Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn

Chương 27: Cầu buông tha 11

Lúc Lê Thiên Thiên về đến trường học thì Tần Hâm vẫn chưa về.

Cô mở điện thoại gửi tin nhắn cho Phương Ngạn Nghiễn hỏi thăm xem cậu ấy đã trở về an toàn chưa. Phương Ngạn Nghiễn không chỉ có an toàn mà còn nhớ thương lời hứa hẹn của cô, muốn cô nhanh chóng hỗ trợ hẹn Tân Trạch Vũ ra gặp mặt.

Thiếu nợ nhất thời sảng, trả nợ hỏa táng tràng.

Lương tâm Lê Thiên Thiên cảm thấy vô cùng áy náy, vắt hết óc suy nghĩ nên bồi thường Tân Trạch Vũ như thế nào khi đã lợi dụng cậu ấy như vậy.

Đột nhiên một quả bóng rổ lăn đến dưới chân cô, ngẩng đầu lên nhìn mới biết bản thân đã đi đến sân bóng rổ lúc nào không hay.

Có vài nữ sinh đang đứng quanh sân xem bốn năm nam sinh chơi bóng rổ, Lê Thiên Thiên nhìn thoáng qua liền thấy được Tân Trạch Vũ.

Cậu mặc trên người bộ quần áo vận động thoải mái, trên đầu còn đeo băng đô thể thao trông tràn đầy hơi thở thanh xuân.

“Học tỷ của tôi đến rồi, đưa đồ cho tôi đi.” Tân Trạch Vũ quay qua nói với cậu bạn bên cạnh.

Cậu bạn nhìn về phía Lê Thiên Thiên đầy ái muội rồi chạy ra đường biên sân bóng cầm lấy một cái balo, lấy từ trong đó ra một bộ quần áo, một chiếc đồng hồ, một chai nước đưa cho Tân Trạch Vũ.

Tân Trạch Vũ trực tiếp giao đồ vào tay Lê Thiên Thiên, nháy mắt cười rồi nói:

“Chị chờ tôi một chút, trận đấu sắp kết thúc rồi.”

Lê Thiên Thiên ngây ngốc nhìn đống đồ trong tay mình, chớp mắt một cái mới kịp phản ứng lại đây là Tân Trạch Vũ muốn cô giữ đồ giúp.

Cô yên lặng nhét đồ vào trong balo của mình, học theo những cô gái khác kiên nhẫn ngồi xuống ghế dài bên sân để theo dõi trận đấu.

Dường như những nam sinh trong sân không cảm nhận được gió lạnh, thậm chí Tân Trạch Vũ còn kéo cả khóa áo khoác ngoài xuống.

Lê Thiên Thiên ngồi bên ngoài thì nhẹ dẫm hai chân, hai tay đã nhét cả vào túi áo khoác nhưng vẫn không ấm lên được bao nhiêu, có cảm giác như chóp mũi và lỗ tai đều đã đông cứng.

Cô nhìn chằm chằm Tân Trạch Vũ một lúc, thấy cậu chỉ là kéo khóa áo khoác xuống chứ không hề có ý định cởi ra đưa cho cô cầm. Hết hy vọng, cô đành nhắm mắt lại cố tưởng tượng trước mặt mình đang có một cái lò sưởi, dùng ý niệm để sưởi ấm cho bản thân.

Lê Thiên Thiên lại tiếp tục tưởng tượng có một đôi tay ấm áp đang che kín hai lỗ tai sắp đông cứng của mình, thanh âm trầm thấp dán sát bên tai.

“Tay nóng quá, cho anh làm lạnh một chút.”

Lê Thiên Thiên:!

Cô mở mắt ra, cặp mắt trong veo tràn đầy hoảng sợ và nghi ngờ nhân sinh.

Vì sao lúc này lại nghĩ đến Diệp Thừa?

Lê Thiên Thiên tự đưa tay tát mình một cái. Tiếng ‘chát’ vang dội quanh quẩn trong sân bóng rổ khiến ai nấy đều nhìn qua. Bọn họ chỉ thấy một cô gái mặc áo khoác trắng như bông đang ngồi ngây ngốc ôm má phải của mình.

Cô hít vào một hơi khí lạnh để tỉnh táo lại, vừa nãy thật sự đã ra tay rất tàn nhẫn, đau đến mức suýt nữa đã bật khóc.

Lê Thiên Thiên không nói lý mà đem chuyện này đổ hết lên người Diệp Thừa, ai bảo gần đây hắn cứ luôn âm hồn bất tán khiến cô phải xuất hiện ảo giác.

