Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn

Chương 21: Cầu buông tha 5

Chu Nãi Hinh chạy ra ngoài muốn đưa mũ cho Lê Thiên Thiên nhưng lại dừng bước khi thấy một màn ái muội giữa hai người.

Dưới ánh đèn đường, bóng dáng của tuấn nam mỹ nữ bỗng khiến con phố tiêu điều trở nên lãng mạn hơn. Bà bất giác nở một nụ cười hài lòng, không tiến lên quấy rầy mà im lặng quay về tiệm ăn, cũng ngăn cản cả Lê Uyên đang có ý định đi ra ngoài.

"Mẹ, vừa nãy con nhìn không rõ lắm, hai người kia có phải là Diệp Thừa và Lê Thiên Thiên không?"

"Không phải, con mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

-

Chiếc Porsche màu đen dừng lại ngay dưới lầu ký túc xá nữ của đại học D.

Lê Thiên Thiên quan sát qua cửa sổ xe một lúc lâu, sau khi xác định ở gần đó không có ai thì cô mới dùng túi che mặt rồi mở cửa xe. Nhưng còn chưa kịp bước xuống đã bị Diệp Thừa túm chặt lấy cổ áo phía sau

"Định đi trộm à? Bước xuống từ xe của tôi mất mặt đến vậy sao?"

"Không phải, chỉ là để tránh những hiểu lầm không đáng có."

"Ngày mai em định làm gì?"

"Sao ạ?" Lê Thiên Thiên có chút bối rối trước câu hỏi đột ngột này của Diệp Thừa, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Tìm công ty thực tập. Đi phỏng vấn."

Diệp Thừa hỏi xong thì lâm vào trầm mặc, chỉ gật đầu rồi không nói gì nữa.

Lê Thiên Thiên phân loại này hành vi này của hắn chính là không còn gì để nói, cô không nghĩ nhiều nữa, bước xuống xe.

-

Vừa mới vào đến ký túc xá đã nhận được điện thoại của Lý Trác Mỹ.

Chờ chuông điện thoại vang lên hơn mười giây rồi Lê Thiên Thiên mới bấm nghe máy, còn chưa kịp nói gì thì Lý Trác Mỹ đã lớn tiếng dọa người.

"Sao lại xúi giục em gái của mày làm cái thẻ yoga mắc như vậy hả?"

Một câu "em gái của mày" khiến trong lòng Lê Thiên Thiên cực kỳ khó chịu, cô nhẫn nhịn mà nói:

"Là tự cô ta muốn làm, con ngăn không được."

"Mày là chị mà sao lại ngăn không được? Về sau mày phải dạy dỗ em gái mày nhiều hơn có biết không? Nó cái gì cũng không hiểu, cả ngày chỉ biết gây chuyện để tao phải giải quyết, mày..."

"Con không phải chị cô ta, con và cô ta không có quan hệ huyết thống." Lê Thiên Thiên không nhịn được nữa nên đành ngắt lời bà ta rồi lại thấp giọng nói tiếp:

"Cùng mẹ cũng không có."

Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, một lúc lâu sau Lý Trác Mỹ là người lên tiếng trước, thanh âm cứng nhắc quen thuộc giờ đây còn mang theo chút run run:

"Mày nói cái gì? Tao nuôi mày lớn đến từng này, dù không có quan hệ huyết thống thì mày cũng là con gái của tao!"

"Mẹ đặt tay lên ngực tự hỏi thử xem, là xem con như con gái hay vẫn là công cụ để liên hôn, để giao dịch? Mẹ đã tìm được con gái ruột của mình, con cũng đã tìm được cha mẹ ruột của con, vậy nên chuyển con ra khỏi hộ khẩu đi."

"Mày, mày muốn cùng tao, cùng với Lê gia phân rõ giới hạn đúng không?"

"Đúng vậy."

"Lê gia sắp phá sản, mày liền vội vã phủi sạch quan hệ?"

Lê Thiên Thiên giật mình, cô biết gần đây công việc làm ăn của Lê gia không ngừng sa sút nhưng cũng không đến mức phải phá sản chứ?

"Con không biết... Sao lại phá sản được?"

"Diệp Thừa không đồng ý đính hôn với Lê Uyên, bác cả và bác hai của mày đều muốn rút vốn đầu tư, chúng ta không chỉ phá sản mà còn sẽ mắc nợ, mày định trơ mắt nhìn cái nhà này sụp đổ đúng không?"

Lê Thiên Thiên có chút bất lực mà dựa người vào tường. Áp lực quen thuộc ập đến, mỗi lần trong nhà có chuyện, dường như tất cả đều là trách nhiệm của cô, đều bắt cô phải đi giải quyết.

