Con người Từ Hạo vốn rất hiền lành thật thà, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ có chút cà lơ phất phơ của em trai Từ Khê. Hai người bọn họ, một người thân thiện nhiệt tình nói cả ngày cũng không hết chuyện, người còn lại thì im lặng tuyệt đối, chỉ khi nào bất mãn lắm mới dùng hành động để chứng minh. Từ Hạo giữ chặt cả người An Linh trong vòng tay, vừa hôn vừa mυ'ŧ mát hõm cổ cô như trút giận, mãi đến khi An Linh không chịu nổi cầu xin thì anh mới buông tha._Sau này không được suy diễn linh tinh nữa biết chưa?
Ánh mắt Từ Hạo dán chặt lên người cô gái nhỏ trong lòng, đợi đến khi cô ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng anh mới để cô rời khỏi người mình.
Từ Khê đứng bên cạnh chứng kiến hết mọi chuyện chỉ biết ôm đầu khổ sở. Rõ ràng là An Linh đang ghen, người bình thường chỉ sợ đã mừng muốn chết khi được người yêu làm nũng như vậy, thế mà Từ Hạo lại dùng một lối suy nghĩ cứng nhắc áp đặt cho tất cả. Ai suy nghĩ lung tung chứ, con gái người ta là đang cần được anh dỗ dành đấy có biết không hả?
Dù tức anh trai mình gần chết thì Từ Khê vẫn chủ động đi bộ theo xe kéo, nhường cho anh trai mình và An Linh ngồi lên xe. Ba người không dám lần lựa ở trong lán trại quá lâu, chỉ sợ về muộn quá sẽ khiến mẹ ở nhà lo lắng.
Thế nhưng dường như chỉ có mình Từ Khê cân nhắc đến vấn đề thời gian này, suốt dọc đường đi hai người trên xe liên tục tình chàng ý thϊếp, làm ảnh hưởng không nhỏ đến tốc độ di chuyển của cả đoàn. Nghe tiếng rêи ɾỉ đứt quãng xen lẫn âm thanh thở dốc trầm đυ.c vang lên bên tai, cậu bé của Từ Khê cũng ngóc đầu dậy thẳng đứng.
_Từ Khê, sao có mình cháu đi thế này, thằng Hạo đâu rồi?
Xe đã gần về đến làng, trên đường đã lác đác gặp được một vài người quen, Từ Khê nào dám nói sự thật, chỉ có thể cố gắng lấp liếʍ.
_Dạ, bác đi làm về đấy ạ! Năm nay nhà bác thu hoạch được mùa thế.
Miệng nói chân đi, hoàn toàn chẳng dám dừng lại dù chỉ một giây. Anh sợ hai người trên xe kia chiến đấu kịch liệt phát ra âm thanh ám muội gì đó, cũng sợ người làng nhìn thấy được trạng thái "nắng cực" của mình. Mới chỉ đi được một đoạn mà Từ Khê đã cảm thấy bản thân như tổn thọ vài năm, anh có chút tức giận, vén đám lá đang che giấu cơ thể hai người kia mà hằn học:
_Làm nhẹ thôi, không mai dân làng đồn ầm lên bây giờ.
Từ Hạo và An Linh có nghe được hay không thì không biết, chỉ biết là sau câu nói đó thì côn ŧᏂịŧ Từ Hạo càng ra sức đâm mãnh liệt, chọc cho cả người An Linh mềm nhũn không xương phải lên tiếng cầu xin.
_Đừng…đừng đâm vào đó…nhẹ thôi…ưmmmm
Mẹ, Từ Khê nghe mà đen mặt chửi thầm, nhìn thấy nhà mình thấp thoáng đằng xa cũng ngại đi vào, đành phải chuyển hướng cho xe đi vào đường mòn nhỏ bên cạnh, chờ hai người kia xong chuyện mới dám để họ đi vào nhà.
Từ Hạo đương nhiên biết đây không phải đường về nhà mình, nhưng An Linh lại khác. Cô có chút sợ hãi ôm lấy lưng Từ Hạo năn nỉ.
_Về đến nhà rồi, anh nhanh lên.
Bọn họ đã sớm ở trạng thái tên đã lên dây, giờ bảo anh rút ra là chuyện khó thể xảy ra, thậm chí cô cũng sẽ ngứa ngáy bứt rứt. Thế nên An Linh chỉ còn biết hy vọng Từ Hạo sẽ cᏂị©Ꮒ nhanh một chút để cả hai tạm được giải toả. Nhưng người kia có vẻ bất mãn…
_Em mυ'ŧ chặt chẽ thế này, bảo anh nhanh sao được.
_Nhưng sắp về rồi…
Vẻ mặt cùng lời nói đáng thương của An Linh càng khiến Từ Hạo muốn chơi nát cô ngay trên chiếc xe này. Xung quanh không có người, anh cũng lười che chắn lá cây mà đưa tay ném thẳng chúng xuống xe, vừa ôm An Linh để cô ngồi trên đùi mình vừa liên tục đưa đẩy eo. Cả người anh đã bị cô làm cho mê mệt, bảo dừng lại là chuyện không thể.
_ Ngoan, em dang rộng chân ra, cho anh bắn một lần thôi.
_ Lỡ bị ai nhìn thấy thì sao?
Đầu nấm của Từ Hạo rê rê bên ngoài cửa động, nửa muốn chen vào nửa lại như đang trêu chọc hạt đậu nhỏ khiến cô bé của An Linh chỉ biết khóc thét. Cô run rẩy vì nứиɠ nhưng cũng lo đến mức sắp bật khóc.
_Anh Hạo, mau lên..cho em.
Từ Hạo vẫn lưỡng lự, cả căn côn ŧᏂịŧ dài mập nhất quyết không đi vào bên trong dù chỉ một phân.
_Từ Khê đã canh chừng ở kia, sẽ không ai phát hiện ra chúng ta đâu. Tiểu Linh Linh, em có muốn chúng ta làm tiếp chuyện khi nãy không hả?
Cả người An Linh đã sớm thể hiện rõ cô đang muốn như thế nào, nhưng Từ Hạo lại cố tình ép buộc cô đến mức ngứa ngáy khó chịu. An Linh muốn giận anh cũng không giận nổi, ai bảo lúc nãy cô bắt anh nhanh lên khiến người ta tức giận chứ. Cả người An Linh ỉu xìu, cô chủ động hôn lên ngực anh lấy lòng.
_Anh Hạo, em nứиɠ…cho em đi.
_Giờ có muốn anh làm nhanh không hả?
Hai chân An Linh vòng qua hông Từ Hạo cọ cọ làm nũng.
_Anh muốn chơi bao lâu cũng được. Tối nay…em cũng chiều theo anh hết.
Lời đường mật giữa các cặp đôi chưa bao giờ là thừa, trong những lúc ái ân thì lại càng có tác dụng kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt. Từ Hạo đã hoàn toàn hoá thú sau câu nói mời gọi kia, anh chẳng muốn quan tâm đây là ven đường hay thời gian không thích hợp, chỉ muốn được xâm nhập vào sâu bên trong tiểu huyệt của yêu tinh nhỏ này càng nhanh càng tốt. Hai người bọn họ đã đυ. nhau dọc đường đi nhưng Từ Hạo vẫn chưa bắn lần nào, bây giờ dù trời có sập xuống thì anh cũng nhất định đút cô ăn no mới thôi.