Chương 18: Dẫn Huyết Kiếp
Ưng Vương Dực nhìn hắn thật lâu, mới lặng lẽ đưa Mẫu Đơn qua. Vóc dáng người nọ không cao, sức lực lại không nhỏ, chỉ dùng một cánh tay đón lấy Mẫu Đơn rồi ôm lên.Hắn cúi đầu nhìn Mẫu Đơn thật kỹ, từ đầu đến chân, lại từ bả vai tới ngón tay, không bỏ sót một tấc. Cặp vô đồng nhãn kia chói lọi rực rỡ, lóe ra ánh sáng khiến người ta sợ hãi hoang mang, dường như muốn xuyên thấu qua làn da, đâm sâu vào máu thịt tim gan nàng nhằm đào ra bí mật.
Ưng Vương Dực có chút căng thẳng nhìn chằm chằm vào hắn, chờ hắn nói ra bí mật. Lại chợt thấy hắn hít sâu một hơi, chậm rãi khép đôi vô đồng nhãn kia lại.
"Chúng ta đi thôi, Ưng Vương."
Hắn khàn khàn nói, nhẹ nhàng ôm Mẫu Đơn vào lòng, rồi xoay người đi.
Ưng Vương Dực vội vàng đuổi theo phía sau, luôn miệng hỏi "Ngươi nhìn ra được cái gì chưa? Trả lời ta!"
Người nọ không nói, một đường chia hoa rẽ liễu, đi sâu vào rừng đào, lại còn đi rất nhanh. Ưng Vương Dực có hơi tức tối, nhưng cũng không dám lớn tiếng trách mắng, chỉ đành phải đè ép lửa giận, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi nhìn thấy cái gì?"
Người nọ ngừng lại, cười một tiếng quái dị, "Ưng Vương, tính tình của ngươi thật quá gấp gáp, quá nóng nảy. Có rất nhiều chuyện cần chi phải hỏi rõ ràng? Dẫu có đúng, cũng sẽ nhìn thành sai. Bây giờ ta không nói, không lẽ sao này lại không nói cho ngươi biết sao?"
Ưng Vương Dực liền vui vẻ nói: "Ngươi đã nhìn ra?"
Người nọ lắc đầu, "Xem ra ta nói ngươi căn bản nghe không lọt. Cũng được, đi theo ta. Ta dùng long cốt mệnh bàn tính vận mệnh của nàng."
(*)Long cốt mệnh bàn: La bàn vận mệnh bằng xương rồng. Diễn đàn Lê Quý Đôn
Ưng Vương Dực hơi kinh hãi, long cốt mệnh bàn?! Đó không phải là của Trấn Minh ngũ diệu…
Người nọ lạnh nhạt nói: "Ta biết rõ ngươi đang nghĩ gì, Ưng Vương. Nhưng một ngày ta còn sống, thì người núi Xạ Hương không dám không tôn trọng ý kiến của taNói như vậy, ngươi còn chưa rõ sao?"
Ưng Vương Dực hơi nhếch môi, không nói gì. Bước nhanh theo hắn, chỉ thấy hoa đào tán loạn trong mắt, trong lúc nhất thời đập mắt chỉ còn màu hồng nhạt của hoa đào, chồng chất như gấm vóc màu hồng. Gã có chút hoa mắt, đột nhiên mê man không còn nhận ra đường lối, chỉ biết đi thật nhanh về phía trước theo bóng dáng màu đen.
Đi qua rừng đào trong ấn tượng mơ hồ, lại xuyên qua một cây cầu bằng trúc nho nhỏ, nước sông dưới cầu trong vắt, có mấy phiến lá trúc nhỏ dài trôi nổi đảo vòng phía trên, nhưng không di động, mà cố định ở một chỗ. Ấy vậy mà gã lại không cảm thấy kỳ quái, cứ mơ mơ màng màng đi với người kia, đạp lên cây cầu trúc kêu “ken két…”, tới trước một sơn động.
Người nọ chậm rãi xoay người lại, nói khẽ: "Ưng Vương mời vào, nhà cửa lộn xộn, mong lượng thứ."
Gã chợt tỉnh táo lại, vội vàng quan sát bốn phía, cũng chỉ là cây cầu trúc bình thường, dòng nước chảy, những lá trúc kia cũng sớm bị nước mang đi mất tăm mất tích. Rừng đào ở cách đấy không xa, vẫn phồn hoa như gấm, nở rực rỡ vô cùng. Tất cả đều rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt. Ưng Vương Dực chỉ cảm thấy cơn tức giận xông lên đầu, nhất thời không kềm chế được, bước nhanh tới mà rống lên!