Cho dù cô giải quyết không được thì cũng phải dùng hết sức lực và vốn liếng của mình, nuốt xuống nỗi sợ hãi và nhát gan, dũng cảm tiến về phía trước để hoàn thành những kỳ vọng của Lý Trác Mỹ, nhưng có làm tất cả thì cũng không thể đổi được một câu quan tâm và thông cảm từ bà ta.

Lê Thiên Thiên cảm thấy thật may mắn khi mình không có quan hệ huyết thống với những con quỷ hút máu này.

"Những chuyện này thì có quan hệ gì với con chứ? Mẹ trực tiếp tìm con gái ruột của mẹ đi. Cô ta luôn nói con thiếu cô ta, cô ta còn muốn thứ gì nữa, con có thể trả lại tất cả. Chúng ta hẹn thời gian gặp nhau để sửa lại hộ khẩu đi."

"Lê Thiên Thiên! Tao nuôi mày hơn hai mươi năm mà bây giờ mày báo đáp tao như vậy hả?"

"Không cần phải giảng chuyện đạo đức với con, bị mẹ nuôi lớn con cũng không có quá nhiều cảm giác đạo đức."

Ngắt điện thoại, Lê Thiên Thiên vẫn tựa lưng vào tường một lúc lâu, đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang đã tắt nhưng cô vẫn không nhúc nhích, để bản thân mình ẩn vào trong bóng đêm.

Tiếng chuông điện thoại lại bỗng vang lên khiến ánh đèn cũng sáng theo, lần này là dì Dương Chức gọi đến. Cô điều chỉnh tâm tình một chút rồi mới bấm nghe máy, mềm mại gọi một tiếng: "Dì Diệp."

Bất ngờ là trong điện thoại lại truyền đến tiếng thút thít bi thương.

"Dì? Dì sao vậy?" Lê Thiên Thiên lo lắng hỏi vài câu.

Dương Chức ở đầu bên kia bắt đầu lên tiếng:

"Thiên Thiên, dì không biết nên nói chuyện này với ai, ngay cả Diệp Thừa dì cũng không dám nói cho nó biết, bây giờ dì thật sự không biết phải làm sao."

"Dì, cứ nói từ từ thôi, rốt cuộc là làm sao vậy ạ?"

"Chú Diệp của con, ông ấy, ông ấy có người bên ngoài..."

Lê Thiên Thiên:?

Cô đã suy nghĩ về rất nhiều khả năng từ lúc dì ấy bắt đầu khóc, thậm chí còn nghĩ đến việc liệu có phải là Diệp gia cũng muốn phá sản hay không. Thế nhưng lại không ngờ rằng, chú Diệp vậy mà lại xuất quỹ!

Thoạt nhìn chú ấy là một người bị vợ quản nghiêm, thật đúng là biết người biết mặt không biết lòng!

"Dì ơi, có phải là có hiểu lầm gì đó hay không?"

"Ông ấy còn sắp xếp cho tiểu tam vào làm ở công ty! Sau khi đã có chỗ đứng vững chắc ở công ty thì tiểu tam sẽ dần thăng chức lên làm quản lý cấp cao, trưởng bộ phận phụ trách tài vụ, phó tổng quan sát nghiệp vụ công ty, sau đó đè đầu cưỡi cổ Diệp Thừa rồi đoạt mất cổ phần của dì..."

Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi mà dì ấy đã bổ não ra một trận thảm án diệt môn.

"Dì, trước tiên dì phải bình tĩnh một chút, trước không nói đến việc cô ta có năng lực này hay không, Diệp Thừa cũng sẽ tuyệt đối không ngồi yên để nhìn đâu."

"Nó thì biết cái gì chứ, ở phương diện này đàn ông không nhạy cảm bằng phụ nữ chúng ta đâu. Hơn nữa dì sợ nó sẽ mật báo cho cha nó. Thiên Thiên, dì chỉ tín nhiệm một mình con thôi, con phải giúp dì!"

Lê Thiên Thiên:...

Thật ra cô cũng không hiểu nhiều lắm, khó có thể nhận chức trách lớn như vậy.

Nhưng nghe dì ấy khóc thành như vậy thì cũng không đành lòng từ chối, đành phải trấn an nói:

"Dạ được dạ được, dì muốn con làm gì thì cứ nói đi ạ."

"Con đến công ty nhận chức vụ kia đi, bóp chết hy vọng tiến vào công ty của tiểu tam từ trong trứng."

"... Nhưng dì ơi..."

"Dì sẽ gửi thời gian địa điểm và mọi yêu cầu phỏng vấn vào WeChat cho con, chính là ngày mai, con nhất định phải đi nha!"

"Dì ơi, alo? Dì ơi?"

Cuộc gọi đã bị ngắt, WeChat cũng nhận được tin nhắn liên quan đến việc phỏng vấn, dì còn gửi thêm cho cô một chuỗi tin "Cố lên".

