Sự Mê Hoặc Của Yêu Hồ

Chương 12

Chương 12: Không Thể Nhập Thân.
Mẫu Đơn chỉ cảm thấy lông măng toàn thân đều dựng ngược! Hoảng sợ kêu lên: "Là cái gì vậy?!"

Hoàng Tuyền giơ tay ra, trong lòng bàn tay là một đám lửa xanh âm u, y phóng nhanh đến trước cửa, dễ dàng nắm lấy cái tay khô héo kia. Chỉ nghe ngoài cửa truyền đến một tràng gào thét, cái tay kia tức khắc đau đớn vặn vẹo, liều mạng vùng vẫy.

Hoàng Tuyền buông tay ra, cánh tay khô héo kia lập tức rụt trở về. Hắn một cước đá văng cửa phòng, quay đầu lại kêu lên: "Đi mau! Bọn chúng đã bắt đầu hoạt động!"

Thủy yêu cõng Mẫu Đơn trên lưng, chạy vội ra ngoài. Vừa ra tới cửa, đã nhìn thấy một đám người đứng lố nhố ở cổng chính! Tấm vải xám quấn trên đầu hơi rớt xuống, lộ ra khuôn mặt xám ngoét vô hồn, chỉ có đôi mắt đỏ tươi như máu, nhìn chằm chằm bọn họ, khiến người ta khϊếp sợ.

Mẫu Đơn kinh hãi không còn gì để nói, chỉ có thể trợn to mắt nhìn đám cương thi sống giơ cánh tay khô héo, muốn nhanh chóng bắt lấy bọn họ.

Hoàng Tuyền thật nhanh nhẹn tránh thoát mấy con cương thi, kéo Thủy yêu chạy vội về phía cửa. Mẫu Đơn ở trên lưng nàng bị lắc lư đến nỗi muốn phun hết ruột gan ra ngoài, nhất thời sắc mặt trắng bệch.

Sau lưng đột nhiên bị vồ một cái, xé đi một mảng y phục. Mẫu Đơn không thể ức chế nổi hét to lên, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi tay đen đúa như nhánh cây đang đặt trên vai nàng, mùi thối rữa lạnh lẽo xông vào mũi, gương mặt xám ngoét vô hồn đối diện với nàng, cái miệng tím ngắt ngoác to, hàm răng vàng lỉa chỉa chực cắn lấy nàng!

Mẫu Đơn sợ tới mức la cũng la không nổi! Thủy yêu đằng trước chợt nhảy dựng lên một cái, cõng theo Mẫu Đơn tránh được đám cương thi dây dưa không dứt kia, lại lắc lư khiến nàng thiếu chút nữa đã phun ra.

Tư Đồ đang bay bên cạnh Mẫu Đơn, lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, không nhịn được nói: "Dứt khoát để cho ta nhập vào người đi! Như vậy Thủy yêu nhẹ nhõm, ngươi cũng thoải mái một chút!"

Mẫu Đơn muốn nói cũng không nói nổi, không thể làm gì khác hơn là dùng sức gật đầu. Bóng dáng Tư Đồ lóe lên, liền muốn chui vào người nàng. Rồi chợt giống như va phải bức tường vô hình, lập tức bắn ra ngoài! Hắn kinh ngạc nhìn Mẫu Đơn, sắc mặt nàng đã trắng bệch gần như muốn ngất đi!

Hắn. . . . . . Tại sao không thể nhập thân?!

Tư Đồ vội vàng muốn thử nhập vào người nàng, rồi lại bị bắn ra ngoài! Lần này hắn luống cuống, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì cho phải! Mẫu Đơn nhẫn nại quay đầu nhìn hắn, suy yếu hỏi "Còn chưa được sao? Ta sắp sửa. . . . . . chịu không nổi rồi!"

Tư Đồ vội la lên: "Mẫu Đơn ngươi đừng vội! Kiên nhẫn một chút! Ta sẽ lập tức vào được!"

Hắn gắng sức nhập vào lần nữa, nhưng vẫn không có bất kỳ ngoại lệ nào, lại bị bắn ra ngoài! Hoàng Tuyền bên cạnh chợt nói: "Thủy yêu! Đưa nha đầu kia cho ta!"

Hắn đưa tay nhấc Mẫu Đơn lên, túm lấy lưng nàng, giống như xách theo bao bố vừa nhẹ nhàng lại vừa dã man. Mẫu Đơn không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn chằm chằm! Mặc dù như vậy cũng dễ chịu hơn một chút, nhưng hắn cũng thô lỗ quá đi?!

