Trong nhà An Linh vốn chẳng có đồ ăn gì, Từ Khê nhìn tủ lạnh trống rỗng mà hết cả hồn. Khác với thành phố, ở quê chợ chỉ mở vào sáng sớm, giờ đã gần trưa nên chắc chắn chẳng thể nào đi mua đồ ăn được. Thường thì mỗi gia đình đều có một khoảng sân nhỏ trồng rau, nếu lỡ không đi chợ thì vẫn có thể dùng rau củ và trứng gà để ăn qua bữa, nhưng khổ nỗi An gia từ lâu con cái đã sống ở thành phố, căn nhà này chỉ thỉnh thoảng có người quét dọn nên đừng mong đến những thứ xa xỉ như rau củ trồng trong vườn.
An Linh nhìn Từ Khê đang vò đầu bứt tai thì cũng hiểu được tình hình nhà mình lúc này. Cô chán nản xoa xoa cái bụng đã sớm dẹp lép vì trận làʍ t̠ìиɦ điên cuồng lúc nãy, buồn bã nhìn anh trai hàng xóm:
- Hay là nấu cháo ăn đỡ, hôm qua em xem thì thấy trong hũ vẫn còn gạo.
Một mình Từ Khê thì ăn sao cũng được, nhưng anh lại chẳng nỡ để An Linh phải ăn cháo trắng, vừa không ngon lại thiếu dinh dưỡng. Anh xoa đầu An Linh an ủi:
- Đừng lo, anh về nhà lấy chút đồ ăn mang sang đây cho em.
Quan hệ nhà họ An và họ Từ vốn đã rất tốt, hôm qua ba mẹ cô còn gọi điện nhờ bác gái Từ chăm sóc cho cô nên bây giờ Từ Khê có về nhà lấy mấy thứ rau dưa đem sang cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Đó là chưa kể rau dưa ở quê nhiều vô kể, An Linh da mặt mỏng không dám mở miệng đi xin, chứ cô mà xin thì chắc quanh xóm có rất nhiều anh trai tình nguyện mang đến tận nhà cũng nên.
Làm phiền mọi người cũng ngại, nhưng cơn đói khiến An Linh chẳng nghĩ trước nghĩ sau được nhiều, cô cầm một hộp thuốc bổ, vốn là quà ba mẹ gửi cho bác gái Từ rồi theo chân Từ Khê đến nhà anh.
Gọi là hàng xóm nhưng nhà Từ Khê cũng cách nhà cô đến cả hai trăm mét, lúc cô đến cổng thì đã gặp ngay bác gái Từ đang quét sân. Nhìn thấy An Linh bà liền dừng tay, niềm nở chào hỏi:
- Trời nắng thế này, sao cháu lại cất công đến đây làm gì? Có việc gì thì nhờ thằng nhóc Từ Khê chạy sang cho tiện.
Bác gái Từ đã gần sáu mươi nhưng nhìn rất khỏe mạnh, có lẽ vì lao động thường xuyên nên người nhà quê ai cũng có sức khỏe tốt, sắc mặt còn hồng hào hơn dân thành phố rất nhiều lần. An Linh ngại ngùng vì sáng nay đã ăn chực bữa sáng, giờ lại còn nhòm ngó thức ăn nhà người ta, cô vội vàng đưa gói quà cho bác gái, cười ngoan ngoãn theo đúng lời dặn của ba mẹ:
- Biết tin cháu về quê, ba mẹ cháu gửi bác hộp thuốc bổ ạ. Đây là loại thực phẩm chức năng rất phù hợp với phụ nữ, mẹ cháu cũng đang dùng hãng này đấy ạ.
Từ Khê từ nãy đến giờ đều đứng im bên cạnh nghe hai người phụ nữ nói chuyện, nhác thấy mẹ mình có khi muốn nói đến tối cũng chưa xong thì vội vàng lên tiếng trước:
- Mẹ, nhà mình còn thức ăn không. An Linh ở bên kia có một mình, nhà cửa chẳng còn gì ăn được cả. Cứ đà này thì trước khi trở lại thành phố có khi sụt mất vài ký mất, lúc đấy bác An lại lo lắng quýnh quáng cả lên.
Bà Từ nghe con trai nói vậy thì vội vàng nhìn An Linh thật kỹ khiến cô bật cười khúc khích:
- Anh ấy cứ nói quá ạ. Sáng cháu ăn xôi của bác nấu ngon lắm, giờ mà cân thì có khi lại tăng ký đấy chứ.
Bà Từ đương nhiên biết cô chỉ đang khách sáo, nhưng nhà bà chỉ toàn ba đứa con trai, giờ nhìn cô gái nhỏ lanh lợi thì góc nào cũng thấy thích, bà nhanh chóng vào nhà, lấy đông lấy tây mỗi thứ một ít, loáng cái đã thu gom xong một bao lớn thức ăn phong phú cho An Linh mang về nhà từ từ dùng dần. Sợ cô gái nhỏ ngại nên trước khi tạm biệt bà còn đặc biệt dặn dò kỹ lưỡng: - Cháu ở đây lạ đường lạ cái, có cần gì cứ nhắn bác mua cho. Thức ăn hàng ngày thì không phải lo, sáng bác đi chợ sớm sẽ mua luôn phần cho cháu.
Xem ra sự nhiệt tình của Từ Khê là do di truyền từ mẹ mà ra, An Linh chào tạm biệt ra về mà bác Từ vẫn còn thân thiết dặn dò với theo. Từ Khê giúp cô xách đồ ăn, hai người vừa đi đến cổng thì gặp một người con trai thân hình vạm vỡ đẩy cửa tiến vào.
Từ Khê nhanh tay kéo An Linh đứng tránh sang một bên mới không bị cửa đẩy ngã, anh nhìn người mới xuất hiện với ánh mắt trách móc thấy rõ:
- Anh làm gì mà đẩy cổng mạnh thế, cái cổng sắp rời rồi đây này.
Nói thì như thế, nhưng hàng động chế chở kia thì rõ ràng là đang sợ An Linh bị thương, cô nhìn người đàn ông xã lạ kia, chắc chỉ hơn ba mươi tuổi, gương mặt phảng phất có nét giống Từ Khê nhưng đường nét lạnh lùng khó gần hơn mấy phần.
Người kia cũng đồng thời đánh giá An Linh một lượt, xem như không nghe thấy lời trách móc vô lý của em trai mình. Anh ta lời ít ý nhiều mà nói:
- Còn chưa rời mà.
Phải mất mấy giây thì An Linh mới hiểu được người đàn ông kia đang nói đến cái cổng. Không khí tự nhiên có chút ngưng trệ, mọi người dường như đều lúng túng không biết chấm dứt tình trạng này như thế nào thì anh ta lại thản nhiên nhìn An Linh hỏi:
- Ai đây?
Từ Khê hiển nhiên vẫn còn đang giận anh trai mình vì thái độ lạnh nhạt vô lý lúc nãy nên chỉ giới thiệu một câu đơn giản:
- An Linh, con gái nhà họ An về đây nghỉ hè.
Nói xong cũng mặc kệ anh trai mặt than nhà mình còn đứng ở đấy mà sốt ruột kéo An Linh đi về nhà.
- Đừng đứng ở đây nữa, về mau không nắng chết mất. Em cứ mặc kệ người kia đi, đừng để ý anh ta làm gì.