Lê Thiên Thiên:...

-

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Lê Thiên Thiên đã chen chúc trên tàu điện ngầm, lại ngồi thêm mấy trạm xe buýt nữa, đến khi đã đứng dưới lầu tòa cao ốc Diệp thị cô mới bừng tỉnh mà dừng bước chân, suy nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.

Cô đến làm ở nơi này, đồng nghĩa với việc mỗi ngày đều phải đối mặt với Diệp Thừa có đúng không?

Thời gian phỏng vấn sắp đến, Lê Thiên Thiên không kịp ngẫm nghĩ thêm nhiều nữa, chỉ có thể căng da đầu bước vào bên trong tòa nhà.

Sau khi báo với tiếp tân là mình đến phỏng vấn, Lê Thiên Thiên nhận được hướng dẫn về số tầng và số phòng cần đến.

Cô cầm thẻ làm việc tạm thời đi về phía thang máy. Thang máy dừng giữa chừng ở lầu sáu, cửa thang máy mở ra, một nam một nữ đang nắm tay nhau phía ngoài cửa nhanh chóng tách ra. Dường như đang lén lút thân mật nhưng không ngờ là thang máy sẽ lên nhanh đến như vậy.

Lê Thiên Thiên đứng bên trong thang máy cũng cảm thấy xấu hổ nên chỉ có thể nở một nụ cười phúc hậu và vô hại, lùi về sau một bước, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Vừa đến công ty đã gặp được loại chuyện này, cô sợ là mình đã biết quá nhiều.

Cô gái kia vẫn luôn cúi đầu, không dám nâng mắt nhìn cô. Người đàn ông đeo mắt kính thì bày ra vẻ lạnh lùng, nhìn túi hồ sơ nửa trong suốt trong tay cô cùng với thẻ làm việc tạm thời, hiểu rõ mà hỏi:

"Đến phỏng vấn à? Phỏng vấn bộ phận nào?"

Trông hắn có vẻ đã ngoài ba mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, kiểu tóc hợp thời nhưng giọng điệu có phần cổ hủ.

Lê Thiên Thiên chần chờ hai giây, hỏi ngược lại:

"Xin hỏi anh là người phỏng vấn sao?"

Hắn ta không ngờ mình sẽ bị hỏi ngược lại nên phá lên cười một tiếng, cẩn thận đánh giá cô rồi gật đầu nói:

"Nếu cô đến phỏng vấn vào chức vụ thực tập sinh ở bộ phận hành chính thì tôi chính là người phỏng vấn."

"Chào anh." Lê Thiên Thiên chớp chớp mắt, vô cùng bình tĩnh mà nói.

Thang máy cũng đã đến tầng phỏng vấn, hắn ta hừ lạnh, liếc Lê Thiên Thiên một cái rồi bước ra ngoài trước.

Vừa ra khỏi thang máy, toàn cảnh phía trước chính là cửa sổ sát đất to lớn sáng sủa. Đi vài bước vào bên trong là có thể thấy được các loại thiết bị văn phòng hiện đại, nhân viên làm việc trong từng gian ai cũng trông rất giỏi giang có năng lực

Khu vực phòng nghỉ chung được thiết kế theo kiểu nửa hình cung, bên trong có đủ các loại đồ uống, đồ ăn vặt, vài chiếc máy pha cà phê chuyên nghiệp, chỉ thiếu mỗi nhân viên pha chế mà thôi.

Đây còn không phải là công ty lớn mà Tần Hâm vẫn luôn tâm tâm niệm niệm sao?

Hoàn cảnh làm việc xem như không tệ.

Bên ngoài phòng phỏng vấn có một loạt người đang ngồi chờ, người đàn ông đeo mắt kính vừa nãy quả thật là một trong những nhân viên phỏng vấn.

Vừa đến đã đắc tội nhân viên phỏng vấn, vận khí này của cô đúng thật là không ai bằng được.

Sau khi hoàn thành quá trình phỏng vấn theo đúng thủ tục, Lê Thiên Thiên tự cảm thấy bằng cấp và biểu hiện của mình đều rất hoàn mỹ nhưng ngay cả câu "Trở về chờ thông báo" cô cũng không nhận được mà lại trực tiếp nhận kết quả phỏng vấn thất bại.

Thật không ngờ đến một cái danh ngạch điều động nội bộ Dì Diệp cũng không cho cô, đúng thật là để cô tự mình lo liệu! Tự bản thân cô làm sao có thể so được với "điều động nội bộ" của chú Diệp chứ?

Có khả năng là ở công ty dì Diệp cũng không có địa vị gì, nếu không dì ấy cũng sẽ không bất lực đến mức phải nhờ cô giúp đỡ như vậy.

