Sắc trời dần vào đêm, phía ngoài, đèn nê ông lóe sáng, thành thị vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước.
Hôm qua Lâm Mộng mới đặt mua bộ áo ngủ ren tình thú màu đen trên mạng. Áo ngủ cực kỳ thiếu vải, chỉ soi mình trong gương cô đã không nhịn được tự thấy xấu hổ lên.
Thân thể của cô vốn đã trước lồi sau vểnh, đôi thỏ ngọc trước ngực đẫy đà tới mức vải ngực chật khít chỉ có thể miễn cưỡng che khuất hai núʍ ѵú nho nhỏ dựng thẳng trước ngực, mà quần chữ T thắt dây phía dưới cũng gần như trong suốt, thêm lớp sa mỏng màu đen nửa che nửa hở phía ngoài thật sự khiến vóc dáng của cô càng thêm mê người, còn cả cặp chân ngọc thon dài phối hợp với đôi tất đen…
Mặc thành như vậy, hẳn có thể khơi gợi hứng thú của người đàn ông rồi nhỉ?
Chuẩn bị xong tất cả, lúc này Lâm Mộng mới leo lên giường nằm, mà vừa lúc ông xã của cô Cố Chính Dương cũng mới tắm rửa xong vào phòng.
Lâm Mộng lập tức quấn lên, giọng điệu mập mờ hờn dỗi bên tai Cố Chính Dương: “Ông xã ~”
Da thịt Lâm Mộng trắng nõn, hiện tại mặt lại đỏ ửng, thoạt nhìn hết sức mê người.
Trước đây cô và Cố Chín Dương là bạn thời đại học, Cố Chính Dương đẹp trai hào sảng, Lâm Mộng xinh đẹp động lòng người, hai người vừa tốt nghiệp đã kết hôn, nhất cử trở thành Kim Đồng Ngọc Nữ trong mắt các bạn học.
Đáng tiếc sau khi kết hôn Lâm Mộng mới biết được trong quá trình yêu đương, sở dĩ Cố Chính Dương không hề vượt quá nửa bước với cô là vì anh ta không được.
Lâm Mộng là một người phụ nữ bình thường, cũng muốn có thể sinh hoạt hạnh phúc với ông xã của mình, những năm gần đây hai vợ chồng đã thử đủ loại cách, tuy đều không bệnh mà chết nhưng Lâm Mộng chưa bao giờ bỏ cuộc.
“Ông xã… Rất muốn…”
Lâm Mộng nhỏ giọng thở dốc, vưu vật gợi cảm như vậy đổi lại bất kỳ người đàn ông nào khác sợ là đều không cần Lâm Mộng nói nhiều một câu, đã trực tiếp khiêng Lâm Mộng ném lên giường, thao tới hai chân cô nhũn ra, cả người bủn rủn không xuống được giường mới bỏ qua.
Nhưng trên mặt Cố Chính Dương lại hiện lên vẻ khổ mà không thể tả, không phải anh ta không muốn thao Lâm Mộng, chỉ là mỗi lần dưới ánh mắt chờ mong của cô, anh ta chỉ có thể hôn môi mà không thể làm chính sự, mỗi lần đều khiến Lâm Mộng thất vọng.
Dần dà, tự tôn của Cố Chính Dương bị đả kích, tuy trong lòng áy náy cực kỳ nhưng khi đối mặt với sự nhiệt tình của Lâm Mộng hầu như anh ta chỉ muốn trốn tránh.
“Mộng Mộng, thật xin lỗi…”
Yết hầu của Cố Chính Dương nhấp nhô, tròng mắt đen nhánh khi nhìn Lâm Mộng chỉ tràn đầy áy náy.