Nhật Ký Viết Văn Của Nữ Tác Giả Hạ Hi

Chương 3:

Ánh đèn trong phòng bao tương đối mờ, Hạ Hi lại có hơi cận thị, mãi đến khi ngồi trên đùi người đàn ông, cô mới thấy rõ đối phương trông như thế nào. Ấn tượng đầu tiên chính là, đẹp trai, vẻ ngoài trong trẻo lạnh lùng, hoàn toàn là loại hình mình thích, người đàn ông được gọi là lão Lục lạnh nhạt nhìn cậu chủ Mộ một cái, cậu chủ Mộ vội mở miệng nói, “Tử Hằng, cậu trở về, mọi người hiếm khi được tụ tập cùng nhau, thả lỏng chút đi, cô bé này thuộc phong cách cậu thích mà.”.

Hạ Hi có cảm giác người đàn ông do dự vài giây, cuối cùng không nói thêm gì nữa, cậu chủ Mộ thấy anh không từ chối, vội nhìn về phía mẹ mìn nói, “Cô gái này bên chỗ cô tên gọi là gì, hôm nay nhất định phải hầu hạ cậu chủ Lộ cho tốt vào”.

Mẹ mìn lăn lộn ở vũ trường đã nhiều năm, lập tức hiểu vị ý gia này cho nên cười tủm tỉm nói, “Ngài yên tâm, Tây Tây nhà của chúng tôi tuy nói là vừa tới, nhưng cũng trải qua hệ thống huấn luyện chuyên nghiệp của chúng tôi rồi, nhất định sẽ hầu hạ cậu chủ Lộ đàng hoàng”.

Lộ Tử Hằng nhìn cô gái trong lòng, làn da trắng nõn, mặt tròn nhỏ, đôi mắt không tính là lớn, nhưng lúc cười rộ lên, mắt híp cong cong thành hình trăng non, thân thể mềm mại, rất giống chú mèo trắng anh nuôi trước kia, thế nên anh cũng tự nhiên ôm eo cô, mở miệng hỏi, “Em mấy tuổi rồi?”, Hạ Hi nghĩ đến thân phận còn là sinh viên của mình, giả vờ thẹn thùng đáp, “Mới vừa tròn 20 ạ.”

Người đàn ông hỏi xong câu này liền không nói nữa, Hạ Hi có hơi sầu muộn, cứ tiếp tục như vầy sẽ bất lợi cho công việc sáng tác của cô mất. Cô trộm liếc đám chị em xung quanh, đã sớm nhiệt tình hầu hạ khách hàng của mình rồi, đột nhiên cô nhận ra hiện tại mình đang là gái quán bar, nếu không có công trạng gì, tiền lương tháng này có lẽ sẽ không còn, phải nhanh chóng nhập diễn thôi.

Thế là cô lớn mật ôm bả vai người đàn ông, nghĩ đến vài thứ học được trong mấy ngày huân luyện vừa qua, cô cầm lấy một quả dâu tây từ mâm đựng trái cây đưa tới bên miệng người đàn ông, học dáng điệu của mấy chị em khác, nũng nịu nói, “Ngài có muốn em đút ngài ăn dâu tây không?”.

Trong phòng bao cả trai lẫn gái có chút ồn ào, Hạ Hi lại là lần đầu tiên làm chuyện này, cho nên giọng nói tương đối rụt rè thỏ thẻ.

Ban đầu Lộ Tử Hằng còn không nghe ra cô nói gì, hơi cúi đầu muốn nghe cô nói lại lần nữa, Hạ Hi thấy anh cúi đầu, còn tưởng là đồng ý với mình, nơi này cung cấp toàn dâu tây nhỏ xinh vừa miệng, đặt trên đĩa băng, mát mát lành lạnh, chuyên dùng để tán tỉnh khách hàng, trước đó cô lại lên núi sống một năm, chuyên tâm với sáng tác, một năm không hòa nhập với xã hội thượng lưu, nhìn thấy đôi môi mỏng của người đàn ông đẹp trai trước mặt, đột nhiên trở nên hấp tấp, không còn lăn tăn nhiều, đôi tay ôm lấy cổ anh, nửa cắn dâu tây.

Khoảnh khắc rướn người đến gần người đàn ông, cô cắn miếng dâu tây đút vào trong miệng anh, vì thế hai người có một nụ hôn mở màn tràn ngập mùi dâu tây, nước dâu tây màu đỏ nhạt chảy xuống theo khóe môi hai người, Hạ Hi quấn lấy đầu lưỡi người đàn ông không chịu buông ra, trong lòng thầm nghĩ, khó trách bạn thân nghe tin mình chọn đề tài lần này, lại mặt đầy ý xấu , còn cười nhạo cô nói là cô phòng không gối chiếc đã lâu, muốn tìm cho cô một người đàn ông, hiện tại xem ra có vẻ là thật rồi.