Lê Thiên Thiên suy sụp ngồi ở khu ghế nghỉ ngơi, ủ rũ cụp đuôi không biết bây giờ phải làm sao mới tốt.

Ngày thường dì Diệp đối xử với cô tốt như vậy, thời khắc mấu chốt cầu cô giúp đỡ nhưng cô lại không giúp được gì.

Cô lấy điện thoại ra, do dự không biết nên nói với dì ấy như thế nào. Tuy rằng biết bản thân mình thất bại là do bị trả thù khi lỡ bắt gặp gian tình nhưng cô vẫn có cảm giác áy náy vì đã phụ lòng tín nhiệm của dì.

Đang lúc áy náy thì một tiếng búng tay vang lên gọi suy nghĩ của cô quay về.

Lê Thiên Thiên ngẩng đầu, đập vào mắt cô là một đôi con ngươi quạnh quẽ lại sâu thẳm. Ngoại trừ Diệp Thừa, không ai có thể đem hai loại thần sắc tương phản này ở cùng một chỗ.

"Sao em lại ở đây?"

Dì Diệp không nói cho Diệp Thừa biết sao? Xem ra đúng thật là ngay cả con trai ruột dì ấy cũng không hề tín nhiệm, điều này càng khiến cảm giác áy náy trong cô tăng lên.

Bị áy náy chi phối nên Lê Thiên Thiên đành hy sinh tôn nghiêm của mình, ngẩng đầu yếu ớt hỏi:

"Diệp Thừa, có thể cho em đi cửa sau được không? Em phỏng vấn thất bại rồi."

Diệp Thừa sững người nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, hai chân thẳng tắp tiến về phía trước một bước che đi ánh sáng phát ra từ cửa sổ sát đất, nhàn nhạt hỏi:

"Dựa vào đâu mà tôi phải giúp em?"

Lê Thiên Thiên thu hồi tầm mắt, cảm thấy rất không vui với vẻ mặt kiêu ngạo này của Diệp Thừa. Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, nói:

"Không được thì thôi, em tự nghĩ biện pháp khác."

Diệp Thừa lập tức thay đổi sắc mặt, trong thần sắc lười nhác hiện lên một chút hoảng hốt, bắt lấy cánh tay Lê Thiên Thiên, giọng nói cũng nâng cao hơn.

"Quay lại đây, tôi có nói là không được à?"

- ????????????????????????????: @????????????????????????????????

Lê Thiên Thiên thành công trà trộn vào công ty, được sắp xếp làm việc ở phòng ban tổng tài.

Phòng ban này có tổng cộng 8 người, mỗi người đảm nhận một chức vụ chuyên nghiệp khác nhau, Lê Thiên Thiên là người mới và cũng đảm nhận một chức vụ mới - trợ lý của trợ lý đặc biệt của tổng tài.

Trợ lý của tổng tài còn cần phải có trợ lý?

Dưới sự trêu chọc của mọi người, chức vụ mới này được gọi ngắn gọn là nhị trợ (trợ lý thứ hai), bọn họ cũng thân thiết mà xưng hô với Lê Thiên Thiên là Lê nhị trợ.

Cái tên này được truyền ra các phòng ban bên ngoài, từ Lê nhị trợ biến thành Lý nhị trụ (?), còn tưởng là chú bảo vệ nào đó được đề bạt thăng tiến lên làm ở phòng ban tổng tài, nhất thời trở thành nhân vật truyền cảm hứng nhất trong năm nay.

Có vẻ như mọi người ở đây có quá ít niềm vui bên ngoài công việc nên chỉ với một tên gọi chức danh như vậy đã khiến Lê Thiên Thiên trở nên nổi tiếng vào ngày đầu đi làm.

-

Hàn Dương - trợ lý đặc biệt của tổng tài đã theo chân Diệp Thừa từ khi tốt nghiệp, bốn năm qua không ai có thể làm rung chuyển địa vị của anh ấy, là tâm phúc* của Diệp Thừa.

*Tâm phúc: người rất thân, có thể tin cậy được, người có thể ở cạnh tham dự việc cơ mật.

Hàn Dương cao gần hai mét, nhiều năm luyện tập quyền anh nên rèn luyện ra được một thân cơ bắp chắc nịch, ngoại trừ trợ lý còn có thể kiêm luôn chức vệ sĩ. Dẫn anh ấy cùng đi ra ngoài làm việc, Diệp Thừa cơ bản không cần lo lắng đến vấn đề an toàn của bản thân.

Lê Thiên Thiên ngước đầu nhìn Hàn Dương, giữa đám nữ sinh cô không tính là lùn nhưng giờ phút này cô cảm thấy mình không khác gì người tí hon.

Đừng nói Lê Thiên Thiên, ngay cả Diệp Thừa cao lớn đĩnh bạt như vậy nhưng khi đứng bên người Hàn Dương trông cũng hơi nhỏ nhắn.

