm rất lâu, trong di động lại thêm một cái tin báo cuộc gọi nhỡ của Tô Dần Chính.

Cô có chút muốn cười, hắn ta gọi tới làm cái gì, trước khi chưa ly hôn cũng chưa từng cần liên hệ như vậy.



Sau khi ly hôn một giờ, Tô Dần Chính gọi điện thoại cho tiểu bảo mẫu ở biệt thự Hoa Khê, hắn hỏi: “Thương Thương đã trở lại chưa?”

Tiểu bảo mẫu trả lời: “Phu nhân chưa có trở về.”

Trong câu nói này có lỗi, Chu Thương Thương đã không phải là phu nhân của hắn, Tô Dần Chính ngắt điện thoại xong, hắn đột nhiên nhớ tới lời Chu Thương Thương ở trên xe nói với hắn, cô nói cô cũng không dự định độc thân cả đời, cho nên cô còn có thể lập gia đình, cô sẽ trở thành phu nhân của một người đàn ông khác, người đàn ông khác này có quyền lợi hợp pháp có được tất cả của cô, trong đó bao gồm thân thể cô.

Tô Dần Chính cáu kỉnh đập nát một cái đèn bàn, bóng đèn thủy tinh phá thành những mảnh nhỏ vẩy ra xung quanh, trong đó có một mảnh bay đến trên tay hắn, cắt qua da thịt trên mu bàn tay, máu đỏ sậm lập tức xông ra.

Hắn vẫn gọi điện thoại cho Chu Thương Thương, khi quay số điện thoại hắn vẫn bất an cùng khẩn trương, nhưng khi nghe được thanh âm đối phương đã ngắt máy, hắn tự dưng dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi như vậy.

Tô Dần Chính buổi tối còn có một bữa tiệc, ông chủ là người Trung Quốc gốc Nhật Bản, tuổi qua bán trăm, kinh doanh vật liệu thép, nghe nói vợ ông ta là người Hắc Long Giang, vị thương nhân Nhật Bản này vì vợ mình chọn lựa lưu lại tại Trung Quốc.

Tô Dần Chính đã thật lâu không có nghe đến chuyện xưa như vậy, thật mới mẻ. Hắn ở chỗ ông ta mua 600 tấn vật liệu thép, ông chủ vật liệu thép mời hắn đến nhà ăn cơm, ông ta nói vợ ông ta sẽ tự mình xuống bếp, ông ta ở trong điện thoại vui vẻ tán dương vợ mình làm đồ ăn Nhật thật đúng là tuyệt nhất.

Tô Dần Chính gọi điện thoại cho Trần Uyển Di, bảo ả ta chuẩn bị một chút.

Trần Uyển Di trang phục phá lệ dịu dàng, váy hoa, tóc quăn biến thành tóc thẳng, mềm mại xõa ở sau lưng, Tô Dần Chính nhìn vài lần, xem ra thật thuận mắt rất nhiều.

Ông chủ vật liệu thép nhà ở trong khu nội thành cũ là một căn nhà kiểu cổ màu trắng, trước sân gieo trồng các loại hoa cỏ thực vật, ý xanh dạt dào, rất có sức sống.

Ông chủ vật liệu thép đi ra nghênh đón Tô Dần Chính, ông ta có thể nói một ngụm tiếng phổ thông lưu loát, ông ta cười giới thiệu: “Mấy thứ này đều là vợ tôi gieo trồng.” Dừng một chút, nhìn về phía Trần Uyển Di, hỏi, “Đây là vợ của Tô tổng đúng không, rất được, Tô tổng phúc khí tốt.”

Trần Uyển Di kéo tay Tô Dần Chính, khóe mắt cong lên: “Xin chào ngài, thật cao hứng khi đến nhà ngài làm khách.”

Tô Dần Chính im lặng không lên tiếng mà dẫn dắt Trần Uyển Di vào nhà. Ông chủ vật liệu thép dẫn bọn họ đi thăm ngôi nhà của mình, nhà kiểu cổ trừ bỏ cất chứa các loại đồ cổ ra, bên trong thêm một ít ảnh chụp và vật lưu niệm cũng cũ kỹ, căn nhà này lưu giữ lại những năm tháng niên hoa yêu nhau mỹ lệ của ông chủ vật liệu thép và vợ mình

Nhà bọn họ có một khung ảnh treo tường, bên trong dán toàn bộ ảnh chụp của hai vợ chồng từ lúc bắt đầu yêu nhau sau đó kết bạn nắm tay đi chung đến bây giờ, Trần Uyển Di nhìn mấy tấm ảnh cũ này, nhỏ giọng hỏi Tô Dần Chính: “Bọn họ không có con sao?”

