Cái gọi là lịch phân chia kia chỉ áp dụng với hai anh em Từ Hạo cùng Từ Khê, bọn họ vẫn để cho An Linh được tự do lựa chọn, thay đổi lịch trình như thế nào cũng được. Nói chung cũng xem như cho cô chủ quyền lớn nhất rồi, cái duy nhất mà họ không chịu theo ý cô đó là bỏ việc chia ca này đi._Nếu em còn chưa chịu nữa thì bọn anh sẽ hiểu là Tiểu Linh muốn ba người cùng chung một giường đấy. Anh thì như này cũng được nha.
An Linh chỉ muốn đập cho dáng vẻ cà lơ phất phơ của Từ Khê một trận rồi hoành tráng xách valy rời khỏi đây cho bõ ghét. Nhưng suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, cô cũng thích anh em bọn họ mà, bỏ đi thế nào được.
Thế nên cuộc họp buổi sáng đã kết thúc bằng việc An Linh âm thầm cúi đầu ăn cháo, nửa buồn bực nửa chờ mong những ngày được ôm ấp trên giường cùng hai người đàn ông lực lưỡng này.
Mặt trời từ từ lêи đỉиɦ ngọn cây, ánh nắng vàng ươm liên tục nhảy múa trong sân, An Linh nhìn theo lũ gà con đang bới đất tìm mồi mà mắt lim dim buồn ngủ. Mặc dù tối qua cũng lăn lộn nhiệt tình với Từ Hạo nhưng cô hoàn toàn chẳng thiếu ngủ, lý do của việc này là cô đang nhàm chán quá mức. Hai con người kia xem cô như vật trưng bày, bất cứ việc gì cũng không cho cô động vào. Dù An Linh bình thường quen sống an nhàn cũng chẳng thể thích ứng được việc ngồi chơi xơi nước từ sáng đến giờ.
Từ Khê vừa mới bổ củi xong, mồ hôi còn đang chảy ướt đẫm lớp áo ngoài, thấy cô gái nhỏ ngáp ngắn ngáp dài thì phì cười.
_Mở tivi mà xem, giờ nắng lắm em cứ ở trong nhà cho nó mát, ra ngoài có khi cảm nắng đấy.
An Linh xụ mặt.
_Nhưng mà em chán lắm. Tivi thì có gì mà xem ngoài mấy bộ phim dài tập chứ.
Chuyện này thì đúng là Từ Khê không cãi được. Từ Hạo đã sang hàng xóm giúp họ sửa mái nhà, giờ chỉ còn anh và cô gái nhỏ chẳng biết làm gì thì đúng là nhàm chán thật.
Thế nên…năm phút sau, hai con người không chịu được sự buồn tẻ đã dắt tay nhau đi ra bờ sông chơi.
Sau khi thu hoạch dưa xong thì hầu hết người dân thôn xóm này đều tranh thủ làm những công việc lúc nông nhàn. Bờ sông ngay dưới chân núi là nơi thường tụ tập nhiều người đến đánh bắt cá, ai có thuyền bè thì ra giữa sông thả lưới, còn không thì chỉ đơn giản là dùng cần câu hay cái nơm để bắt cá gần bờ cũng được.
An Linh chưa từng nhìn người ta bắt cá bao giờ, bờ sông lại là nơi mát mẻ rất thích hợp để đi dạo những ngày nắng nóng thế nên vô cùng hào hứng. Cô khoác một cái áo mỏng, đội thêm chiếc nón cói rồi ôm cánh tay Từ Khê tung tăng rời khỏi nhà.
_Hào hứng thế hả?
Từ Khê nhìn cô cười híp mí thì không nhịn được mà nhéo nhẹ lên gò má non mịn của cô. Động tác trong vô thức lại mang theo hàm ý tình tứ khiến cả hai người bất giác sững lại trong tích tắc.
_Nào…nào có chuyện đó.