"Ngươi đã gây ảo giác gì cho ta?!"
Gã đã biết người này có điều gì đó quái lạ! Dường như chuyện gì cũng đã bị hắn nhìn ra, rồi như cái nút thắt, cái gì cũng không chịu nói. Nếu như không phải nghĩ thân phận hắn đặc biệt, mà mình lại có việc nhờ hắn, gã đã sớm giật cái lớp áo choàng ra vẻ thần bí kia xuống mà giẫm đạp dưới chân rồi!
Người nọ không kinh hoảng cũng không tức giận, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu, một lúc sau mới nói: "Ưng Vương, mời vào tệ xá ngồi một lát."
Ưng Vương Dực âm trầm nhìn hắn một hồi lâu, chợt nở một nụ cười lạnh. Gã lạnh nhạt nói: "Ngũ diệu tôn kính người thì thế nào? Thần thú bốn phương không quấy rầy người thì sao? Ai mà không biết người chẳng qua chỉ là…"
Gã không nói tiếp, chỉ đắc ý liếc người nọ một cái, lại ảo não phát hiện ngay cả đầu ngón tay của hắn cũng chưa từng một lần run rẩy. Trong lúc nhất thời có cảm giác như mình ra sức mà đánh lên cục bông, cũng không biết phải nói gì nữa.
Người nọ xoay người vào sơn động trước, bước chân vững vàng nhàn hạ. Ưng Vương cắn răng, muốn nói thêm mấy lời độc ác để áp chế cái thứ ngạo khí kia của hắn, lại cảm thấy mình có nói gì nữa cũng chỉ làm hạ thấp giá trị con người mình mà thôi, nên không thể làm gì khác hơn là cứ tức tối mà vào sơn động với hắn.
Mới vừa bước vào, đã cảm thấy một cơn mát lạnh đập vào mặt, xen lẫn mùi hương thanh nhã của sách và mực. Trong động yên tĩnh, trên vách cứ cách năm bước lại khảm một viên minh châu màu vàng, phủ lên các vật bài trí bên trong một lớp sáng màu lung linh. Kề vách động bày một giá sách khổng lồ, trên đó chứa đầy sách, đều đã đóng gáy bằng chỉ trắng, rất sạch sẽ gọn gàng. Đối diện giá sách đặt một cái giường đơn sơ, chăn đệm màu trắng, được gấp nếp vô cùng chỉnh tề. Trên đất mặc dù không đến nỗi soi rõ bóng người, nhưng cũng sạch sẽ không một hạt bụi. Ngoài ra, trong động trừ bỏ rèm vải cực lớn gắn ngoài tay trái giá sách, thì một cái ghế cũng không có.
Ưng Vương Dực nhíu mày một cái. Thế này còn ra thể thống gì? Chẳng lẽ phải ngồi trên giường mà bàn chuyện sao? Gã đang muốn nói, lại nghe người nọ khàn giọng khẽ nói: "Tệ xá đơn sơ, xin Ưng Vương thông cảm."
Nói đoạn, người nọ bước về phía màn vải vĩ đại, giơ tay kéo ra, phía sau còn có một cửa động thật sâu! Bên trong dị thường tăm tối. Người nọ đứng ở cửa động, nói khẽ: "Đây là phòng tính toán của ta, Ưng Vương không ngại thì đi thêm đoạn nữa, sẽ đến ngay."
Tiếng nói tuy khẽ khàng, nhưng nó thông qua cửa động kia rồi phản xạ ra ngoài, mang theo tiếng vang ong ong, có loại cảm giác thần bí bất khả xâm phạm. Cái động kia có vẻ rất sâu, nhưng không khảm minh châu trên vách để chiếu sáng như nơi này. Ưng Vương Dực hơi sửng sốt, lại thấy người nọ không thèm đợi gã, ôm Mẫu Đơn đi vào trong động. Gã vội vàng đi theo, nhỏ giọng nói: "Ngươi… Thật sự tin chắc có thể nhìn được mệnh nàng?"
Người nọ cười khẽ một tiếng, "Ưng Vương, sao ngươi phải vội vàng khổ thân như vậy? Chẳng lẽ, ngươi muốn đạt được thứ gì đó trên người tiểu cô nương này sao?"