Hàn Dương không thích cười, mặt mũi nhìn qua trông tràn đầy dữ tợn, trong lúc nhấc tay lên còn có thể lờ mờ nhìn thấy hình xăm ở chỗ cổ tay, vừa lên tiếng đã xộc ra khí chất đại ca xã hội nồng đậm.

"Thừa ca đã giao cho tôi việc đưa cô đi làm quen với hoàn cảnh công ty."

Lê Thiên Thiên cũng không dám nói "Không", chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau rồi im lặng tự hỏi vì sao Diệp Thừa có thể tìm một người trợ lý hung thần ác sát* như vậy?

*Hung thần ác sát: loại người hung ác, tàn bạo, bất trị.

Mỗi khi Hàn Dương xuất hiện ở cửa một phòng ban nào đó thì đều sẽ được đối đãi rất cung kính, tựa như là tồn tại không thể trêu vào.

Tuy bề ngoài hơi thô kệch nhưng tâm tính anh ấy lại rất cẩn thận, bất kể là ai đến dò hỏi tung tích và kế hoạch của Diệp Thừa thì anh ấy đều đáp trả lại một cách uyển chuyển linh hoạt.

Lúc đến bộ phận hành chính nằm ở tầng lầu phỏng vấn kia, Lê Thiên Thiên liền đề cao cảnh giác hết mức, cô muốn biết rốt cuộc tiểu tam là ai. Nhưng còn chưa kịp quan sát ra điều gì thì đã gặp phải người đàn ông đeo kính kia, hắn ta là tổng giám đốc hành chính.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ khoảng tầm ba giây, hắn ta nở nụ cười hiền trước, ra vẻ như từ trước tới nay chưa từng gặp qua cô.

"Thì ra người được đồn đại là nhị trụ của công ty lại là cô gái nhỏ đáng yêu xinh đẹp như vậy. Tiểu Diệp tổng của chúng ta biết cô vất vả nên mới cố ý xếp cho cô một chức trợ lý nhỏ xứng đáng, thật là quá chu đáo."

Lê Thiên Thiên:... Cũng biết diễn thật đó!

Hàn Dương không để ý đến lời xu nịnh của hắn ta, bình tĩnh giới thiệu với Lê Thiên Thiên.

"Thiên Thiên, đây là tổng giám đốc hành chính, Tiết tổng."

"Chào Tiết tổng." Lê Thiên Thiên nhân cơ hội này hỏi luôn:

"Ngày hôm qua tôi cũng đến phỏng vấn ở bộ phận hành chính, Tiết tổng cho phép tôi hỏi một chút, không biết cuối cùng bộ phận quyết định tuyển chọn vị nào vậy?"

Tiết Tấn Ninh chỉ cho rằng Lê Thiên Thiên không cam lòng bị đánh rớt nên liền hỏi một đằng trả lời một nẻo, trấn an mà nói:

"Cô cũng đừng để kết quả cuộc phỏng vấn vừa rồi trong lòng, chủ yếu là do cô quá xuất sắc nên mới không trúng tuyển, với năng lực của cô thì làm trợ lý cho trợ lý Hàn không phải càng..."

"Vâng, Tiết tổng. Quyết sách của anh nhất định là đúng, chỉ là tôi có chút tò mò. Nếu thật sự không tiện nói thì tôi có thể hỏi người khác cũng được, đây cũng không phải là chuyện bí mật gì." Lê Thiên Thiên bất đắc dĩ mà cắt ngang lời của hắn ta.

Tiết Tấn Ninh nhìn nhìn Hàn Dương đang đứng phía sau cô, cười nịnh nọt rồi đi ra ngoài cửa gọi một tiếng: "Phương Ngạn Nghiễn."

Phương Ngạn Nghiễn? Ngay cả cái tên cũng yêu diễm như vậy.

Lê Thiên Thiên có chút khẩn trương mà nhéo nhéo ngón tay, cô muốn nhìn một chút xem con hồ ly tinh phá hư gia đình người khác này trông như thế nào.

Vài giây sau cửa văn phòng bị gõ vang.

Mi thanh mục tú*, thân cao chân dài... một người đàn ông bước vào.

*Mi thanh mục tú: lông mày dài mỏng, mắt đẹp, ý chỉ diện mạo đẹp đẽ.

Lê Thiên Thiên chưa từ bỏ ý định, cô tiếp tục nhìn về phía đằng sau, đến khi xác định chỉ có duy nhất người đàn ông kia bước vào thì cô ngẩn ra.

"Ngày hôm qua chỉ tuyển một người này thôi sao?"

