Nhật Ký Viết Văn Của Nữ Tác Giả Hạ Hi

Chương 5:

Hạ Hi đang cố gắng nghiên cứu xem rốt cuộc cái thắt lưng này phải cởi thế nào, đã gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy người anh em của người đàn ông, đột nhiên tay lại bị người đàn ông kéo lấy, vẻ mặt cô trở nên mê mang, chẳng lẽ mình làm không tốt sao, nhưng rõ ràng anh đã có dấu hiệu cứng rồi, vì thế khó hiểu hỏi, “Ngài lộ, ngài đây là?”

Lộ Tử Hằng cúi đầu ghé vào bên tai cô, “Tôi không thích nhiều người như vậy, đổi chỗ khác.”

Trong lòng Hạ Hi vui vẻ, cô cũng đang có ý này, dẫu sao trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng có chút áp lực tâm lý, không muốn biểu diễn xuân cung đồ sống trước mặt mọi người, hơn nữa lỡ có động tay động chân gì thì sẽ rất phiền, cô chỉ muốn bị Lộ Tử Hằng cᏂị©Ꮒ, những người còn lại vẫn nên thôi.

Quán bar đương nhiên có cung cấp dịch vụ cho khách hàng muốn có không gian riêng, mẹ mìn rất nhanh đã sắp xếp phòng đơn cho hai người, lúc hai người rời đi, trong phòng bao loạn thành thành một đoàn, chơi xong một hiệp lại đổi bạn nữ cho nhau, mọi người đều vội vàng làʍ t̠ìиɦ với người phụ nữ ở dưới thân, căn bản không có ai chú ý tới bọn họ rời đi.

Ra khỏi phòng bao, rời xa bầu không khí dâʍ ɭσạи kia, Lộ Tử Hằng dần bình tĩnh lại, nhưng người anh em dưới thân thì vẫn ngo ngoe rục rịch, bất đắc dĩ đành dùng áo khoác trên khuỷu tay đề che đi, cẩn thận nghĩ ngợi mới mở miệng nói, “Tôi phải về nhà, tiền sẽ được gửi vào tài khoản của em.”

Hạ Hi lập tức ngẩn người, hả, vị cậu ấm này bị làm sao vậy, cô đã ướt quần rồi, chỉ chờ lát nữa được ngậm cây gậy thịt đó, thế này không phải đang đùa mình sao, Hạ Hi chuyển mắt, dùng sức nghẹn ra mấy giọt, kéo lấy cánh tay người đàn ông, đáng thương hề hề nói, “Ngài Lộ, có phải em làm không tốt không, nếu ngài đi rồi, em sẽ bị mẹ mìn mắng chết, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, tiền lương sẽ không còn, mà cậu chủ Mộ cũng sẽ trách tội em không hầu hạ ngài chu đáo”.

Mẹ min đi ở trước da đầu căng lên, khách hàng tế này đúng là hiếm thấy, thị lực của chị ta rất tốt, ngài Lộ này rõ ràng đã cứng, quần cũng ụ lên thành cái lều rồi, đến nước này mà còn muốn về. Trong lúc đôi bên nói chuyện cũng đã đi tới phòng riêng tư, Hạ Hi đẩy người đàn ông vào trong phòng, sau đó ném cho mẹ mìn một ánh mắt ra hiệu, mẹ mìn nhanh chóng hiểu ra nói, “Tịch Tịch, tôi phải nhắc nhở cô, ngài Lộ là khách quan trọng của cậu chủ Mộ, nếu cô hầu hạ không tốt, vậy thì hạ cấp”.

Hạ Hi lặng lẽ giơ ngón cái với mẹ mìn, sau đó cầu xin Lộ Tử Hằng, “Ngài Lộ, ngài cứu em đi, em không muốn bị hạ cấp đâu, em nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt mà”.

Lộ Tử Hằng nhìn vẻ mặt khổ sở của Hạ Hi, đương nhiên biết bị hạ cấp sẽ phải đến nơi không tốt lành gì, anh bèn thở dài, không từ chối nữa, ngồi ở trên sô pha, mẹ mìn vừa thấy thành công, vội vàng lui ra ngoài, còn tri kỷ mà đóng cửa lại cho hai người, tách một tiếng, là tiếng khóa mã cửa, cửa đã hoàn toàn khóa lại.

Hạ Hi ngồi xuống bên anh, trực tiếp xoa cái lều ụ lên kia, cảm nhận được nó không ngừng lớn lên trong tay mình, tiếp tục nhiệm vụ vừa rồi chưa hoàn thành, bắt đầu cởi thắt lưng của người đàn ông, mới vừa xuống tay đã bị người đàn ông nói, “Không cần.”