Dù An Linh đã không ít lần nói bóng gió muốn đuổi khách nhưng La Tiểu Ngọc vẫn thản nhiên như chẳng biết được bản thân không được chào đón ở nhà họ Từ như thế nào. Dựa vào giao tình của hai gia đình bao lâu nay, La Tiểu Ngọc có thừa tự tin rằng hai anh em họ Từ nhất định sẽ cho cô ở nhờ tối hôm nay. Cô vốn dĩ sẽ trở thành vợ tương lai của Từ Hạo, cái con bé hàng xóm An Linh kia là ai mà dám mặt dày tỏ vẻ trước mặt cô chứ. Với suy nghĩ đó, La Tiểu Ngọc càng thêm thả lỏng suy nghĩ, tự nhiên như ở nhà mà đi vào bếp giúp nấu cơm._ Hai anh là đàn ông con trai sao lại vào bếp chứ. Mau ra ngoài đi, cứ để em làm hết cho.
Vừa nói vừa nhìn An Linh như trêu ngươi khiến An Linh tức muốn nổ phổi. Xưa nay xung quanh cô toàn là người ra sức cưng chiều cô còn không hết, có bao giờ lại bị khinh thường trắng trợn như hôm nay.
Từ Khê nhìn khung cảnh âm thầm tranh chấp của hai cô gái mà chỉ muốn đá banh tiểu thư nhà họ La ra khỏi cổng cho xong. Anh nhìn vào trong bếp, tức giận nói lớn.
_ Tôi đã nấu nướng xong hết rồi, cô vào đấy làm gì.
Từ Hạo đứng ngay bên cạnh em trai mình, sợ nó làm mọi chuyện càng thêm rối ren nên vội vàng chạy vào bếp. Đến khi thấy La Tiểu Ngọc chưa động tay động chân vào bất cứ thứ gì mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cố kiềm nén sự khó chịu trong lòng, nói với La Tiểu Ngọc bằng thái độ bình thường nhất có thể.
_ Chúng ta dọn cơm thôi, lúc nãy A Khê đã nấu xong rồi.
Vừa dứt lời thì anh cũng nhanh tay dành bê đồ ăn ra bàn. An Linh còn đang hậm hực ngoài kia, sao anh dám để La Tiểu Ngọc động vào thức ăn trên bàn chứ, với tính tình của cô gái nhỏ, chỉ sợ La Tiểu Ngọc động vào món nào thì cô chắc chắn sẽ không ăn món đó. Một bàn đồ ăn này hai anh em bọn họ đều vì cô mà nấu nướng, sao có thể để La Tiểu Ngọc hưởng dụng hết được chứ.
Bốn người miễn cưỡng ngồi xuống bàn ăn, mỗi người một tâm trạng nặng nề nên không khí trên bàn cứ như quả bóng căng phồng chỉ chờ phát nổ.
_Anh Hạo mau ăn đi, sườn nướng hôm nay rất ngon.
La Tiểu Ngọc tranh thủ gắp thức ăn cho Từ Hạo để tạo cảm tình, lọt vào mắt An Linh lại chẳng khác gì đang trêu tức, đã thế miếng sườn La Tiểu Ngọc gắp lại là miếng sườn thơm ngon cuối cùng trong đĩa mà An Linh nhắm từ nãy đến giờ. Cô tức giận đặt đôi đũa xuống bàn, tiếng đũa tre va chạm với mặt bàn inox kêu cạch một tiếng khiến cho Từ Hạo và Từ Khê cùng nhìn về phía cô lo lắng.
La Tiểu Ngọc thấy hết mọi chuyện, hừ nhẹ một tiếng.
_ Sao đang ăn uống mà không giữ ý tứ gì cả. Mẹ em bảo con gái như thế sẽ không lấy được chồng đó anh Hạo.
An Linh nghe mà tức đến mức đỏ bừng mặt, đừng tưởng nãy giờ cô nhịn mà nghĩ là đây đang sợ nhé.
_ Haha, La tiểu thư thật biết nói chuyện. Hiểu rõ phép tắc lễ nghi như cô mà sao giờ vẫn chưa có chồng ý nhỉ.
La Tiểu Ngọc còn đang trợn mắt ngạc nhiên vì câu nói của An Linh, chưa kịp phản ứng thì An Linh đã nói tiếp.
_ La tiểu thư gia giáo như vậy, để cô ở lại nhà bọn tôi đêm nay thật là làm khó cho cô quá. Ngày mai hàng xóm trên dưới đồn đại thì còn gì là thanh danh nữa chứ. Người hiểu rõ mọi chuyện thì không sao, chỉ sợ người ta lại nghĩ rằng cô tự mình đưa đẩy đến cửa nhà người ta thôi.
An Linh nói chuyện vô cùng lưu loát, câu sau so với câu trước lại càng thêm phần ý nhị châm biếm khiến La Tiểu Ngọc đỏ bừng cả mặt. Biết mình không thể nào ra mặt tranh chấp được với An Linh, La Tiểu Ngọc cố dặn ra hai giọt nước mắt, nức nở vô cùng đáng thương.
Từ Khê vốn đã chẳng ưa kiểu người thích diễn trò lại tự cho mình thanh cao như La Tiểu Ngọc, anh chẳng chút kiêng dè mà bật cười khi nhìn cảnh này. Tiếng cười rất nhẹ nhưng giữa bàn ăn yên tĩnh thì hoạ may chỉ có kẻ điếc mới không nghe thấy. La Tiểu Ngọc quá mức nhục nhã mà từ khóc giả cũng chuyển thành khóc thật, cả người vô lực dựa hẳn vào l*иg ngực Từ Hạo đang ngồi ngay bên cạnh.
An Linh nhìn mà hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô còn chưa chửi xong mà đã khóc lóc thảm thiết thế này, sức chịu đựng kém thế.
_ Mau ăn đi không lại đói.
Từ Khê mặc kệ màn kịch trước mắt, chăm chỉ gắp cho An Linh mấy món cô thích. Cả bàn thức ăn này anh làm vì cô, sao có thể để uổng phí được.
An Linh cũng rất phối hợp thản nhiên ăn uống, chỉ có điều hai mắt cô như có ánh lửa nhìn chằm chằm vào cặp đôi đang ôm ôm ấp ấp trước mặt. Nói đúng hơn là chỉ có một mình La Tiểu Ngọc ôm chặt lấy người Từ Hạo khóc nức nở, còn Từ Hạo dù cố gắng cách mấy cũng chẳng thể đẩy được người kia ra khỏi l*иg ngực mình.
Ánh mắt An Linh dần dần trở nên rét lạnh khiến Từ Hạo thấy xa lạ xen lẫn hoảng sợ. Anh có chút lo lắng nhìn cô lắp bắp giải thích.
_Anh…anh không có…tại cô ấy cứ bám riết lấy anh không tha.
Chỉ lo giải thích để cô gái nhỏ không hiểu lầm, Từ Hạo không phát hiện ra La Tiểu Ngọc trong lòng mình đã ngưng khóc tự bao giờ. Cả người cô dần dần chết lặng, có thứ gì đó đang lặng lẽ mất đi mà cô không thể nào níu giữ được.