Hai anh em Từ Hạo, Từ Khê đều biết nấu ăn khiến An Linh tròn mắt ngạc nhiên.
Đối diện với sự ngưỡng mộ đó của cô, Từ Hạo hơi ngại nên không dám nhìn thẳng, chỉ chăm chăm xử lý mớ rau củ trên bàn.
- Con trai ở quê, ai cũng biết mấy việc nhà như thế này.
- Nên biết mà, nếu có thời gian em cũng sẽ học hỏi một chút kinh nghiệm.
An Linh cứ nghĩ anh đang kể một câu chuyện bình thường thôi, cô vân vê mấy cây rau trong bồn nước một lúc mới để ý được không khí hình như hơi im lặng quá đáng.
- Anh…
Từ Hạo đã bắc nồi lên bếp, tay nghề của anh rất tốt, chỉ là một chén mì thôi nhưng cũng nấu rất kỳ công. Hành phi và thịt được đảo đều tay thơm nức một góc bếp khiến An Linh nhìn mà thòm thèm. Cứ nghĩ ca hai sẽ im lặng thì tự nhiên Từ Hạo lên tiếng ngắt lời cô đang muốn nói:
- Mẹ anh bảo, không biết nấu ăn thì sẽ không tìm được vợ.
Câu nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt nhưng trong tình huống này lại khiến An Linh lặng cả người. Chắc là cô đang tự ảo tưởng sức mạnh nhỉ, nhưng sao cứ cảm thấy đó giống như một lời tỏ tình thế này. Không gian xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng đồ ăn sôi sùng sục trong nồi cùng mùi hương thơm lừng của nước xương hầm đang lan toả quẩn quanh. An Linh dường như còn nghe được trái tim mình đang đập thình thịch trong l*иg ngực, mặt mũi tự nhiên nóng bừng vì ngại.
- Em…em đi ra ngoài xem một chút.
Động tác nấu ăn của Từ Hạo từ từ dừng lại, anh nhìn theo bóng dáng An Linh chạy bay biến ra khỏi bếp mà ngẩn cả người. Mình…làm em ấy sợ rồi sao?
Sự thực đã chứng mình đồ ăn ngon là một trong những thứ có tính chữa lành tâm hồn siêu tốt. Nhìn tô mì đủ màu sắc rực rỡ trên bàn ăn khiến cho sự lúng túng lúc nãy của An Linh tan biến hoàn toàn. Cô không tin nổi mà nhìn Từ Hạo:
- Tự tay anh nấu đó hả?
Hỏi xong cô mới thấy mình đã làm chuyện ngớ ngẩn như thế nào, ở đây chỉ có hai người bọn họ, không phải Từ Hạo nấu thì là ai được chứ. Nhưng thực sự món ăn trước mặt này chẳng những thơm ngon mà còn trang trí rất đẹp mắt, hoàn toàn không phù hợp với sự đàn ông thô kệch vốn có ở Từ Hạo.
Từ Hạo đẩy tô mì về phía An Linh, giục cô ăn nhanh:
- Thời gian hơi gấp nên chỉ nấu được thế này thôi.
Ý là lần sau sẽ nấu món ngon hơn cho cô ăn, An Linh tâm trạng lẫn khẩu vị đều được thoả mãn nên ra sức ảo tưởng, cô hành động nhanh lẹ nên chỉ một lát đã xử lý xong món ăn trước mặt.
- Ngon lắm luôn, Từ đại ca quả là cao thủ.
Lời khen ngợi của cô khiến Từ Hạo lâng lâng trong lòng, cô như thế này chắc không còn giận anh nữa nhỉ. Từ Hạo nghĩ thế nên đánh bạo hỏi rõ:
- Em không giận anh nữa chứ?
Lúc nãy hai người còn ở tình trạng củi khô đốt lửa, anh còn nhớ rõ vẻ mặt dục cầu bất mãn của cô gái nhỏ khi anh không đồng ý thoả mãn cô, chẳng biết là món ăn đơn giản này có giúp anh gỡ gạc được phần nào không đây?
Một người lém lỉnh như An Linh đương nhiên là biết hàm ý thăm dò của Từ Hạo, từ lúc nhìn thấy anh vì mình mà tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng thì cơn buồn bực trong người cô cũng từ từ biến mất, thế nhưng cô vẫn muốn nhân cơ hội này trêu chọc anh một phen. Đường đường là đàn ông con trai, nhưng Từ Hạo rất dễ dàng ngượng nghịu, vẻ mặt đỏ bừng xen lẫn lúng túng của anh khiến An Linh nhìn một lần là muốn nhìn mãi.
- Em làm sao mà dám giận anh? Lỡ sau này anh lại lén lẻn vào nhà em nữa thì sao?
Một câu nói đã vạch trần tội lỗi của Từ Hạo từ sáng đến giờ, anh vội vàng lên tiếng thanh minh:
- Không…anh biết đường tắt nên đến, chứ không có ý lẻn vào.
Lại còn nghiêm túc giải thích nữa chứ, người đàn ông này sao không chịu hiểu, nếu cô muốn cấm anh vào nhà thì đã làm lớn chuyện từ nãy rồi, sao mà còn để cho anh có cơ hội hôn hôn cả tiếng khiến môi cô bây giờ vẫn còn sưng đây này.
Từ Hạo thực sự lo sợ, vốn dĩ nhà ở quê đều cửa nẻo đơn sơ, anh lại còn biết nhiều đường ngang ngõ tắt nên chuyện muốn đến nhà cô chẳng khó khăn chút nào. Thế nhưng tự nhiên đến nhà người ta như thế này, cũng hơi…
- Xin…xin lỗi em, anh sau này sẽ không thế nữa.
Nhìn anh thiếu điều muốn giơ tay tuyên thệ, cam kết sau này không tái phạm khiến An Linh bất giác mỉm cười khúc khích. Nghe được tiếng cười lanh lảnh vang lên thì tâm trạng hồi hộp nãy giờ của Từ Hạo mới dần bình tĩnh lại, nhìn cô gái nhỏ tươi tắn chẳng khác nào đoá hoa đương độ nở rộ khiến hai mắt anh như tối sầm, một thức gì đó trong người lại rục rịch trỗi dậy.
Đang tuổi trẻ khí thịnh, nhiệt huyết trong người Từ Hạo so với An Linh chỉ có hơn chứ không kém. Lúc sáng vì lo lắng cơ thể mảnh mai của cô khó chịu nổi sức lực như mãnh thú của mình nên Từ Hạo phải cố sức dằn lòng dừng lại. Bây giờ anh muốn tha cho cô nhưng tiểu yêu tinh này lại mỉm cười quyến rũ như vậy, chọc cho con thú trong người anh rục rịch thức tỉnh.
Cả căn nhà vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ, dù có muốn làm gì cũng vô cùng thuận lợi, huống chi Từ Hạo đã chờ cơ hội này đến mức cả đêm qua trằn trọc khó ngủ. Suy nghĩ đó khiến cả người anh trở nên rạo rực, tay chân đều rục rịch khẩn thiết muốn làm một điều gì đó.