Nhận thức mới về vùng quê này khiến An Linh cảm thấy đầu óc choáng váng, quên luôn cả việc muốn đi xem đánh bắt cá ở bờ sông. Trời cũng đã trưa nên Từ Khê không cho cô ra khỏi nhà, mờ ti vi ở phòng khách rồi kiên quyết ấn cô ngồi xuống xem.
- Anh đi nấu cơm, em xem ti vi đi, đừng có ngồi đó nghĩ lung tung nữa.
Chẳng thể trách Từ Khê lo xa được, anh vốn định giấu nhẹm chuyện này, ai ngờ một lần An Linh chứng kiến thì bao nhiêu bí mật của thôn dân nơi đây đều bị phanh phui ra hết. Giờ anh chỉ sợ mấy người kia làm cô gái nhỏ sợ, cô nhất quyết muốn trở về thành phố thì anh hay Từ Hạo cũng chẳng thể nào ngăn cản được. Nghĩ đến viễn cảnh đó, tự nhiên Từ Khê chán nản, nấu một bữa cơm mà cũng như rút đi toàn bộ sức lực của anh.
- Biết thế ban đầu đã chẳng kể ra…
Suy nghĩ trong đầu tự nhiên biến thành lời nói, Từ Khê chưa bao giờ phân tâm như vậy, anh chỉ biết cười khổ. Thế nhưng chuyện đau khổ hơn còn ở phía sau kìa.
Không biết từ lúc nào An Linh đã đứng sau lưng anh, cô nghe thấy lời nói vô thức của Từ Khê thì kề sát một bên tò mò hỏi lại:
- Chẳng kể ra chuyện gì cơ… anh còn bí mật nào che giấu em nữa hả?
Nồi canh trên nồi đang sôi sùng sục, sợ làm An Linh bị bỏng nên Từ Khê nhanh tay tắt bếp rồi mới nhớ đến chuyện phải giải thích.
- Nào có, anh còn có gì mà giấu được em.
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của cô, Từ Khê kiên quyết giơ tay lên thề:
- Thật mà, anh thề, anh mà còn che giấu chuyện gì thì em cứ thoải mái trừng phạt anh thế nào cũng được.
- Anh…chỉ được cái mồm mép tép nhảy.
Vốn dĩ lời nói của An Linh có thể vô cùng hùng hổ như tính cách thẳng thắn của cô từ trước đến nay, nhưng vì đứng quá gần lại thêm do thói quen cỗ hữu, tự nhiên ánh mắt cô lại như có như không mà chú ý đến đũng quần của Từ Khê. Thấy dưới đó đã sưng to thành một ụ từ bao giờ, An Linh miệng đắng lưỡi khô, lời nói ra cũng tư nhiên mà mềm mại cứ như làm nũng với người yêu.
Cô thì đang ngại muốn chết, nhưng lọt vào mắt Từ Khê lại có một sự phong tình cuốn hút lạ thường. Bọn họ dạo này sinh hoạt vô cùng thân mật, ngày nào chả kề cạnh nhau sát rạt, nhưng không hiểu sao càng lúc anh càng thấy cô gái nhỏ này xinh đẹp quyến rũ hơn trước kia rất nhiều. Lúc mới gặp cô, anh dù cảm thán vẻ mặt cùng thân hình nóng bỏng của An Linh nhưng vẫn có thể kiềm lòng được, bây giờ chỉ cần cô nhỏ nhẹ nói vài lời thì người anh em của anh đã tự động gào lên đòi được cᏂị©Ꮒ. Đúng là cái thứ không biết kiềm chế mà.
Từ Khê vẫn chưa quên được câu chuyện anh mới kể cho cô lúc nãy, bây giờ dáng vẻ bản thân lại cứ như thẳng ngốc gặp con gái là động dục, sợ làm cô gái nhỏ hoảng sợ, anh cắn răng ép nỗi xúc động đậy trong lòng xuống, cười mà như khóc nói.
- Cơm nấu xong rồi, mau ăn thôi.
An Linh hơi bất ngờ, bên dưới Từ Khê đã sưng to một cục, đương nhiên là rất khó chịu rồi, thế mà còn cố gắng dọn cơm lúc này. Cô thì không sao, nhưn anh…
- Anh có chắc là mình chịu nổi được không?
Tự nhiên bị vạch trần một cách trắng trợn như vậy, Từ Khê có chút xấu hổ, phải biết rằng đàn ông thô lỗ như anh trước giờ hiếm khi cảm thấy bản thân lúng túng như vậy, phong cách hàng xử của anh đều là muốn gì thì làm nấy, nào có chuyện đắn đo cứ như đàn bà con gái thế này chứ.
- Em ăn cơm đi, đừng để ý đến anh…nó một lúc thì… tự xẹp thôi.
Từ Khê có thể tự xẹp hay không thì An Linh không biết, nhưng cơ thể cô thì đã ngứa ngáy khó chịu từ rất lâu rồi. Tận mắt chứng kiến xuân cung đồ sống động, lại còn là kiểu làʍ t̠ìиɦ tập thể vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nếu mà An Linh không mảy may nảy sinh hứng thú gì thì chắc cô cũng đã bị lãnh cảm rồi. Đó là chưa kể Từ Khê còn đứng sát bên cạnh cô cả buổi sáng, hoocmon phái nam từ cơ thể anh như bao trùm cả người An Linh, hun cô đến mức mê muội.
Nhìm mâm cơm đủ hương vị trước mặt, cả hai người ai cũng không có tinh thần động đũa. Từ Khê dằn nỗi xúc động trong lòng, muốn gợi chuyện để xua tan bầu không khí ám muội trên bàn ăn lúc này.
- Em có muốn…
Còn chưa đợi anh nói hết câu thì An Linh ngồi bên cạnh đã bất cẩn làm rơi chiếc đũa trên tay xuống đất, anh theo phản xạ liền cúi người muốn nhặt giúp cô. Nào ngờ cả hai cùng cuối xuống một lúc, chiếc đũa thì chưa nhặt được mà đã nhặt được tay của đối phương. Bàn tay An Linh rất nhỏ, ngón tay thon dài trắng muốt, những lúc ở trên giường đều vuốt ve côn ŧᏂịŧ của anh sướиɠ muốn chết. Bây giờ bàn tay đó lại bị anh nắm trọn, cảm giác mềm mại khiến Từ Khê không nhịn được ham muốn mà đưa nó lên miệng hôn.
An Linh bị hành động đột ngột của Từ Khê khiến cho toàn thân tê dại, cảm giác nhồn nhột ngưa ngứa ở đầu ngón tay nhanh chóng lan khắp cơ thể làm cô không nhịn được mà bật ra tiếng rên khẽ:
- Uhm, đừng mà…
Không khí lúng túng trên bàn ăn vì một tiếng rên này của cô mà trở nên thay đổi hoàn toàn, tựa như một tấm màng mỏng tang bị gió nhẹ lùa đi trong tích tắc, tất cả ngại ngùng hay e dè gì đó đều biến mất không còn một mảnh. Từ Khê nhìn tiểu mỹ nữ mặt đỏ như hoa trong lòng mình, vừa yêu vừa hận mà trêu ghẹo:
- Đừng gì cơ…đừng hôn em nữa, hay là…đừng cᏂị©Ꮒ hả?