Tân Trạch Vũ kinh ngạc bước nhanh đến nắm lấy cổ tay Lê Thiên Thiên, thấy bên má phải trắng nõn của cô còn lưu lại một vệt đỏ thì khó hiểu mà hỏi:

“Sao chị lại tự đánh mình vậy chứ?”

“Tôi buồn ngủ, suýt chút nữa đã ngủ gật.” Lê Thiên Thiên bịa đại một lý do.

Tân Trạch Vũ bất đắc dĩ thở dài, xoay người nói với mấy cậu bạn trong sân:

“Tôi không chơi nữa, đi trước đây.”

“Đừng đừng, cậu cứ chơi tiếp đi.”

Dưới chân như muốn đông cứng, Lê Thiên Thiên run run rẩy rẩy mà đứng dậy rồi nói tiếp:

“Ngày mai cậu có rảnh không? Giữa trưa đến công ty tôi đi, tôi mời cậu uống cà phê?”

“Được thôi.”

Nhìn thấy nụ cười rực nắng của Tân Trạch Vũ, Lê Thiên Thiên bỗng cảm thấy bản thân mình thật quá vô sỉ khi lợi dụng cậu ấy như vậy nên áy náy mà bổ sung thêm:

“Trưa mai tôi mời cậu ăn ngon, mau đi chơi đi, ngày mai gặp.”

Lê Thiên Thiên nhanh chóng rời đi cùng với lương tâm cắn rứt.

Về đến ký túc xá cô mới nhớ ra đồ của Tân Trạch Vũ vẫn còn để trong balo của mình. Gửi tin nhắn báo cho Tân Trạch Vũ biết, cậu ấy bảo dù sao thì ngày mai cũng gặp nhau nên cứ để đó ngày mai đưa lại cũng được.

Rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ, Lê Thiên Thiên đứng dựa vào máy sưởi soạn tin nhắn gửi cho Phương Ngạn Nghiễn nhưng còn chưa kịp bấm gửi thì lại nhận được tin nhắn đến từ Lý Trác Mỹ.

【Lý Trác Mỹ: Thiên Thiên, khả năng là giữa chúng ta đã có hiểu lầm, cuối tuần cha mẹ sẽ đến Bắc Thành tìm con, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm có được không?】

Lê Thiên Thiên nhíu mày, cô quá hiểu Lý Trác Mỹ. Lần trước huyên náo đến mức đó nhưng bà ta vẫn luôn không truy cứu chuyện cô lấy trộm sổ hộ khẩu, tuyệt đối là có thủ đoạn khác đang chờ cô.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Chúng ta mau chóng tách hộ khẩu rồi giải trừ quan hệ nhận nuôi đi.】

【Lý Trác Mỹ: Chờ gặp mặt rồi chúng ta lại nói chuyện này có được không?】

Hồng Môn Yến!

Trước kia khi Lý Trác Mỹ dùng thái độ thân mật như vậy nói chuyện chính là để thuyết phục cô đính hôn với Diệp Thừa. Vì vậy cô có thể xác định bữa ăn lần này nhất định là có âm mưu khác.

-

Tần Hâm tăng ca đến khuya, công ty lại xa trường học nên cô ấy không về ký túc xá mà thuê tạm một phòng khách sạn gần công ty để ngủ một đêm.

Trước kia Lê Thiên Thiên đã nghe qua rất nhiều chuyện kinh dị về ký túc xá nên cô không thể nào yên giấc được, một đêm giật mình bừng tỉnh năm sáu lần.

Sáng sớm mơ mơ màng màng thức dậy cô đã phải giãy dụa kịch liệt giữa việc nên xin nghỉ phép hay đi làm, cuối cùng vẫn là chọn vế sau, dù sao thì vẫn còn phải sắp xếp cuộc hẹn cho Phương Ngạn Nghiễn và Tân Trạch Vũ.

Đến muộn là điều không thể tránh khỏi, Lê Thiên Thiên lại lần nữa bị Doãn Hoằng bắt được lỗi sai, cô cúi đầu ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

Việc ông ấy thao thao bất tuyệt phê bình giáo dục thật sự có thể so được với thôi miên, đầu Lê Thiên Thiên càng lúc càng gục xuống, dưới chân lảo đảo suýt chút nữa té nhào.

