Chẳng hiểu sao Từ Khê đi hơi lâu, lúc anh về đến nhà thì mặt trăng đã sáng tỏ, cả nhà đang ngồi chờ anh về rồi mới ăn bữa tối.Vừa nhìn thấy bóng dáng Từ Khê đẩy cổng bước vào sân, mẹ Từ không nhịn được mà càm ràm.
_ Sao đi lâu thế, từ đây sang đó co bao xa đâu, lấy có chút đồ mà cũng lâu để cả nhà phải chờ cơm.
Từ Khê cười xoà, anh không dám cãi lại vì theo kinh nghiệm chỉ cần anh giải thích một chút thôi là mẹ anh có thể nói mãi đến sáng mai cũng được. Anh đưa mắt nhìn Từ Hạo ẩn ý rồi nhanh chân mang hành lý của An Linh lên phòng cô. Từ Hạo muốn rảo bước theo em trai nhưng bị mẹ cản lại:
_Có mỗi cái valy con đi theo làm gì. Màu dọn cơm thôi, mấy đứa anh sớm còn đi nghỉ, hôm nay đi chợ ai cũng mệt cả rồi.
Từ Hạo muốn nói là hai đứa bọn anh có gì đâu mà mệt, nhưng nhớ đến An Linh thì âm thầm rút lại lời nói. Bọn anh đã quen làm việc nặng nhọc, đi chợ một buổi đương nhiên chẳng sao cả, nhưng cô gái nhỏ của bọn anh thì khác, huống hồ cả ngày nay cô cũng bị hành hạ không ít, chỉ sợ giờ đã sớm mệt mà chưa dám than thôi.
Nhà có hai đứa con trai nên bình thường mẹ Từ chỉ cần lo chuyện nấu nướng, mấy việc dọn dẹp còn lại đều giao cho Từ Hạo cùng Từ Khê. Từ Hạo quen việc đi vào bếp bưng đồ ăn lên, An Linh chưa giúp được gì thì đã bị mẹ Từ cản lại.
_Con cứ để cho nó làm, đàn ông con trai không biết làm mấy việc này thì sao mà cưới vợ được chứ.
Vừa nói bà vừa nhìn An Linh cười ẩn ý, cô đỏ bừng mặt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt bà, trong lòng thấp thỏm lo sợ không yên. Nếu bà biết quan hệ rối loạn của cô cùng với hai đứa con mình chỉ e là sẽ cầm chổi đuổi cô ra khỏi nhà cũng nên.
An Linh nghĩ mà sợ toát mồ hôi, cô tranh thủ lúc gắp đồ ăn lườn hai cái người kia cho hả dạ.
Bữa ăn cứ thế mà trôi qua trong sự rối bời của An Linh, vừa về phòng ngủ, cô lập tức nhắn tin cho hai anh em kia, dặn họ không được làm chuyện gì quá trớn khiến mẹ Từ nghi ngờ. Cũng đâu thể trách cô lo xa được, giờ bọn họ sinh hoạt trong cùng một nhà, sơ sẩy chút là bị phát hiện như chơi. Với tư tưởng truyền thống của thế hệ trước, hành vi của bọn họ chắc chắn không được chấp nhận.
An Linh ôm tâm trạng lo lắng đó đi vào giấc ngủ, ở nơi cô không biết thì hai anh em Từ Hạo và Từ Khê cũng đang bàn bạc một chút chuyện.
_Thế nào rồi?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Từ Hạo, Từ Khê không dám đùa giỡn mà ngay thẳng trả lời câu hỏi của anh mình.
_Em đã đi gặp trưởng thôn để nối chuyện. Minh ca vốn dĩ là người nơi khác đến, lại chẳng có hồ sơ thân nhân nên theo luật là đã sớm bị trục xuất khỏi vùng này. Nhưng mà…
Ngữ điệu ngập ngừng của Từ Khê làm Từ Hạo càng sốt ruột hơn.
_Nhưng mà sao nữa?
_Dạo này chúng ta bận thu hoạch dưa nên bỏ sót một số tin tức trong thôn. Mấy hôm trước ở đầu làng xảy ra vụ trộm gia súc, sau khi báo cáo điều tra thì phát hiện đó là do Minh ca gây ra. Thiệt hại không lớn nên chắc cũng chẳng làm to chuyện, nhưng như vậy cũng đủ để dân làng muốn đuổi hắn ra khỏi thôn này rồi.
Từ Hạo nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, anh định về phòng ngủ thì chợt nhớ ra một chuyện.
_Thế bao giờ hắn bị trục xuất?
Tiếng cười của Từ Khê vang lên ngay sau đó, anh trêu chọc.
_Làm gì mà gấp gáp không muốn nhìn thấy hắn thế? Anh làm em nghi ngờ đấy.
Từ Hạo đen mặt, giọng nói cũng lạnh lùng thêm vài phần.
_Đừng nói nhảm, nói vào chuyện chính đi.
_Đêm nay là bị đuổi đi rồi. Anh tha hồ yên tâm rồi nhé.
Từ Khê nhún vai bất lực với sự cố chấp trong chuyện này của anh trai mình. Hai anh em bình thường thuộc phái hành động, không ngờ được lần hiếm hoi họ tâm sự với nhau lại bởi vì An Linh.
Thấy không còn chuyện gì để nói, Từ Hạo lạnh mặt xoay người đi, còn nhớ bỏ lại một câu quan trọng.
_Đêm nay anh ngủ với Tiểu Linh, em đừng có mà mò sang.
Từ Khê nhìn theo mà bất lực, đúng là qua cầu rút ván, nhờ anh đi thăm dò tình hình xong rồi giờ lại chê anh phiền. Đêm đã về khuya, Từ Khê quay người đi vào trong phòng, cố gắng bước thật nhanh khi đi qua cửa phòng An Linh. Trên tầng hai này có ba phòng ngủ, phòng của An Linh nằm giữa phòng của bọn anh, lúc nãy anh đã thấy Từ Hạo lẻn vào trong đó, xem ra là còn tức giận với cô gái nhỏ chuyện trưa nay.
Nghĩ đến số lần bọn họ dây dưa suốt từ chiều đến giờ, Từ Khê thầm chửi hai chữ nhỏ mọn, anh mà như thế mãi thì sớm muộn gì An Linh cũng bỏ anh để lao vào vòng tay em cho mà xem. Tưởng tượng ra cảnh đó, cả người Từ Khê cũng trở nên phấn chấn bừng bừng, không nhịn được mà đưa tay xuống vuốt ve an ủi người anh em của mình.
Nhà ở quê thường ít khi chú trọng chuyện cách âm, chẳng mấy chốc mà Từ Khê đã nghe thấy âm thanh i i a a của cô gái nhỏ phát ra từ phòng bên cạnh. Anh nhắm mắt tưởng tượng ra cảnh cô gái nhỏ nằm dưới thân anh nức nở bật khóc, tay cũng tăng nhanh tốc độ xoa nắn. Người anh em của Từ Khê đã sưng to như củ khoai lang, nhiệt độ nóng rẫy khiến cho điều hòa trong phòng cũng chẳng đủ độ mát, ngay tại lúc âm thanh phòng bên cạnh trở nên kịch liệt thì anh cũng thở dốc bắn ra tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.