Sự Mê Hoặc Của Yêu Hồ

Chương 15

Chương 15: Lửa Thần Thiêu Đốt
Sắc mặt Thủy yêu tái nhợt, nhưng không có vẻ sợ hãi. Lặng lẽ xuất ra pháp thuật, xiêm y màu trắng dành cho lễ tế trên người nàng dần dần bị nước thấm ướt. Từng giọt từng giọt nước trong suốt như cơn mưa rơi xuống ngọn lửa đỏ dưới chân ba thước, phát ra tiếng “xuy” nho nhỏ, rồi biến mất trong nháy mắt. Xích sắt lệ cốt kia khóa hơn phân nửa pháp lực của nàng, bây giờ việc nàng có thể làm được, không phải giữ người mình luôn ở trạng thái ướt sũng, mà chỉ là dịu bớt cảm giác nóng cháy do tà hỏa thiêu đốt thôi.

Mẫu Đơn, nàng cuối cùng vẫn không thể thành công đưa Hoàng Tuyền tới sao?

Thủy yêu dõi mắt trông về nơi xa. Khắp núi Lưu Hỏa là ngọn lửa đỏ đậm, nơi nơi đều là màu đen kịt trộn lẫn với màu đỏ. Ngoại trừ cơn gió thỉnh thoảng thổi qua khiến cây cối đằng xa khẽ lay động, thì một chút dấu hiệu cũng không có.

Ánh lửa rực rỡ từ trên trời giáng xuống, đốm đốm đỏ tươi bay lượn khắp nơi. Thủy yêu yên lặng, cắn môi từ từ nhắm hai mắt lại.

Pháp lực của nàng, đã sắp dùng hết.

Ưng Vương Dực lạnh lùng nhìn y phục trên người nàng dần dần bị ngọn lửa hong khô, đôi tay chợt bắt quyết một cái, trầm giọng nói: "Giờ lành đã đến, gia tăng ngọn lửa. Vật tế lần này, Huỳnh Hoặc đại nhân nhất định sẽ cực kỳ hài lòng!"

Sau lưng lập tức có mấy người cầm nến trong tay từ từ đi tới, dùng ngón tay của mình nhéo lấy ngọn nến, nhẹ nhàng quẳng vào đống lửa dưới chân Thủy yêu. Ngọn lửa đỏ tươi tức khắc bạo phát, dồn dập dâng lên, phảng phất như bên trong ẩn chứa một con quái vật, sôi sục mãnh liệt, dữ tợn đáng sợ.

Một cơn cuồng phong rét lạnh dị thường đột nhiên gào rít mà tới, cứ như kì tích mà cuốn Thủy yêu đang bị ngọn lửa cắn nuốt xuống. Ưng Vương Dực khẽ nhíu mày rậm, mở miệng nói: "Người nào? Ra đây!"

Không một ai đáp lời gã, cơn gió lạnh cổ quái kia vòng quanh đàn tế, nhanh chóng cuốn xoáy. Mấy ngọn lửa đỏ tươi kia bị nó cuốn bay ra chung quanh, hóa thành những đốm lửa nhỏ, tan biến trong nháy mắt.

Mắt thấy thần hỏa bên dưới đàn tế dần dần lụi tắt, Ưng Vương Dực đột nhiên rống lớn một tiếng, giương cao tay áo to rộng, hai đám lửa đỏ mãnh liệt thoát ra khỏi lòng bàn tay. Gã cũng không mở miệng mà phi thân về phía trước, lưu loát quẳng ngọn lửa vào giữa đống lửa. Lại thấy trận gió cổ quái kia cuốn lấy hai ngọn lửa, dập tắt trong nháy mắt.

Ưng Vương Dực xụ mặt xuống, khuôn mặt vốn đã âm trầm lúc này trông lại càng giống lệ quỷ. Gã gắt gao mà nhìn chằm chằm vào cơn gió gào rít dần dần chậm lại, hóa thành hình người. Sau đó ánh bạc lóe lên, một nam tử tuấn mỹ vận y phục cổ xưa màu trắng bạc đột nhiên xuất hiện trước mắt gã. Tóc dài xanh sậm chậm rãi buông xuống, nhu thuận đáp lên lưng. Y chợt giương mắt, đôi mắt đỏ như lửa đối diện ánh mắt Ưng Vương Dực, nét mặt không chút biểu cảm.

"Ngươi là ai?"

Ưng Vương Dực thấp giọng hỏi, sát khí trong mắt dần dần dày đặc. Lễ tế năm mươi năm một lần không ngờ lại bị một yêu quái chẳng biết từ đâu đến phá hư! Mặt mũi Ưng Vương Dực gã biết để chỗ nào?!