Doãn Hoằng cũng cảm thấy bất lực với cô, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua cô vừa lập được công lớn nên ông ấy ném cho cô một chiếc chìa khóa rồi phân phó:

“Hai mươi phút sau tiểu Diệp tổng muốn tổ chức hội nghị cấp cao, cô đến quét dọn phòng họp để vực dậy tinh thần đi. Tuổi còn trẻ mà cứ thích thức đêm như vậy…”

Lê Thiên Thiên nhanh chóng cầm chìa khóa chạy mất để tránh phải tiếp tục nghe dạy dỗ.

Dì phụ trách quét dọn vẫn chưa quét đến phòng họp ở tầng cao nhất, cũng có khả năng là đã nhận được thông báo của Doãn Hoằng nên cố ý không đến.

Lê Thiên Thiên ghé qua phòng trà pha một ly cà phê đá kiểu Mỹ uống để thanh tỉnh một chút, sau đó đến phòng dọn dẹp lấy dụng cụ rồi mới quay lại phòng họp.

Cô vỗ mặt vài cái để vực dậy tinh thần rồi chuẩn bị lau dọn bàn ghế.

“Sao em lại ở đây?”

Lê Thiên Thiên đang nghiêm túc quét dọn thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Thừa, cô hoài nghi nhìn lại thời gian.

“Không phải nói hai mươi phút sau mới tổ chức hội nghị sao? Em vẫn còn chưa dọn dẹp xong.”

Diệp Thừa nhìn thấy vài dụng cụ dọn dẹp thì không khỏi nhíu mày.

“Ai bảo em làm những việc này?”

Lê Thiên Thiên hít mũi, không biết có phải là do thiếu ngủ cộng với hệ miễn dịch yếu hay không mà vừa mới nhúng giẻ lau vào nước cô liền cảm thấy cả người rét run, giống như bị cảm mạo.

“Em đến muộn nên bị thư ký Doãn phạt.”

Diệp Thừa đoạt lấy giẻ lau, phát hiện ngón tay cô đã bị đông lạnh đến đỏ bừng.

“Đừng làm, anh sẽ nói với ông ấy.”

“Muốn khiến em phải khó xử ở văn phòng thì anh cứ nói đi.” Lê Thiên Thiên đứng thẳng người, bất đắc dĩ mà nhìn Diệp Thừa.

Cô không nói chuyện nữa, xoay người đi lấy cây lau nhà.

Ngay sau đó, cây lau nhà cũng bị đoạt mất.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Diệp Thừa nghiêm túc nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng bất lực thở dài, kéo một cái ghế ra rồi nói:

“Em ngồi xuống đây đi.”

Lê Thiên Thiên không rõ nguyên do nhưng vẫn ngồi xuống, Diệp Thừa đặt chiếc túi nãy giờ vẫn luôn cầm trên tay lên bàn, nói:

“Đây là socola mẹ anh mang về từ Thụy Sĩ, đưa trước cho em một hộp, trong cốp xe anh vẫn còn.”

Nói xong lại nhìn giẻ lau trong tay trái và cây lau nhà trong tay phải của mình, khó xử mà hỏi:

“Anh gọi người đến quét dọn có được không?”

Lê Thiên Thiên lắc đầu rồi đứng dậy cầm lấy dụng cụ quét dọn trong tay Diệp Thừa.

“Anh ngồi xuống đi.”

Diệp Thừa thở dài, xác nhận cô không muốn tìm người khác đến làm nên đành lấy lại cây lau nhà rồi tự mình ra trận.

“Anh làm gì vậy?” Lê Thiên Thiên trợn to mắt mà nhìn.

“Giúp em làm việc. Thấy anh có ấm áp không?” Diệp Thừa quay đầu lại, trong mắt tràn đầy ý cười.

Khóe miệng Lê Thiên Thiên giật giật, không biết cọng dây thần kinh nào của Diệp Thừa lại bị chập.

Chẳng qua, khổ không thể ăn nhưng có phúc ai lại không hưởng?

Lê Thiên Thiên cứ vậy ngồi đó vừa thưởng thức socola vừa quan sát Diệp Thừa đang bận rộn, rất nhanh đã nhập vai vào nhân vật giám sát, thỉnh thoảng chỉ trỏ nơi nào đó lau chưa khô.

Bên cạnh việc nấu ăn ngon, hôm nay cô lại phát hiện ra một kỹ năng mới của Diệp Thừa chính là dọn dẹp vừa nhanh lại vừa sạch.

Thật sự không cần vợ phải chỉ dẫn, vừa kết hôn là có thể xắn tay áo lên làm việc nhà. Nếu tính tình tốt thêm một chút nữa thì quả thực là một người chồng hoàn mỹ. Cô cảm thấy đáng tiếc thay cho Lê Uyên.