Tiết Tấn Ninh đã hơi không vui, cho dù là nể mặt Hàn Dương thì cũng có chút không kiên nhẫn mà gật đầu "ừ" một tiếng, cũng thuận tiện phân phó công việc cho Phương Ngạn Nghiễn rồi cho cậu ấy ra ngoài.

-

Sau khi cùng Hàn Dương dạo quanh hết các phòng ban, Lê Thiên Thiên trở về bàn làm việc, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

"Bộp." Một xấp tài liệu được đặt xuống trên bàn của Lê Thiên Thiên, một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi từ trên cao nhìn xuống liếc cô một cái rồi ra lệnh như là đương nhiên:

"Mang xấp tài liệu này sao chép thành ba bản, mười phút sau tôi cần nó."

Lê Thiên Thiên nhíu mày, vươn tay bắt được người phụ nữ định nghênh ngang rời đi kia, nhẹ giọng hỏi:

"Đây là công việc của tôi sao?"

Cô ta bị bắt được vạt áo, quay đầu nhìn Lê Thiên Thiên không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, khẽ cười rồi nói:

"Cô không nên hỏi những lời như vậy, cô là người mới đến, hiểu không?"

Lê Thiên Thiên vẫn không buông vạt áo của cô ta ra, một cái tay khác cầm lấy xấp tài liệu đưa lại cho cô ta, nói:

"Xin lỗi tôi không hiểu, tôi chỉ biết tôi là trợ lý của trợ lý Hàn, nếu muốn thì chị có thể trực tiếp đến tìm anh ấy bảo anh ấy sắp xếp công việc cho tôi."

Sắc mặt cô ta trở nên xanh mét, không ngờ một thực tập sinh nhỏ mới đến cũng dám phản kháng lại mình! Cô ta trừng mắt nhìn Lê Thiên Thiên một cái rồi cầm xấp tài liệu rời đi.

Sau khi cô ta rời đi, cô gái trẻ ngồi ở bàn đối diện mới dám thăm dò nhỏ giọng nói với Lê Thiên Thiên:

"Bà chị Triệu Tương này ỷ vào việc mình có thâm niên ở công ty nên rất thích bắt nạt người mới, lúc tôi mới đến cũng bị chị ta bắt nạt rất thảm. Cô là người đầu tiên dám phản kháng lại chị ta như vậy."

"Có thể là do... tôi có trợ lý Hàn chống lưng." Lê Thiên Thiên cười cười, không nói thêm gì nữa.

Mới vừa nhắc tới Hàn Dương thì anh ấy liền xuất hiện ở cửa văn phòng, anh ấy không đi vào trong mà chỉ đứng ở chỗ cửa kính tự động nhìn Lê Thiên Thiên, nói:

"Ông chủ kêu cô đến phòng làm việc của anh ấy."

Lời này vừa nói ra đã khiến cho vài ánh mắt trong phòng làm việc đồng thời hướng về phía Lê Thiên Thiên, tất cả đều mang theo vẻ tiếc nuối, dường như đang nhìn một người sắp bước chân vào pháp trường.

Cô gái trẻ ngồi đối diện lại thăm dò nói với Lê Thiên Thiên:

"Lúc tiểu Diệp tổng gọi người vào văn phòng thường là do công việc xảy ra vấn đề, cô là người vừa mới đến mà, chẳng lẽ là chị Tương đi mách lẻo? Chậc chậc, thật đúng là người xấu mà."

Lê Thiên Thiên có thể cảm nhận được cô gái này bên ngoài là đang muốn tốt cho cô nhưng mục đích thật sự lại là châm ngòi mối quan hệ. Cô không để ý đến đối phương nữa, vội đứng lên rồi đi thẳng đến văn phòng của Diệp Thừa.

Vừa bước vào bên trong thì cửa đã bị khóa lại bằng điều khiển từ xa.

Trên bàn tròn trước cửa sổ sát đất có bốn hộp cơm giữ nhiệt và một hộp canh.

Diệp Thừa ung dung ngồi gác chéo chân chỗ sô pha phía trước cửa sổ, trong miệng đang ngậm kẹo que. Dưới ánh mặt trời lóa mắt, con ngươi nâu thẫm kia trong suốt như hổ phách, tay hắn vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, ý bảo cô đến ngồi ở đó.

Lê Thiên Thiên do dự vài giây, cuối cùng vẫn là không chống lại được mùi thơm tỏa ra từ đồ ăn, bước qua nhìn nhìn.

Thăn bò xào ớt Hàng Châu, tôm hấp, măng xào, bí đao chưng.

Đây là cơm hộp mà Diệp Thừa gọi đến sao? Nhưng vì sao cơm hộp lại được đựng trong hộp giữ nhiệt?

"Đây, là cho em sao?"

Diệp Thừa vươn tay lên gõ vào trán của cô, nói:

"Nếu không thì sao chứ, cho thỏ ăn à?"

Lê Thiên Thiên:...