[Cha Xà yêu này đáng đánh đòn chưa >3<]

Hoàng Tuyền vừa xách theo nàng chạy thật nhanh, vừa lạnh nhạt nói: "Bây giờ không phải là lúc oán trách! Đám cương thi kia vô cùng nhạy cảm với hơi thở người sống! Chúng ta còn không nhanh rời đi, đợi lát nữa sẽ càng ngày càng nhiều cương thi!"

Mẫu Đơn ngậm miệng lại, không nói gì nữa, lặng lẽ làm bao bố cho hắn xách theo, nhanh chóng vượt qua mấy tên cương thi.

Sắc trời càng ngày càng sáng, sương mù dần dần tản ra. Hai bên đường phố tối om om, lại đầy cương thi! Trong lúc nhất thời, cương thi đuổi theo sau lưng, cương thi vây quanh bên cạnh, bọn họ quả thật không cách nào nhúc nhích!

Thủy yêu dùng sức đẩy một cương thi đang nhào tới, kêu lên: "Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp! Bọn chúng càng ngày càng nhiều! Chừng nào mới có thể thoát ra ngoài?"

Hoàng Tuyền một cước đá văng hai con cương thi, cắp Mẫu Đơn trong tay, quay đầu lại nói: "Lập tức sẽ tới cửa ra! Nhẫn nại thêm chút nữa!"

Cương thi giống như thủy triều, từ bốn phương tám hướng dâng lên, xen lẫn tiếng rào gú cổ quái và mùi thối rữa nồng nặc, làm cho người ta cả người đều không thoải mái. Mẫu Đơn bị Hoàng Tuyền cắp trong tay, cả người giống như lộn ngược, khó chịu muốn chết. Muốn oán trách đôi câu, lại cảm thấy lúc này không nên oán trách điều gì, nhưng cứ để cho hắn cắp như vậy lại không thoải mái chút nào! Nàng cũng không phải là heo chó!

Tư Đồ không nói gì, lặng lẽ tung bay ở phía sau. Hắn là linh hồn, đám Cương Thi kia mặc dù nhìn thấy hắn, nhưng không cách nào đυ.ng vào hắn. Một đôi tay đen nhánh xuyên qua thân thể hắn, nhưng ngay cả một cọng tóc cũng không vớt được.

Dần dần chạy đến cuối con phố, điểm cuối có một cái cửa khổng lồ đen kịt đứng sừng sững, đang đóng chặt. Hoàng Tuyền đột ngột nhảy lên, bóng dáng vẽ thành một đường cong màu bạc, trong nháy mắt đã vọt đến cửa.

Tay y đẩy lên cửa, cánh cửa khổng lồ nặng nề kia lập tức lộ ra một khe hở, vừa đủ cho một người đi xuyên qua. Y dùng sức ném Mẫu Đơn ra ngoài cửa, nàng lập tức bay ra ngoài, hung hăng ngã trên cỏ.

"Thủy yêu! Nhanh lên một chút!" Hoàng Tuyền dùng chân chống đỡ cánh cửa, giơ tay đẩy tên cương thi quấn tới ra thật xa.

Thủy yêu lắc mình qua thật nhanh, Hoàng Tuyền cũng vọt ra ngoài theo bọn họ, dùng sức đóng cửa lại. Chỉ nghe sau cánh cửa, không ngừng vang lên tiếng cào cấu, tiếng nện cửa và tiếng gào thét thê lương khác thường. Mà bên này cửa lại là ánh nắng rực rỡ, chim hót hoa thơm. Xem bộ dạng chạy thục mạng nhếch nhác của bọn họ, quả thật cứ như vừa trốn ra từ địa ngục.

Mẫu Đơn cố hết sức từ dưới đất bò dậy, khuỷu tay và đầu gối vô cùng đau nhức. Đều tại cái tên Hoàng Tuyền kia quăng ngã! Nàng căm tức vạch ống tay áo lên, chỉ thấy khuỷu tay đã sớm rách da chảy máu, loang đỏ cả y phục.

"Mẫu Đơn, không sao chứ? Để ta xem một chút!" Thủy yêu vội vàng bước tới, xem xét kĩ vết thương trên khuỷu tay và đầu gối của nàng, mới cười nói: "Không sao đâu, vết thương nhỏ mà thôi. Ta lập tức chữa khỏi cho ngươi."

Nói xong, tay nàng từ từ tràn ra nước, nàng lấy nước kia cẩn thận bôi lên vết thương. Mẫu Đơn không còn thấy đau đớn nữa, mắt thấy vết thương dần dần ngừng chảy máu, dần dần khép lại, Mẫu Đơn bội phục thở dài nói: "Ngươi thật lợi hại! Sao trước kia lại không biết ngươi có thể chữa thương nhỉ?"