Mười phút sau, Doãn Hoằng đến phòng họp trước để khởi động các loại thiết bị, vừa vào phòng đã thấy được cảnh tượng như vậy.

Hai mắt ông ấy mở to hết cỡ, cặp kính như sắp rớt xuống.

Ba giây sau ông ấy mới kịp phản ứng lại, vội vàng đi qua tiếp nhận cây lau nhà trong tay Diệp Thừa, nơm nớp lo sợ mà hỏi:

“Tiểu Diệp tổng, cậu đang làm gì vậy?”

“Làm việc, không nhìn thấy à?” Diệp Thừa không vui đáp lại một câu rồi tiếp tục công việc của mình.

Hôm qua Doãn Hoằng đã bị Diệp Thừa trừng mắt, hôm nay lại bị dỗi nên nhất thời cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, sự nghiệp đã gặp phải suy sụp trước nay chưa từng có.

Doãn Hoằng quay lại nhìn về phía Lê Thiên Thiên, chỉ thấy cô đang chớp đôi mắt to đầy vô tội, khóe miệng còn dính chút vụn socola. Khí huyết dâng trào, ông ấy bắt đầu lên tiếng trách cứ:

“Không phải tôi phạt cô đến dọn dẹp à?”

Lê Thiên Thiên nuốt xuống miếng socola cuối cùng, cảm thấy cổ họng hơi khô, bịa đại một lý do lung tung.

“Là do tiểu Diệp tổng chê tôi quét dọn không sạch nên mới làm mẫu cho tôi xem.”

Diệp Thừa không chọc thủng lý do sứt sẹo của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, sâu trong đôi mắt lộ ra một tia cưng chiều.

Doãn Hoằng thấy Diệp Thừa không phản bác, nhất thời đoán không ra tình huống nên cũng không dám mắng Lê Thiên Thiên nữa, đành phải chủ động nói với Diệp Thừa:

“Tiểu Diệp tổng, nếu không cứ để tôi làm đi.”

“Ông quét dọn sạch sẽ?” Diệp Thừa nhàn nhạt liếc Doãn Hoằng một cái.

“… À, so với nha đầu này thì hơn một chút.”

“Được, vậy quét dọn hết tất cả phòng họp một lần đi.”

Doãn Hoằng: …

“Tiểu Diệp tổng, vậy để tham gia xong hội nghị tôi sẽ làm.” Doãn Hoằng cố giãy giụa lần cuối, dù sao thì không phải ai cũng có tư cách đến tham gia hội nghị cấp cao.

“Không có việc gì, ông cứ làm nhiệm vụ quét dọn của mình đi, việc ghi chép biên bản hội nghị cứ để Lê Thiên Thiên làm.” Diệp Thừa trực tiếp bóp nát nguyện vọng của ông ấy.

Lê Thiên Thiên nhìn biểu tình gần như hóa đá của Doãn Hoằng, cô cảm thấy bản thân mình có thể là mệnh trung chú định, kiếp số khó thoát của ông ấy nên đành im lặng thương tiếc ba giây.

-

Diệp Thừa thật sự lau dọn rất chăm chỉ, áo sơ mi trắng bị vấy nước bẩn từ lúc nào cũng không biết, một lát nữa hắn còn phải chủ trì hội nghị.

“Anh có quần áo để thay không?”

Diệp Thừa nhìn vết bẩn trên áo, lại nhìn thời gian, xua tay nói:

“Xong hội nghị rồi thay sau.”

Lê Thiên Thiên cũng nhìn thời gian, còn dư lại không đến ba phút. Cô bỗng nhớ ra trong balo của mình có mang theo đồ của Tân Trạch Vũ nên lập tức chạy về văn phòng lấy đến.

Đó là một chiếc áo thun dài tay cổ tròn màu trắng, phía trên có một hình thêu đơn giản, tag vẫn còn chưa tháo nên hẳn là Tân Trạch Vũ vừa mới mua, vẫn chưa mặc qua.

Lê Thiên Thiên dựa vào tag áo mà lên mạng tìm kiếm một chút, đây là kiểu áo mới nhất của nhãn hàng. Cô lập tức đặt một cái khác cho Tân Trạch Vũ còn cái này thì mang đến cho Diệp Thừa.

“Đây là của ai?” Diệp Thừa nhíu chặt mày mà hỏi.

“Đừng quan tâm, mau thay đi.”

Lê Thiên Thiên đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng họp, chặn lại ánh mắt nghi hoặc của Diệp Thừa.

-