Không tức giận, cô đã quen với việc này.

Lê Thiên Thiên ngồi xuống thử một miếng, hương vị quen thuộc khiến hai mắt cô lập tức trợn tròn, sao lại giống vị mà Diệp Thừa nấu vậy?

Không thể tin được, cô lại ăn thêm một miếng rồi quay đầu nhìn Diệp Thừa không chớp mắt.

"Làm sao vậy?"

Diệp Thừa đặt điện thoại xuống, đón nhận ánh mắt của cô, ngồi thẳng thân mình, xê dịch đến bên cạnh cô, dùng đầu ngón tay trắng nõn khẩy vài sợi tóc bên miệng cô rồi nhẹ vén nó ra phía sau tai.

Lê Thiên Thiên sửng sốt một chút vì sự ôn nhu này, lúc sau mới ngập ngừng hỏi:

"Mấy món này là do anh nấu ạ?"

Diệp Thừa nhếch khóe môi lên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô, nhẹ giọng hỏi:

"Nhận ra được vị à?"

Lê Thiên Thiên gật đầu, âm thầm cảm khái thì ra công việc của tổng tài lại nhàn nhã như vậy, còn có thời gian tự mình nấu cơm trưa.

Đây là nấu nhiều quá ăn không hết cho nên mới bảo cô đến ăn cùng đúng không? Đến cùng vẫn là có giao tình với nhau, có chuyện tốt còn biết nghĩ đến cô.

Diệp Thừa vứt cây kẹo que đã ăn xong, bóc một con tôm bỏ vào trong chén của Lê Thiên Thiên.

Lê Thiên Thiên nhìn con tôm trong chén, lại nhìn Diệp Thừa, cảm giác gần đây hắn có chút gì đó không đúng lắm.

Chẳng qua là vì ngại với bữa cơm trưa miễn phí này nên cô cũng không dám nói gì.

Sau khi ăn cơm xong, Lê Thiên Thiên tự giác dọn hộp giữ nhiệt để mang đi rửa. Lúc gần đi, Diệp Thừa đẩy một hộp bánh kem nhỏ về phía cô.

"Cái này cho em, đồ ngọt sau bữa trưa."

Lê Thiên Thiên nhìn bao bì hộp bánh đến từ cửa hàng quen thuộc, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt.

Rất nhanh dự cảm đã được chứng thực.

Diệp Thừa: "Bánh kem mù tạc mà em thích nhất."

Lê Thiên Thiên:...

Cô hiểu nguyên nhân vì sao gần đây Diệp Thừa lại khác thường rồi, thì ra là vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý định trả thù cô.

Sau khi rời khỏi phòng tổng tài Lê Thiên Thiên mới dám thở phào nhẹ nhõm, đang định mang bánh kem về chỗ của mình thì đυ.ng phải Triệu Tương vừa đi ăn trưa trở về.

Triệu Tương vẫn ra giọng tiền bối như cũ, không chút khách khí mà nói:

"Tôi gọi điện để bảo cô đi mua đồ tráng miệng cho mọi người nhưng sao cô không nghe máy?... Ơ? Cô tự đi mua rồi à?"

Bánh kem trên tay Lê Thiên Thiên bị cướp đi, cô còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì Triệu Tương đã mở hộp bánh ra, nói:

"Vậy đưa cái này cho tôi, cô lại chạy đi mua thêm lần nữa đi."

Triệu Tương nói xong liền xắn một miếng bánh bỏ vào miệng. Hai giây sau, cô ta hít hà một hơi, nước mắt chảy ra làm nhòe lớp trang điểm ở mắt, một lúc lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Lê Thiên Thiên mà nói:

"Lê nhị trợ, cô cố ý chỉnh tôi đúng không?"

Lê Thiên Thiên lắc đầu thở dài, chậm rãi đi qua vươn tay về phía cô ta, nói:

"Bánh kem 28 tệ, tiền mặt, WeChat, Alipay đều có thể."

Đương nhiên Triệu Tương sẽ không đưa tiền nhưng Lê Thiên Thiên có rất nhiều biện pháp buộc cô ta phải trả tiền lại. Chẳng qua cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm nên không dư tinh lực để lãng phí ở trên người cô ta, ăn mù tạc cũng xem như là hình phạt dành cho cô ta.

Lê Thiên Thiên rửa hộp giữ nhiệt xong thì liền tìm đến một chỗ không người để gửi tin tức cho dì Diệp.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Dì ơi, tin tức của dì chuẩn xác không ạ? Tiểu tam kia là nhân viên mới được tuyển vào bộ phận hành chính thật sao?】

【Dì Diệp: Đúng vậy, sao thế?】

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Nhưng bộ phận hành chính vừa tuyển vào một nhân viên nam ạ!】

Khoảng năm sáu giây sau dì Diệp mới trả lời lại.

