Mãi đến chiều tối ruộng dưa của nhà họ Từ mới thu hoạch xong. Bình thường hai anh em họ luôn là một trong những người hoàn thành công việc sớm nhất làng này, nhìn từng xe dưa của các gia đình khác đẩy qua ngõ mà mẹ từ nóng hết cả ruột vì lo lắng. Cho đến tận khi mặt trời gần khuất sau ngọn núi bà mới thấy đám nhỏ đẩy xe dưa về._ Sao về muộn thế con? Làm mẹ cứ sợ có chuyện gì.
Từ Khê vừa tìm vị trí đặt xe dưa vừa trấn an mẹ mình.
_ Tại bên thương lái đến muộn nên bọn con phải đợi hơi lâu. Còn chỗ dưa này mai con với anh Hạo mang lên chợ huyện bán nữa là xong.
Mẹ Từ nghe thấy vậy thì mới an lòng, mặc dù còn có chút nửa tin nửa ngờ nhưng cả ba đứa nhỏ đều đã về đến nhà an toàn là may rồi. Bà nhìn An Linh mặt đỏ bừng đang đứng lấp ló sau lưng Từ Hạo mà không nhịn được trách hai đứa con mình.
_ Hai đứa đều là thanh niên trai tráng sao lại bắt Tiểu Linh làm mệt đến mức đỏ hết cả mặt thế kia.
Nói rồi bà vội vàng đưa cho cô ly nước mát.
_Tiểu Linh à, mau uống đi cho mát, chắc ngoài ruộng nóng lắm hả con.
An Linh ngại ngùng đưa tay đón ly nước, bác gái Từ lúc nào cũng hiền lành nhiệt tình khiến cô không dám nhìn thẳng vào mắt bà. Chẳng lẽ lại nói thật là tại cháu với hai người con trai bác cᏂị©Ꮒ nhau sướиɠ quá nên quên mất thời gian dẫn đến về muộn, hay phải giải thích rõ mặt cháu đỏ đâu phải vì nóng mà bởi vì dư âm trận làʍ t̠ìиɦ tại ruộng dưa ban nãy vẫn chưa dứt. Càng nghĩ cô lại càng túng quẫn, nhìn hai người Từ Hạo Từ Khê cầu xin trợ giúp.
Từ Khê nhìn An Linh như vậy cũng hiểu được cô gái nhỏ da mặt mỏng đang ngại muốn chết, nhưng anh lại cố tình không giúp để xem cô sẽ ứng phó với mẹ mình như thế nào.
Ngược lại thì Từ Hạo nhìn cô gái nhỏ mà rối rắm trong lòng, anh đây là muốn giúp nhưng miệng mồm chậm chạp, ấp úng mãi mới dám nói với mẹ mình.
_Hôm nay trời nóng quá nên chắc em ấy không quen…mẹ mau vào nhà nghỉ ngơi đi, đứng ở đây lâu sẽ mệt.
Bà Từ nghe con trai mình nói mà không nhịn được mắng thầm trong lòng. Bà cũng mới ngoài sáu mươi, làm gì yếu đến mức chỉ đứng một lát đã mệt được. Biết tính Từ Hạo giao tiếp cục mịch nên bà mặc kệ, thân thiết lôi kéo An Linh đi vào nhà.
_Con nghỉ ngơi đi, việc còn lại cứ để hai đứa nó làm. Ngày mai chúng nó mang dưa đi chợ bán, bác cháu mình ở nhà làm bánh trôi cho tết đoan ngọ nhé.
An Linh nghe vậy mới biết sắp đến tết đoan ngọ, cô thế mà đã về quê được hơn nửa tháng. Thời gian không tính là dài nhưng mọi chuyện đã diễn biến theo cách cô chẳng tài nào kiểm soát được. An Linh vừa vào nhà đã giúp bác gái dọn bàn ăn, tranh thủ không có ai ở đây để hỏi thử:
_Bác ơi, ngày mai cháu có thể đi chợ bán dưa với hai anh được không ạ? Cháu chưa đi chợ bao giờ hết.
Bà Từ quanh năm suốt tháng nhìn mặt mấy đứa con trai cục mịch nhà mình mà chỉ ước ao có được một cô con gái để cưng chiều. Từ khi An Linh về quê thì bà luôn xem cô như người nhà mà đối xử, tuyệt đối không để cô phải chịu uất ức gì. Chuyện khó khăn hơn bà cũng có thể đồng ý với An Linh, chứ nói gì chuyện đi chợ đơn giản này:
_Đúng là bác quên mất, con về đây đã lâu mà chưa đi ra khỏi cái làng này bao giờ. Bán dưa là việc mệt mỏi, con cứ để hai đứa kia làm, ngày mai con cứ đi dạo xung quanh xem muốn mua gì thì mua.
An Linh nghe vậy thì cười híp cả mắt, cô được nước lấn tới mà nói luôn.
_Vậy bác đợi con về rồi mới làm bánh trôi nhé. Con cũng muốn học làm bánh.
Bà Từ nhìn cô, càng nhìn càng thấy vừa mắt, đương nhiên là đồng ý ngay không cần suy nghĩ. Khi hai anh em Từ Hạo Từ Khê bước vào nhà thì mọi chuyện đã được sắp xếp xong, có chỉ thị của mẹ mình nên đương nhiên họ không muốn cũng phải dẫn An Linh đi chợ bán dưa.
Bán dưa vốn là công việc mệt nhọc, từ đây lên chợ huyện đường vừa xa lại khó đi, họ chỉ sợ An Linh không chịu nổi. Dưa hấu phần lớn đã bán cho thương lái, chỉ một số ít dưa mẫu mã không đẹp mới phải mang ra chợ bán, dưa như vậy đương nhiên bán rất lâu mới hết được.
Từ Hạo cũng vì lo lắng chuyện này mà lúc rửa chén cứ phân tâm, súyt làm đổ cả rổ chén xuống đất. An Linh đang đứng gần đó vội chạy lại đỡ.
_Anh Hạo cẩn thận, vỡ chén là bác gái sẽ càm ràm anh cả ngày đấy.
Từ Hạo cẩn thận cầm chắc cái rổ, động tác tay có chút luống cuống khác hẳn sự trầm tĩnh hằng ngày. An Linh không yên tâm lắm nên vẫn đỡ một bên rổ, hai mắt cô tò mò nhìn anh chăm chú như sợ lơ là một chút thì đống chén đĩa này sẽ đi tong ngay lập tức.
Bị nhìn chằm chằm như vậy khiến Từ Hạo hơi ngại, anh cúi gằm mặt, mãi mới lí nhí nói:
_ Hôm nay em đã mệt mỏi rồi, mai đừng đi nữa, sẽ mệt lắm.
Anh nói rất nhỏ nhưng An Linh đứng sát bên cạnh nên vẫn nghe rõ từng câu, thậm chí cô còn cảm nhận được chút thương xót ẩn ẩn trong lời nói của Từ Hạo. Này là đang sợ cô bị mệt mỏi quá độ đây hả? Sự quan tâm của Từ Hạo luôn là như vậy, không phải thứ gì đó lớn lao nhưng lại khiến An Linh đôi lúc cảm động đến rối tinh rối mù.