Lời này không khéo vừa bị ông chủ vật liệu thép đi đến nghe được, ông ta hiền lành cười cười: “Vợ của tôi bởi vì một lần ngoài ý muốn không thể sinh dục, tuy rằng chúng tôi đều thực thích trẻ con, nhưng hiện giờ cảm thấy cuộc sống hai người cũng tốt lắm, cuộc sống cũng không có thứ nào thập toàn thập mỹ.”

Trần Uyển Di líu lưỡi, ngẩng đầu nhìn Tô Dần Chính, hắn cúi mắt, thần sắc lạnh lùng.

Cơm chiều, vợ của ông chủ vật liệu thép đem các loại đồ ăn tinh xảo bưng lên bàn gỗ hoa lê, Tô Dần Chính nhìn vài lần vị nữ nhân người Hắc Long Giang này, bốn năm mươi tuổi, không hề trẻ cũng không hề xinh đẹp, năm tháng lưu ở trên mặt bà nếp nhăn cùng đồi mồi. Nhưng mà nhìn cũng rất thư thái, đôi mắt cong cong, là người hiền lành.

Người vợ bưng đồ ăn xong, ông chủ vật liệu thép đứng lên nắm lấy tay bà, đỡ bà cùng ngồi xuống, sự che chở trong đó khiến cho mỗi người đàn bà đều vô cùng động dung.

Trần Uyển Di ngồi trước bàn ăn, có chút hâm mộ nói: “Ngài cùng phu nhân của mình cảm tình thật tốt.”

Ông chủ vật liệu thép hạnh phúc cười cười, ông ta dường như thực thích kể chuyện xưa, ông ta rót cho Tô Dần Chính cùng Trần Uyển Di hai chén rượu sake, sau đó nhìn vào mắt vợ mình, quay đầu nói: “Chúng tôi thời điểm học đại học yêu nhau, cô ấy đến Nhật Bản lưu học, sau lại cô ấy trở về nước, tôi cũng liền đi theo cô ấy đến đây.”

Tô Dần Chính bưng chén rượu cùng ông chủ vật liệu thép chạm ly vào: “Nâng ly vì tình yêu của hai người.”

Ông chủ vật liệu thép: “Lúc ấy trong nhà cô ấy mọi người không đồng ý hôn sự của hai chúng tôi, cô ấy vì tôi khổ sở rất nhiều, Hắc Long Giang nơi đó khí hậu không thể so với thành phố S, mùa đông thường âm dưới 20 độ, đoạn thời gian đó tôi sinh bệnh nặng, cô ấy mỗi ngày dùng than đá nấu nước, giặt quần áo, nấu cơm, ngẫm lại, thật sự là khổ cho cô ấy.”

Tô Dần Chính lại rót một ly rượu sake, hương vị tinh thuần trong veo làm cho hắn rất thích, ông chủ vật liệu thép nói rượu này là tự tay vợ ông ta ủ.

Ăn cơm tối xong, ông chủ vật liệu thép tiễn hắn đi ra, còn tặng hai bình rượu sake cho Tô Dần Chính mang về.

Từ trong sân đi ra, Trần Uyển Di tâm tình phá lệ tốt, ả vòng lên cánh tay Tô Dần Chính, cười hỏi: “Chúng ta như vậy thật đúng là giống một đôi vợ chồng, Dần Chính, anh nói có đúng không?”

Tô Dần Chính nhìn Trần Uyển Di, nở nụ cười.

Lúc ăn cơm khi ông chủ vật liệu thép kể về vợ mình nấu nước, giặt quần áo, nấu cơm cho mình, hắn bỗng nhiên nhớ tới đoạn thời gian hắn cùng Chu Thương Thương ở Bắc Kinh kia.

Mùa đông Bắc Kinh cũng là cực lạnh, thời điểm mùa đông, Chu Thương Thương cũng từng đốt than đá, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên cô đốt bếp lò, cô ngồi chồm hổm một bên vỗ cây quạt, một bên nghiêm mặt thổi khí, cái mũi cái mặt dính đầy bụi đen, hắn giơ tay giúp cô xoa xoa, nhất thời biến thành nhất con mèo hoa.

Còn có một lần, hắn tan tầm trở về, thấy cô ngồi xổm trong toilet giặt ra giường, bàn tay nhỏ bé đông lạnh đỏ bừng, thấy hắn trở về, kích động đứng lên, khi đó hắn mới biết được máy giặt trong nhà đã hỏng từ rất lâu.

Tô Dần Chính khóe mắt có chút ướŧ áŧ, tim giống bị một bàn tay bóp mạnh một chút, đau đến khiến hắn thở ra một hơi khí lạnh.

Rốt cuộc là từ khi nào, trái tim hắn bắt đầu hưởng thụ sự trả giá của Chu Thương Thương.