【Dì Diệp: À, chẳng trách lúc trước một chút manh mối dì cũng không bắt được, thì ra lại là đàn ông!】

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa:?】

【Dì Diệp: Thật ra dì vẫn luôn không có mặt mũi để nói cho con biết... chú Diệp của con, ông ấy là người song tính.】

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa:!】

-

Trong khu biệt thự Hưng Ninh, dì Lý đã dọn xong đồ ăn trưa ra bàn, Dương Chức cầm điện thoại thở dài, lầm bầm khẽ nói:

"Vì con trai, tôi cũng là liều mạng... Lão Diệp lại càng phải liều."

Diệp Đào ngồi bên cạnh mơ hồ nghe thấy tên mình thì buông tờ báo xuống, quay đầu qua nhìn.

Dương Chức lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười, gắp vào chén của chồng một miếng sườn heo chua ngọt mà ông ấy yêu thích nhất, ôn nhu như nước mà nói:

"Lão diệp, ông vất vả rồi, ăn nhiều một chút."

Diệp Đào hồn nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy vợ mình đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy thì không khỏi thụ sủng nhược kinh, mang ơn đội nghĩa mà ăn hết miếng sườn.

Dương Chức suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này không thể kéo dài mãi được, càng kéo dài càng dễ lộ tẩy nên bà vội vàng nhắn tin cho con trai.

【Chức Chức: Con trai, tiến độ bên chỗ con đến đâu rồi?】

【Thừa Thừa: Tiến độ gì?】

【Chức Chức: Lần trước con nhờ mẹ nghĩ lý do để làm cho Thiên Thiên đến công ty làm việc, không phải là để theo đuổi Thiên Thiên sao?】

【Thừa Thừa: Vâng, vẫn đang theo đuổi.】

【Chức Chức: Con phải nắm chặt thời gian nha, lúc đó mẹ chỉ tùy tiện tìm một cái lý do thôi, chỉ sợ là không kéo dài được bao lâu!】

【Thừa Thừa: Mẹ tìm lý do gì mà nhanh như vậy đã chịu không nổi?】

【Chức Chức: Chuyện này con cũng đừng hỏi nhiều, tóm lại con phải nhanh lên.】

【Thừa Thừa: Không vội, phải tiến hành từng bước một, từ từ sẽ đến.】

Dương Chức cảm thấy tức giận với cái tính không nhanh không chậm này của đứa con trai nhà mình.

【Chức Chức: Rồi có ngày con sẽ phải vội!】

-

Thừa dịp đang trong thời gian nghỉ trưa, Lê Thiên Thiên đi đến bộ phận hành chính.

Cô mới vừa đi thì nhân viên tiếp tân đã ôm một bó hoa tiến vào phòng ban tổng tài, mặt mũi tràn đầy ái muội lên tiếng hỏi:

"Lê nhị trợ mới đến bộ phận mọi người tên là Lê Thiên Thiên sao?"

Cửa văn phòng tổng tài ở sát vách đột nhiên được mở ra.

Nhân viên tiếp tân không biết tiểu Diệp tổng cũng ở đây, quay qua hỏi Doãn Hoằng:

"Thư ký Doãn, Lê Thiên Thiên ở đâu ạ? Đây là hoa người khác tặng cho cô ấy."

Doãn Hoằng là thư ký trưởng, trong văn phòng này chức vụ chỉ xếp sau Hàn Dương. Nhưng Hàn Dương chỉ phụ trách tổng tài nên Doãn Hoằng liền trở thành người đứng đầu văn phòng.

Doãn Hoằng - người vẫn đang làm việc trong giờ nghỉ trưa bày ra vẻ mặt không vui, nhíu chặt mày. Ông ấy xem công việc là cuộc sống, xem công ty là nhà, từng là trợ lý của cha Diệp Thừa nên thuộc hàng nguyên lão trong công ty.

Ông cực kỳ chướng mắt với những người trẻ tuổi đem sinh hoạt cá nhân trộn lẫn vào công việc, liếc mắt nhìn qua vị trí của Lê Thiên Thiên một cái, phát hiện người cũng không có ở đây, hồn nhiên không biết bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa nên bất mãn hừ lạnh rồi nói:

"Mới đi làm ngày đầu tiên mà đã làm này đó lung tung rối loạn!"

Nhân viên tiếp tân bĩu môi vì đã quá quen với sự nghiêm túc và bảo thủ của Doãn Hoằng, từ tầm mắt vừa rồi của ông ấy cũng đã biết được chỗ ngồi của Lê Thiên Thiên, nhanh chóng mang hoa đến đặt ở đó rồi rời đi, không hề nhìn thấy Diệp Thừa đang cau mày nhìn chằm chằm vào bó hoa.