Ưng Vương Dực kinh hãi, nhất thời không nói được gì! Chỉ cảm thấy những bí mật sâu nhất trong đáy lòng đã bị người ta nhìn thấy rõ rành rạnh, hắn… đểu biết hết ư? Dường như lúc này gã mới nhớ ra, vô đồng nhãn có thể nhìn thấu bí mật của bất kỳ ai. Bí mật của gã, tự nhiên cũng bị người này nhìn thấy rõ ràng.
Người nọ không nói thêm, bước đi thật nhanh, vừa đi vừa dùng ngón tay lần mò tóc của Mẫu Đơn, sờ từng tấc từng tấc, tựa như đang muốn tìm gì đó. Cuối cùng, Ưng Vương Dực cũng không nói gì nữa, vẻ mặt âm u không ổn định mà bước theo sau, mắt nhìn động tĩnh chung quanh, nhưng không nhìn thấy được gì.
Đi một hồi lâu, trước mắt chợt sáng lên, chỉ thấy bốn phía có tầng tầng lớp lớp màn lụa trắng tinh, buông xuống từ trên trần, che đậy toàn bộ nơi này. Trong ánh trăng mờ ảo, thấy người nọ vén màn lụa, đi vào. Gã cũng vội bước đến, vén ra, lại thấy đây nào phải là sơn động? Rõ ràng là một gian thư phòng có phong cách cổ xưa, lạnh lẽo thanh tịnh!
Một chiếc bàn dài làm từ đá xanh đặt ở giữa phòng, lấy đó làm trung tâm, mặt đất mở ra hình bát quái. Lại thấy hình bát quái kia được khắc trên mặt đất, phát ra ánh sáng thanh u mờ mờ ảo ảo, không ngờ lại là long cốt! Ưng Vương Dực kinh ngạc không nói nên lời! Gã đã sớm nghe qua uy lực và khả năng của long cốt mệnh bàn, nhưng vẫn cho rằng đó là bát quái có thể cầm ở trên tay mà tính toán, lại chẳng ngờ rằng nó khổng lồ đến nỗi có thể làm cả một gian phòng!
Trong phòng không có bất kỳ vật trang trí nào khác, chỉ có một hộc tủ khảm trong vách tường. Phía trên chất đống những dụng cụ lẫn lộn như bát sắt, thước ngọc các loại, không biết có công dụng gì. Bốn phía gian phòng dùng màn lụa trắng như tuyết bao phủ, không biết gió từ nơi nào thổi đến, mà vẫn còn đang chầm chậm lay động. Trần nhà khảm một viên trân châu cực kì rực rỡ, trắng đến phát sáng. Trong phòng lạnh lẽo khác thường, mơ hồ thoang thoảng một mùi hương cổ quái.
Người nọ đặt Mẫu Đơn trên bàn, ngón tay men theo đường nét thân thể nàng, cẩn thận vẽ một vòng lên bàn, lập tức có ánh sáng âm u xuất hiện, bọc Mẫu Đơn bên trong, không bỏ sót chút nào.
"Ưng Vương." Người nọ đứng thẳng, chợt khẽ gọi một tiếng, "Mặc dù ta dùng vô đồng nhãn không thể nào nhìn thấu, nhưng lại có thể dùng long cốt mệnh bàn này để loại bỏ phong ấn trên người nàng. Nhưng cần chút thời gian, ngươi có bằng lòng chờ đợi không?"
Ưng Vương Dực cau mày hỏi "Ngươi khoan nói vấn đề thời gian, ta chỉ hỏi ngươi là có thể loại bỏ hay không? Vô đồng nhãn của ngươi thật sự không thể nhìn thấy gì trên người nàng sao?"
Người nọ chậm rãi đi về phía hộc tủ khảm trên tường, rồi từ trên đó lấy ra một cái bát sắt và một con dao cực nhỏ gần như trong suốt. Sau đó hắn đến bên cạnh Mẫu Đơn, dùng thước ngọc đo cánh tay và bả vai của nàng, nhẹ giọng nói: "Nếu như nói hoàn toàn không thấy được gì, thì đó cũng không phải là lời nói thật, chẳng qua là nhìn thấy cái gì, ta lại không thể nói ra."
Ưng Vương Dực vội la lên: "Tại sao không thể nói ra?! Chung quy cũng phải có hình dạng trạng thái cơ bản chứ! Ngươi muốn lừa gạt ta tới khi nào?!"