Chu Thương Thương đứng lên đi tắm, Hàn Tranh đã mở sẵn nước ấm, bên cạnh bồn tắm lớn đặt một cái khăn tắm sạch, tắm xong, Chu Thương Thương dùng khăn tắm bao lại thân thể, trong phòng vệ sinh của Hàn Tranh có một tấm gương to đặt sát đất hình bán nguyệt, cô đứng trước gương, hơi nóng xông lên mặt gương đọng một lớp hơi nước màu trắng, hơi nước ngưng kết thành nước, gương treo đầy bọt nước rất nhỏ.

Chu Thương Thương lấy tay xoa xoa gương, khuôn mặt trong tấm gương này lập tức rõ ràng hơn nhiều, cô đứng trước gương tính toán nếp nhăn nơi khóe mắt, một cái, hai cái…

Cô nghĩ đến khuôn mặt của Tô Dần Chính, hắn hình như không có mọc nếp nhăn, không được, cô tuyệt đối không thể già sớm hơn hắn.

Chu Thương Thương đổi xong quần áo đi ra, Hàn Tranh đã mua xong điểm tâm ngồi ở trên sô pha chờ cô, hôm nay anh mặc một bộ đồ hết sức thoải mái, áo polo màu xám phối với một cái quần bò màu xanh.

Chu Thương Thương lau tóc, nhìn Hàn Tranh vài lần.

Hàn Tranh hai chân dài giao nhau, tươi cười trên mặt so với thời tiết bên ngoài còn muốn sáng lạn hơn, anh nhìn nhìn thời tiết đẹp bên ngoài: “Ăn xong điểm tâm, chúng ta ra ngoài đi dạo.”

“Dạo cái gì?”

Hàn Tranh: “Em dù sao cũng phải mua mấy bộ quần áo để giặt thay đổi, còn có qua trận này anh có thể nghỉ ngơi ba ngày, chúng ta đi cắm trại dã ngoại.”

Chu Thương Thương: “Em không muốn đi.”

Hai tròng mắt sâu thẳm của Hàn Tranh hiện lên ý cười, có phần đáng tiếc nói: “Đúng nha, cắm trại dã ngoại là chuyện người trẻ tuổi mới làm, chúng ta không thịnh hành trò chơi như vậy.”

Chu Thương Thương quăng một cái liếc mắt cho Hàn Tranh, ngồi xuống ăn bữa sáng. Bánh bao hấp, bột mỏng nước nhiều, Chu Thương Thương cắn một cái, nước canh không cẩn thận theo khóe miệng chảy ra.

Chu Thương Thương có chút xấu hổ tìm khăn tay, Hàn Tranh từ trên sô pha rút ra hai tờ khăn giấy, cô giơ tay đi tiếp, Hàn Tranh lướt qua tay cô, xoa xoa khóe miệng cho cô: “Em nhìn xem, đây không phải là cô gái hai mươi chín tuổi, bộ dáng này nhìn như mười chín tuổi đi.”

Chu Thương Thương cười nhìn Hàn Tranh: “Anh cũng thật biết dỗ phụ nữ.”

Hàn Tranh ôn hòa lại còn nghiêm túc nói: “Kỳ thật anh rất ít dỗ phụ nữ, có chút phải nói ra, em đừng để ý, bởi vì đây thật sự là ý nghĩ trong lòng anh.”

Chu Thương Thương vẫn đồng ý cùng Hàn Tranh đi cắm trại dã ngoại, lúc ra ngoài đi dạo phố, bởi vì mấy thứ cần mua gì đó thật sự nhiều lắm, cô liệt kê đầy một bản danh sách, Hàn Tranh ở phía sau đẩy xe, cô ở phía trước chọn vật phẩm cho buổi cắm trại dã ngoại.

Có khả năng vì quen làm bà chủ gia đình nhiều năm, kinh nghiệm của người nào đó thật ra so với Hàn Tranh phong phú hơn một chút, ví dụ như khi chọn lựa thuốc chống mũi, nói nhãn hiệu nào hiệu quả tốt, mùi hương ngửi cũng tốt.

Cô mở ra cái bình để cho Hàn Tranh ngửi thấy: “Anh cảm thấy sao?”

Hàn Tranh suy nghĩ một chút, ở bên tai Chu Thương Thương nói một câu: “Anh cảm thấy cũng là hương vị trên người em có vẻ thơm hơn.”

Chu Thương Thương không nhìn tới Hàn Tranh, ném bình màu lam đến trong xe đẩy.

Mặt khác có một số việc nếu mở đầu, không cần tất yếu lại che che lấp lấp, thời điểm đi ngang qua một quầy hàng, Hàn Tranh ném mấy bao Okamoto đến trong xe, Chu Thương Thương nhìn vài lần, bạch kim chí tôn siêu mỏng.