Hoàng Tuyền cũng không lên tiếng, hơi vểnh mặt lên nhìn gã một hồi lâu, vẻ mặt cực kỳ ngạo mạn. Thật lâu sau, vào lúc gân xanh trên trán Ưng Vương Dực muốn nổ tung ra, y mới chậm rãi nói: "Ta là Hoàng Tuyền. Thủy yêu bị ngươi bắt tới làm vật tế là đồng bạn của ta."

Ưng Vương Dực cười lạnh một tiếng, "Hoàng Tuyền?! Tiểu yêu hoang dã chưa từng nghe qua!" Tay của hắn khẽ mở, thuộc hạ đông đảo sau lưng chỉnh tề vòng qua, vây Hoàng Tuyền ở giữa. Mỗi người đều ngắt ngọn lửa trên cây nến trong tay xuống, cầm trên ngón tay, ngọn lửa đỏ bừng yêu dị nhảy múa, y phục của Hoàng Tuyền cũng bị ánh thành màu đỏ. Diễn đàn Lê Quý Đôn

Lông mày Hoàng Tuyền hơi hơi nhíu lại, nhìn ngọn lửa nho nhỏ trên tay bọn mà nói: "Thế nào? Bản thân không có khả năng dùng pháp lực hóa ra thần hỏa sau. Cũng năm trăm năm rồi còn cần mượn nến thần hỏa mới có thể duy trì lửa thần, ta thật sự hết sức thất vọng."

Ưng Vương Dực giận dữ, vừa muốn mở miệng kêu thủ hạ thu phục tên yêu quái miệng lưỡi ngông cuồng này, lại thấy Hoàng Tuyền chậm rãi giơ tay lên, tay áo to rộng trượt xuống khuỷu tay.

"Đối phó mấy tên thần hạ đẳng không chính hiệu này, không cần nhúc nhích dù chỉ là một bước."

Hắn một phen dồn dức vào tay, lòng bàn tay tức khắc phát ra một luồng ánh sáng màu bạc. Luồng sáng kia bay vυ't lên cao, trên đỉnh đột nhiên lộ ra cái lưỡi đỏ tươi, đầu lưỡi dữ tợn phân nhánh, bốn cái răng nanh nhọn hoắc sắc bén như đao kiếm. Nó đột nhiên quay đầu, phát ra âm thanh kinh thiên động địa. Không ngờ lại là một con mãng xà khổng lồ màu bạc!

"Ông trời ơi..! Chẳng lẽ đó chính là nguyên hình của Hoàng Tuyền?"

Mẫu Đơn núp trong bóng tối nhìn lén, giật mình che miệng, mở to hai mắt. Thực sự là —— một con mãng xà khổng lồ màu bạc đó! Nhìn đầu lưỡi dài đỏ tươi không ngừng phun ra nuốt vào của nó, tiếng khè khè vang lên không dứt, thân rắn vặn vẹo trên không trung càng không ngừng mở rộng vòng uốn cong. Mẫu Đơn không khỏi khϊếp sợ, không nhịn được mà rùng mình! Cho tới nay, bọn họ vẫn luôn cùng đường với một quái vật như thế ư?!

Tư Đồ đứng bên cạnh nàng nói: "Đó không phải nguyên thân, chỉ là ảo ảnh Hoàng Tuyền dùng pháp thuật biến ra thôi."

Hắn đã gặp qua nguyên hình, còn đáng sợ hơn mãng xà trước mắt. . . . . . Quái vật kia dữ tợn như rồng. Yêu quái ngàn năm, quả nhiên khác biệt. Hắn chợt nhớ tới Hồ tiên ba ngàn năm. Yêu ngàn năm đã như vậy, ba ngàn năm còn tới cỡ nào? Sẽ kinh thiên động địa đến mức nào? Hồ tiên kia là hồng Hồ yêu, mà thật khéo, hắn cũng là hồng Hồ yêu. Phảng phất có thể tưởng tượng được bộ dáng hùng mạnh kia, áo trắng tóc đen, nhặt hoa mà cười, yêu khí màu đỏ vô cùng diễm lệ, chỉ trong nháy mắt, kẻ thù lớn mạnh đã hồn phi phách tán. Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn

Nghĩ vậy, l*иg ngực bỗng nhiên có chút buồn bực. Tư Đồ dùng sức túm lấy y phục trước ngực, đè nén cảm giác kinh hãi khó hiểu, giương mắt nhìn về phía Hoàng Tuyền đằng kia.

