Xung quanh mọi người vừa làm vừa nói chuyện ầm ĩ, tiếng trẻ con nô đùa rộn ràng cả một góc con đường, nhưng chỗ hai người bọn họ ngồi lại như tách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia. An Linh xấu hổ cúi gằm mặt, cô né tránh ánh mắt xấu xa của Từ Khê, vội đưa thêm cho anh một miếng dưa hòng đổi lấy sự bình yên:
- Mau ăn đi cho em nhờ.
Hai người bọn họ ở bên này anh anh em em ngọt ngào nói chuyện, nhưng Từ Hạo ở đằng kia lại chẳng có được hạnh phúc đó. Chở vài xe đất dưới trưa nắng đối với anh chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nhìn gương mặt của An Linh đang cười híp mắt vì mấy lời nói của Từ Khê làm anh thấy khó chịu. Thằng nhóc kia chỉ biết trêu chọc con gái là giỏi, từ hôm An Linh về là nó cứ như người mất hồn, lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ như kẻ ngốc, đến bây giờ lại còn dám dắt nhau ra gốc cây nói chuyện trước mặt bàn dân thiên hạ. Với phong cách của thôn dân nơi đây, chỉ sợ tối nay thôi thì người ta đã đồn ầm lên rằng hai đứa nó có gì với nhau.
- Từ đại ca, đất đổ ở đây cơ mà, anh chở đi đâu thế.
Huynh đệ làm cùng thấy Từ Hạo hùng hổ cầm xe đất đổ xuống đường thì vội vàng lớn tiếng ngăn lại. Anh ta khó hiểu nhìn Từ Hạo, điều đó càng khiến Từ Hạo dù mặt lạnh cũng phải đen thêm vài phần vì xấu hổ.
Tiếng nói của vị huynh đệ kia không nhỏ, đủ để hầu hết người có mặt ở đây nghe thấy, vài tiếng cười trêu ghẹo của đám trẻ con người già vang lên xa xa làm cho Từ Hạo tức giận. Anh đẩy nhanh xe đất về hướng khác, bỏ mặc mấy người dân đứng giữa trời nắng muốn cười thế nào thì cười.
An Linh và Từ Khê cũng chú ý thấy chuyện bên này. Từ Khê đưa mắt liếc mấy người đang cười cợt kia một cái, giọng nói lấn át khí thế của bọn họ:
- Mấy người có giỏi thì đừng ở đó mà cười, đi ra chở đất đi xem nào.
Đừng có thấy anh em bọn họ hiền mà bắt nạt, trong cái thôn này bất kể việc chung gì thì nhà bọn họ đều góp nhiều sức nhất, đám người kia lấy tư cách gì mà ở đó bàn tán.
An Linh cũng bất bình vì việc này, cô cùng với Từ Khê chạy ra gọi Từ đại ca vào đây nghỉ ngơi. Ban đầu Từ Hạo còn từ chối, nhưng dưới sự năn nỉ ỉ ôi của An Linh thì anh bất đắc dĩ phải ngồi dưới gốc cây cùng với cô.
Thực lòng thì Từ Hạo cảm thấy việc ngồi dưới bóng râm này là hành động mà chỉ đàn bà con gái mới làm, thanh niên trai tráng như anh sao lại sợ mấy cái nắng tép riu kia chứ. Nhưng anh nghĩ thế không có nghĩa là An Linh cũng nghĩ vậy. Nhờ sự giới thiệu của Từ Khê mà cô biết được Từ đại ca chỉ hơi lạnh lùng chứ tâm tính vô cùng lương thiện, thậm chí có đôi lúc hơi khờ khạo dễ bị người ta bắt nạt, thế nên bây giờ đối mặt với sự đơ toàn tập của Từ Hạo cô cũng không còn e sợ nữa.
An Linh lấy một miếng dưa hấu to nhất trong rổ, cười tươi như hoa mà đưa cho người ta:
- Từ đại ca, dưa này ngọt lắm, mẹ anh nhờ em đưa cho các anh ăn giải nhiệt đấy.
Trong ba mươi năm cuộc đời, Từ Hạo có khi nào được gần con gái như lúc này, đó là chưa kể An Linh còn xinh xắn đến mức anh ngại không dám nhìn thẳng vào mắt cô quá lâu. Anh ngập ngừng đưa tay ra cầm miếng dưa, mãi lúc sau mới dám ăn từng miếng nhỏ.
An Linh ở bên cạnh phải cố nhịn cười, còn Từ Khê thì đã trực tiếp cười thành tiếng:
- Anh đó, ăn miếng dưa thôi mà cũng phải khách khí như vậy.
Sau câu chuyện dưa hấu thì không khí giữa ba người bọn họ đã thoải mái hơn nhiều. Mấy người xung quanh luôn nhìn về phía anh em nhà họ Từ mà ghen ghét. Thứ nhất là vì bọn họ có dưa ăn giữa tiết trời thiêu đốt thế này, thứ hai là nhà đó còn quan hệ thân thiết với cô gái xinh đẹp đến từ thành phố kia. Mặc dù hôm nay An Linh mặc váy dài cùng áo khoác kín đáo, thế nhưng tư sắc nổi bật dù có đi đến đâu cũng thu hút mọi ánh nhìn. Cánh đàn ông từ lúc cô xuất hiện đều như có như không nhìn về hướng này thèm khát, trong đầu ai cũng nghĩ đến việc được đè cô xuống chơi một trận cho thỏa thuê.
Thế nhưng ai cũng e dè anh em nhà họ Từ. Nói gì thì nói, trong cái thôn nhỏ này nhà họ Từ có đến ba người con trai, ai cũng cao lớn khỏe mạnh, gia đình lại thuộc hàng giàu có trong thôn, bọn họ có muốn nhòm ngó An Linh cũng phải kiêng dè vài phần. Đã biết bản thân chẳng thể làm được gì An Linh thì nhìn cũng phải nhìn cho đã thì thôi, ánh mắt toàn bộ đàn ông con trai ở đây đều thi nhau hướng về phía này, nhìn chằm chằm khuôn mặt và bộ ngực căng tròn giấu sau lớp vải mỏng của quần áo mùa hè kia.
Từ Hạo cũng cảm nhận được việc mọi người đều chú ý đến An Linh, ban đầu anh nghĩ đơn giản rằng cô mới đến nên mọi người tò mò một chút, thế nhưng khi nhìn theo ánh mắt của mấy người kia, đυ.ng phải bờ ngực nõn nà của An Linh làm anh ngại ngùng quay sang hướng khác. Từ Khê lúc này đã đi ra ngoài chở đất, chỉ còn An Linh ở bên cạnh liên tục nói chuyện với Từ Hạo, khi thấy anh đột nhiên quay sang hướng khác thì cô cũng bất ngờ, có chút mất mát mà hỏi dò:
- Từ đại ca, sao anh lại né tránh em như thế.
Rõ ràng là một cô gái xinh như hoa như ngọc, cô lại chưa làm điều gì xấu xa với anh, cho dù không được yêu thương thì cũng đừng nên tránh như tránh tà thế chứ. Từ Hạo biết mình đã thất lễ, anh muốn giải thích nhưng lời nói ra lại cụt ngủn một cách đáng thương:
- Không…không có.
Nói xong thì liền vội vàng cầm lấy dụng cụ để đi ra ngoài tiếp tục làm việc, bỏ lại An Linh ngơ ngác xen lẫn chẳng hiểu gì cả mà ngồi dưới gốc cây.