An Linh không biết tại sao mình lại thấy thẹn thùng đến mức nói lắp như vậy nữa, đúng là mất mặt quá đi. Lúc trước rõ ràng là cô dụ dỗ hai anh em họ trước, thậm chí còn tốn rất nhiều công sức dẫn dắt họ ở trên giường, vậy mà bây giờ lại liên tục thất thủ. Còn đang hoang mang tự vấn thì đột nhiên bàn tay cô bị Từ Khê nắm chặt, có rút thế nào cũng chẳng ra.
_Ngoan, ở đây không ai nhìn thấy đâu, để anh cầm một lát.
Đường làng quê luôn ở tình trạng vắng vẻ, càng làm cho cảm xúc lâng lâng lúc này trong lòng An Linh lộ rõ. Bọn họ có hành động thân mật nào chưa từng làm đâu, vậy mà một lần nắm tay cùng sóng bước trên đường làng lại làm tim cô đập bum bum. Bản tính kiêu kỳ bẩm sinh khiến An Linh vẫn cứng đầu.
_Chỉ lần này thôi đấy.
Nhận được sự đồng ý của cô, Từ Khê cười toét miệng như trúng vụ mùa bội thu, bàn tay được dịp ôm eo cô dán sát người mình. Hai người ỡm ờ đưa đẩy suốt dọc đường đi khiến cả người An Linh cũng bị trêu chọc đến mềm mại. Cô dựa hẳn vào ngực Từ Khê, được anh nửa ôm nửa dìu đi từng bước nhỏ, mãi mới đi được một nửa chặng đường.
Trời nắng nhưng đường làng nhiều bóng râm nên cả người An Linh vô cùng khoan khoái chứ chẳng mệt mỏi chút nào. Thế nhưng lúc nhìn thấy gốc cây cổ thụ bên đường thì vẫn nũng nịu.
_Mình nghỉ một chút đi.
Hầu hết mọi việc Từ Khê đều chiều theo ý cô, dù bản thân không mệt thì cũng quyết nghỉ ngơi như đang đuối sức lắm rồi.
Bên cạnh cây cổ thụ là cánh đồng rộng lớn, giờ không trồng trọt gì nên mặt đất mọc đầy cỏ dại. Từng bụi cỏ nhấp nhô lên xuống cả một vùng rộng lớn tạo nên khung cảnh xanh tươi mát mắt. An Linh vừa hít sâu một hơi cảm nhận hương vị thiên nhiên vừa phóng tầm mắt quan sát xung quanh. Đột nhiên một bàn tay đưa ra che kín tầm mắt của cô. Từ Khê kề sát tai cô khẽ thì thầm.
_Đừng lên tiếng.
An Linh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cô đã được Từ Khê ôm chặt vào lòng, cả người được anh che chở không một kẽ hở.
Nhớ đến lời dặn của Từ Khê nên An Linh ngoan ngoãn ngồi im trong lòng anh, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
_Da^ʍ phụ, em trốn ra đây chồng em có biết không hả? Chưa gì đã gấp gáp hẹn anh ra đây rồi.
_Yên tâm, lão chồng em nghĩ rằng em đến đây làm việc, ngu ngốc như lão mà cũng dám nghi ngờ em chắc.
Giọng nói vang lên từ bụi cỏ rậm rạp gần đó, An Linh nghe không sót một chữ nào. Người đàn ông cô không biết là ai, nhưng giọng phụ nữ thì chính là chị Lý thường hay đến nhà cô phụ giúp công việc. Chẳng phải chị ấy xin nghỉ vì đau chân hay sao?
Từ Khê có vẻ cũng nhận ra điều này, anh xoay người ôm An Linh ẩn nấp sau thân cây cổ thụ, như vậy thì hai người kia nếu không chú ý kỹ sẽ không nhìn thấy bọn họ. Sau khi đã trốn cẩn thận, Từ Khê và An Linh hiểu ý cùng nhìn chằm chằm hướng kia tiếp tục ăn dưa.