Con mãng xà khổng lồ xoay tròn trên không trung, rồi nhào xuống như một tia chớp. Xen lẫn hơi thở sắc bén tanh hôi, trong phút chốc đã nuốt chửng hai tên Thần phản bội không kịp tránh né! Mấy tên thủ hạ kia nhất thời kinh hoàng, có chạy trốn, có nhào tới dùng thần hỏa trong tay ném vào mãng xà, lại có kẻ không nhúc nhích, đứng ngẩn ra tại đó.

Hoàng Tuyền cười lạnh một tiếng, bàn tay khẽ lật, mãng xà kia liền quay đầu đuổi theo những tên Thần phản bội đang tháo chạy!

"Ta chán ghét nhất là những tên phản đồ lâm trận bỏ chạy trối chết!"

Hắn nói xong, mãng xà kia đã mở rộng cái miệng to như chậu máu, động tác cực nhanh, xoay vòng một cái, đã nuốt chửng toàn bộ mấy tên Thần phản bội vừa chạy trốn vừa la hét vào bụng.

Ưng Vương Dực chợt vung tay lên, động tác quỷ mỵ, lòng bàn tay phát ra thần hỏa rực rỡ đỏ như máu, gã không đối phó mãng xà khổng lồ đang điên cuồng đuổi theo thủ hạ, mà trực tiếp phóng thần hỏa về phía Hoàng Tuyền.

Hoàng Tuyền lách người, mềm mại duỗi một cánh tay khác, lòng bàn tay lại thoát ra một con mãng xà! Há to miệng cắn một phát vào Ưng Vương Dực, hàm răng cắm thật sâu vào bả vai hắn, răng nhọn có móc câu, gắt gao móc chặt gã, không thể động đậy.

"Kết thúc rồi, Ưng Vương Dực. Nhớ kỹ tên của ta, tên ta là Hoàng Tuyền."

Hoàng Tuyền thấp giọng nói, bàn tay nắm chặt, đang muốn cắn đứt cổ gã, chợt nghe gã cười lạnh một tiếng. Chỉ thấy mãng xà đang cắn gã miệng phun ra lửa, trong nháy mắt cả cái đầu bị thần hỏa đỏ rực bao trùm. Hoàng Tuyền hơi giật mình, đáy lòng thầm kêu một tiếng không xong! Vội vàng vứt mãng xà toàn thân bốc cháy ra khỏi lòng bàn tay, xoay người bay vọt lên đàn tế, kéo đứt xích sắt lệ cốt trên người Thủy yêu, khoác eo bế lên.

Thân thể Ưng Vương Dực hóa thành ngọn lửa hình người sáng rỡ, nóng bỏng lay động. Chỉ nghe gã cười ha hả trong ánh lửa, lạnh lùng nói: "Tốt! Ta nhớ rõ ngươi rồi! Xà yêu Hoàng Tuyền! Lần sau nhất định sẽ gỡ cái đầu rắn trên cổ ngươi xuống để báo thù!"

Gã dồn sức, thân thể hóa thành ngọn lửa nhào thẳng đến chỗ Mẫu Đơn và Tư Đồ! Hoàng Tuyền thở hốc vì kinh ngạc! Gã Thần phản bội này! Gã đã sớm phát giác chỗ Mẫu Đơn và Tư Đồ ẩn thân sao?! Hắn vội vàng đặt Thủy yêu xuống, lắc mình đuổi theo. Tiếc rằng động tác của Ưng Vương Dực cực kì nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đứng trước mặt Mẫu Đơn.

Mẫu Đơn đã sớm sợ đến choáng váng, ngơ ngác nhìn ngọn lửa hình người cháy hừng hực cách nàng không tới ba thước. Cái nóng cháy phả vào mặt quả thực không cách nào tưởng tượng được! Không khí hít vào cơ thể đều đã trở nên nóng rẫy, trong lúc nhất thời cả da mặt, tóc tai, thân thể, nội tạng, không còn chỗ nào không nóng bức khó chịu, cứ như muốn cùng lúc bốc cháy.

Ưng Vương Dực vươn dài tay, muốn lập tức bắt lấy nàng, lớn tiếng hét: "Đúng là giờ lành! Dùng lửa thần đốt nữ nhân này để hiến tế cho Huỳnh Hoặc đại nhân!"

Mẫu Đơn hít một tiếng, không nói nên lời, chỉ cảm thấy một trận lửa nóng rẫy đỏ tươi tràn đầy trời đất bao lấy nàng, toàn thân nhất thời vô cùng đau đớn, làn da như muốn nứt toác ra. Nàng nhắm hai mắt lại theo bản năng, ngọn lửa trước mắt vẫn tươi đẹp rực rỡ, giống như biển máu điên cuồng nhảy múa, tầng tầng lớp lớp bao vây nàng.

