Chợ huyện chỉ mở cửa vào chủ nhật và thứ tư hàng tuần để người dân mọi nơi tập trung lại trao đổi hàng hóa. An Linh sống ở thành phố từ nhỏ, nghe Từ Hạo kể đến chuyện này thì choáng váng hết cả người:_ Thế nếu các ngày không họp chợ thì phải làm sao?
Gương mặt như không thể tin được thế kỷ 21 rồi còn có chuyện này của cô làm Từ Hạo thấy buồn cười. Anh hơi nâng khoé miệng, rồi đột nhiên nhớ tới bản tính ít biểu lộ cảm xúc của mình thì ngay lập tức trở về bộ dạng mặt than hàng ngày.
_ Mọi người sẽ mua hàng hóa tích trữ sẵn trong nhà. Ở vùng này đi lại khó khăn, người dân lại bận rộn với việc đồng áng nên thông thường cả tuần mới đi chợ một lần.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện một lúc thì Từ Hạo dẫn An Linh đến cửa hàng bánh nổi tiếng nhất vùng này. An Linh còn đang nhìn ngó hàng người chen chúc xung quanh thì Từ Hạo đã dúi vào tay cô túi bánh quy to đùng.
Ở đâu ra cái kiểu tự nhiên đưa đồ ăn cho cô rồi im luôn như thế hả? An Linh tròn mắt nhìn Từ Hạo, quyết muốn nghe anh nói lý do cho bằng được.
Hành động chỉ cầm túi bánh mà không ăn của cô lọt vào mắt Từ Hạo lại mang một ý nghĩa khác. Anh hơi ngại ngùng né tránh ánh mắt cô.
_Em…em không thích hả?
Cửa hàng này là nơi bán bánh ngọt ngon nhất khu này, thỉnh thoảng lên chợ huyện anh vẫn gặp những gã con trai đứng xếp hàng dài mua bánh về cho người yêu mình. Đã rất nhiều lần Từ Hạo muốn được làm như vậy, mãi mới có người khiến anh yêu thương xuất hiện nên anh cũng muốn…
Nhìn gương mặt có chút căng thẳng xen lẫn lo lắng của Từ Hạo, An Linh dù sợ mập thì cũng ngay lập tức cầm một miếng bánh lên ăn thử. Vốn dĩ cô không đặt nhiều kỳ vọng vào túi bánh quy này, so với hàng vạn món ngọt tinh xảo sang trọng ở thành phố thì nơi thôn dã này thực sự thiếu thốn quá nhiều nguyên liệu. Thế nhưng mới ăn một miếng đầu tiên cô đã bị đánh úp một cách bất ngờ.
_ Mặc dù hơi cứng, nhưng vị ngọt vừa phải, thơm mùi bơ và dừa sợi, thực sự rất ngon.
Tự nhiên nghe cô khen như vậy Từ Hạo lại càng lúng túng hơn. An Linh thấy thế thì mỉm cười tinh nghịch, cô lấy một miếng bánh đưa lên sát miệng Từ Hạo.
_Anh ăn thử một chút xem. Ngon lắm!
Bình thường Từ Hạo chúa ghét những thứ nhiều đường, vị ngòn ngọt đó thực sự không hợp với hình tượng đại nam tử của anh, nhưng hôm nay thì khác, đây không phải loại bánh bình thường, là bánh An Linh đút cho anh ăn.
Từ Hạo nhìn ánh mắt chờ mong của cô gái nhỏ, như ma xui quỷ khiến mà vươn đầu lưỡi nếm thử miếng bánh quy đậm vị bơ kia.
_Thế nào? Ngon đúng không anh?
Thú thực thì Từ Hạo chẳng thể cảm nhận nổi hương vị trong miệng anh bây giờ là gì, anh vô thức gật đầu rồi lặp lại lời nói của An Linh.
_Ừ, ngon.
Đổi lại là nụ cười híp mí của cô gái nhỏ, khiến Từ Hạo nhìn mà như bị chìm đắm trong một vũng nước ngọt ngào, còn ngọt hơn hẳn mùi vị chiếc bánh quy vừa mới ăn. Anh chẳng phải người giỏi ăn nói, dù đã thân cận với An Linh vô số lần thì bây giờ vẫn tay chân lúng túng gượng gạo. Sợ cô thấy nhàm chán nên anh nghĩ mãi mới ấp úng hỏi:
_Em…muốn đi đâu nữa không?
An Linh lắc đầu, cô vốn dĩ đã đi kha khá chỗ rồi, giờ đi nữa thì chắc cũng chỉ gặp những hàng quán cũ mà thôi. Đang định kêu Từ Hạo trở về thì đột nhiên bọn họ gặp người quen.
_Hạo, hôm nay mày cũng đi chợ hả?
Minh ca xuất hiện trước mặt khiến cả Từ Hạo lẫn An Linh lúng túng. Từ Hạo cùng tuổi với Minh ca, hai người thỉnh thoảng chạm mặt nhưng anh không thích người này chút nào. Còn An Linh thì cô sắp quên người ta đến nơi rồi, tự nhiên gặp mặt ở đây khiến cô bất giác nhớ lại một số chuyện cũ.
Ánh mắt Minh ca lướt một vòng qua lại giữa Từ Hạo và An Linh, miệng cười đầy hàm ý. Từ Hạo thấy vậy thì càng thêm không ưa anh ta.
_ Tao có việc, về trước đây.
Thực sự thì ít nói cũng có cái lợi của nó, trong tình huống này Minh ca hoàn toàn không chút nghi ngờ gì thái độ của Từ Hạo, dù lời nói của anh có kỳ lạ hơn nữa thì cũng là lối hành xử hằng ngày của anh rồi.
Thế nhưng Minh ca dường như thực sự có chuyện muốn nói, anh ta bám theo Từ Hạo nhưng ánh mắt tuyệt không rời khỏi An Linh dù chỉ là một tích tắc.
Từ Hạo vô cùng khó chịu, kéo An Linh đứng sau lưng mình, dùng thân hình to như con gấu của anh chắn ngang tầm mắt Minh ca rồi lạnh giọng hỏi:
_Mày đi theo làm gì?
Minh ca dáng người nhỏ hơn Từ Hạo nên hắn cũng tự lượng sức mình không dám làm gì quá phận, thế nhưng cứ thế bỏ đi thì lại tiếc. Từ ngày biết đến mùi vị của An Linh hắn luôn tương tư nghĩ về cô, giờ gặp ở đây sao có thể cứ thế bỏ đi mà không làm gì được.
Hai người đàn ông cứ đứng yên nhìn nhau một lúc, cuối cùng khí thế cùng vẻ mặt than của Từ Hạo đã giành chiến thắng. Anh trừng mắt đe doạ Minh ca một cách trắng trợn, đến khi cảm thấy đủ rồi mới ôm cả người An Linh, bảo vệ cô kín kẽ trong vòng tay mình lạnh lùng rời đi.