"Ta thấy được thần hỏa. Thần hỏa chân chính." Người nọ chợt trầm giọng nói, "Rất nhiều."
Ưng Vương Dực hít vào một hơi, đang định mở miệng, người nọ chợt nói nhỏ: "Trước mắt ta chỉ có phương pháp này có thể giải trừ phong ấn trên người nàng, chỉ là… Sau khi kết thúc, sợ rằng tiểu cô nương này sẽ không sống nổi."
Ưng Vương Dực liếc Mẫu Đơn đang hôn mê một cái, lạnh nhạt nói: "Mặc kệ có thể sống hay không, ta chỉ muốn ngươi xác định nguyên nhân nàng không sợ thần hỏa cho ta biết. Dù sau đó nàng ta có sống, ta cũng sẽ cho nàng chết."
Người nọ nở nụ cười quái dị, "Quả nhiên là Ưng Vương máu lạnh, tim lạnh! Cũng được! Đây là kiếp số của tiểu cô nương!" Hắn đột nhiên khởi động một cơ quan bên dưới bàn đá, Ưng Vương Dực chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân chấn động, vội vàng kinh hoảng nhảy sang một bên, quát nhỏ: "Ngươi muốn làm gì?!"
Người kia cười nói: "Ưng Vương cần gì phải căng thẳng như vậy? Ta có thể làm cái gì? Ta chẳng qua chỉ là một thôn dân trói gà không chặt thôi. Muốn phá phong ấn của tiểu cô nương, cần phải có máu tươi từ quả tim nàng, mỗi ngày cần hai bát sắt, dùng để ngâm long cốt mệnh bàn này. Ta đo xương cốt của nàng, chẳng qua là muốn điều chỉnh độ lớn của mệnh bàn để tính toán mà thôi. Ưng Vương đa nghi rồi." Nguồn: Diễn dần Lê Quý Đôn
"Máu tim?" Ưng Vương Dực hoảng sợ nhìn cái chén sắt đen lớn trên tay người kia, một ngày hai chén. . . . . . Chỉ sợ chưa quá mười ngày nha đầu này đã mất mạng.
"Cần bao nhiêu thời gian để giải trừ phong ấn?"
"Bảy ngày chẵn."
Người nọ dùng lưỡi dao trong suốt cắt y phục trên người Mẫu Đơn, để lộ bờ ngực trắng nõn mềm mại của nàng.
"Nếu Ưng Vương không có ý kiến, vậy ta bắt đầu đây. Xin đứng ở phía sau mệnh bàn."
Ưng Vương Dực lui ra hai bước, cau mày nhìn hắn chằm chằm. Chỉ thấy người nọ trước tiên là dùng dao cắt nhẹ lên cổ tay, nhỏ máu lên mệnh bàn. Long cốt mệnh bàn đột nhiên lóe ánh sáng xanh, nhất thời sáu mươi tư vị trí trên đó đều phát sáng.
Người nọ rì rầm niệm câu gì đó trong miệng, đột nhiên mở mắt ra, cặp vô đồng nhãn có thể nhìn thấu thiên địa kia phát ra hàn quang rét lạnh thấu xương, dồn thẳng về phía Mẫu Đơn. Lưỡi dao trong tay hắn đột nhiên ưu nhã vẽ một cái, trước ngực Mẫu Đơn liền xuất hiện một vết cắt đỏ.
Vết đỏ từ từ mở rộng, hiện ra dòng chảy, chảy xuống từng giọt từng giọt. Không biết người nọ làm động tác cổ quái gì mà máu chảy ra cứ như có ý thức mà bay vào chén sắt đặt trên mệnh bàn. Không rơi một giọt.
Người nọ thở dài nhẹ nhõm, khép tay vào trong tay áo rộng. Quay đầu lại khàn khàn nói: "Ưng Vương, ta cũng cần ở lại chỗ này bảy ngày để tiến hành. Lại phải phiền ngươi ở lại tệ xá bảy ngày rồi."
Ưng Vương Dực cười lạnh, "Không sao, chỉ cần sau bảy ngày có thể biết được bí mật của nha đầu này”.
Người nọ kéo áo choàng che đầu xuống, dùng đôi vô đồng nhãn âm u sáng quắc nhìn gã, nhẹ giọng nói: "Nếu pháp thuật dẫn huyết này vẫn không thể nhìn thấy bổn tướng của nàng, ta đây không phải là Tư Nhật rồi."
(*)Bổn tướng: Nguyên hình/ hình dạng vốn có.