"Mẫu Đơn!"

Một tiếng rống kích động vang lên, nàng mở mắt ra theo bản năng, lại lập tức nhìn thấy Tư Đồ! Thân thể trong suốt của hắn đứng chắn trước mặt nàng, thần hỏa trên tay Ưng Vương Dực tức khắc xuyên qua thân thể hắn. Chỉ nghe hắn rên lên một tiếng, nhưng vẫn không động đậy mà đứng thẳng tắp nơi đó, đôi mắt hẹp dài sáng đến đáng sợ, nhìn chằm chặp vào Ưng Vương Dực.

Ưng Vương Dực một phen sửng sốt, hồn phách này. . . ?! Đang trong lúc kinh ngạc, chợt nghe tiếng gió bén nhọn của Hoàng Tuyền đuổi đến sau lưng. Hắn cười lạnh một tiếng, rụt nhanh cái tay đang xuyên thấu thân thể Tư Đồ lại, xoay người lách qua Tư Đồ trọng thương, tóm gọn lấy Mẫu Đơn!

Tư Đồ cùng Hoàng Tuyền đồng thời kinh hô ra tiếng! Mẫu Đơn là người phàm! Một khi bị thần hỏa dính vào, sẽ lập tức hóa thành tro bụi!

"Huỳnh Hoặc đại nhân! Ưng Vương Dực hiến tặng thiếu nữ này cho ngài! Mong ngài ban thần lực cho ta!"

Hắn rống to, nắm chặt Mẫu Đơn trước mặt, ngọn lửa đỏ như máu trên người nhất thời càng thêm điên cuồng thiêu đốt. Tư Đồ liều mạng nhảy lên, kéo tay Mẫu Đơn muốn giành nàng lại từ tay Ưng Vương Dực. Nhưng cánh tay đưa ra kia lại tuyệt vọng xuyên qua thân thể nàng! Ngay cả một góc vạt áo cũng không bắt được.

Hắn chợt ngẩn người, không kịp phản ứng mà nhìn tay mình, chợt nhớ ra mình chỉ là một yêu hồ nửa đuôi đã đốt cháy nguyên thân, hắn không thể chạm tới bất cứ vật gì! Hắn, không bất kì năng lực nào để cứu ngừoi. Hắn, chỉ là một yêu hồ không có thân thể. . . . . .

Mẫu Đơn chỉ cảm thấy toàn thân như lọt vào trong biển lửa, không chỗ nào không đau, không chỗ nào không nóng. Trong mũi trên mặt đều là lửa thiêu đau đớn, cả người bị thiêu đốt hầu như không còn. Nàng muốn giãy giụa, nhưng không có hơi sức, lấy tay đẩy ra, chỗ nào bàn tay đυ.ng phải cũng hừng hực nóng rẫy, khổ sở không chịu nổi.

"Đau quá! Buông ta ra!"

Nàng đột nhiên hét lên! Nếu không thể động đậy, thì hét lên cũng sẽ thoải mái hơn một chút!

Vừa hét ra, bỗng nhiên lại có cảm giác toàn thân người đang ôm lấy nàng đều trở nên cứng ngắc! Ngọn lửa hơi lui, cảm giác nóng cháy đau khổ nhất thời cũng giảm đi nhiều. Mẫu Đơn mở mắt, lập tức thấy Ưng Vương Dực bị ngọn lửa bao trùm và gương mặt vô cùng kinh hãi của gã, gã hoảng hốt nhìn nàng, cứ như nhìn thấy loài yêu ma khó tin nhất, đáng sợ nhất, gương mặt khó nén được mà biến sắc.

"Buông ta ra!" Nàng dùng sức la hét, cố nện tay vào vai gã, "Yêu quái chết tiệt! Yêu quái chết tiệt!"

[Đúng là Mẫu Đơn của lòng tui. Quá hung mãnh! =)) ]

Nàng cứ đánh một cái lại mắng một tiếng, gương mặt trắng nõn vì tức giận lẫn kích động mà đỏ bừng. Toàn thân cao thấp đừng nói là y phục, ngay cả một cọng tóc cũng chưa bị thiêu cháy!

Ưng Vương Dực chợt há hốc miệng, lẩm bẩm nói: "Sao… Sao lại như vậy? Ngươi là ai? Các ngươi. . . . . . Các ngươi rốt cuộc là ai?!"