Thủy yêu khẽ mỉm cười, "Chỉ có thể trị chút vết thương nhỏ thôi, tổn thương nặng thì ta không thể trị nổi. Nội thương ta cũng bó tay."

Mẫu Đơn nhìn sang Tư Đồ nãy giờ vẫn im lặng bên cạnh, nhíu mày.

"Hồ ly! Ngươi làm sao vậy? Sao không nhập thân? Hại ta bị con yêu quái già khằng nào đó làm thành bao bố!" Nàng oán hận trừng mắt liếc Hoàng Tuyền, đáng tiếc người ta căn bản không nhìn nàng.

Tư Đồ không nói gì, giống như không nghe thấy, chỉ ngẩn người nhìn tay của mình, vẻ mặt thẩn thờ.

"Hồ ly?" Mẫu Đơn kinh ngạc nhìn hắn, hắn sao vậy? Bộ dạng trầm lặng nặng nề không giống hắn chút nào!

"Hắn không thể nhập lên người ngươi nữa rồi." Hoàng Tuyền chợt lạnh lùng nói.

Mẫu Đơn cả kinh, "Tại sao?"

Hoàng Tuyền nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Bởi vì bây giờ hắn đã không còn là hồn phách, nói chính xác là linh thể đan xen giữa nguyên thần và hồn phách, cho nên không thể nào nhập vào người ngươi, nhưng cũng không cách nào cho người ta chạm vào."

"Sao có thể như vậy?" Mẫu Đơn nghi ngờ nhìn Tư Đồ, hắn vẫn không nói gì, còn ngẩn người nhìn tay mình.

Hoàng Tuyền cười một tiếng, xoay người nói: "Tự ngươi hỏi hắn nguyên nhân là gì đi! Ta chỉ có thể nói chúc mừng!"

Mẫu Đơn đứng lên đi tới bên cạnh Tư Đồ, nhẹ giọng hỏi: "Hồ ly. . . Ngươi . . . Có phải gặp rắc rối gì hay không?"

Tư Đồ lắc đầu một cái, miễn cưỡng nở nụ cười, nói nhỏ: "Chúng ta đi thôi! Ta không sao."

Hắn đi thẳng, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn nàng một cái. Mẫu Đơn giậm chân, chạy theo mà kêu: "Ngươi làm gì khó chịu như vậy?! Thứ đức hạnh đó của tên yêu quái ngươi tới bao giờ mới chịu sửa đổi hả?! Có lời thì nói đi! Cứ làm người ta lo lắng cho ngươi!"

Tư Đồ chợt nở nụ cười, vẻ mặt quyến rũ, hắn dịu dàng nói: "Ngươi thích ta rồi có phải không? Bình thường cũng không thấy ngươi quan tâm ta như vậy. Aiz, làm thế nào bây giờ? Ta biết hồ yêu rất được chào đón, nhưng trong lòng ta chỉ có một mình Thủy công tử. Không thể đáp lại tình ý của ngươi, có duyên thì đời sau gặp lại đi!"

Mẫu Đơn cười lạnh một tiếng, "Tốt! Ngươi muốn tự mình đa tình như vậy thì ta cũng hết cách! Ngươi cứ làm cây củ cải buồn bực của ngươi đi! Về sau đừng có nói chuyện với ta!"

Nàng quay đầu đi thẳng, bỏ hắn lại phía sau. Tư Đồ lặng lẽ nhìn đôi tay hơi mờ của mình dưới ánh mặt trời, trong lòng cũng không biết nên vui hay buồn. Hắn, có thể có cơ hội tự dựa vào chính mình mà đứng lên sao?

Đi liên tiếp mấy ngày, cuối cùng cũng đến một thị trấn lớn. Nhìn những con người quen thuộc đến đi, nghe tiếng rao quen thuộc của người bán hàng rong, ngửi hương rượu và thức ăn quen thuộc của quán cơm, Mẫu Đơn có cảm giác như mình vừa được sống lại.

Nàng vội vàng lấy hà bao bên hông ra, mở ra đếm cẩn thận một chút, còn hơn ba mươi lượng bạc! Đủ để nàng ở đây ăn uống vui vẻ thỏa mãn rồi!

"Thủy yêu! Ngươi đói không? Ta dẫn ngươi đi ăn bánh trôi gạo nếp!" Nàng vui vẻ quay đầu sang nói với Thủy yêu đương dùng khăn lụa che mặt.

Bởi vì gương mặt Thủy yêu quá mức xinh đẹp, vì phòng ngừa cái nhìn chăm chú của những người khác, nàng cố ý che mặt lại rồi mới vào thành. Đôi mắt đỏ rực của Hoàng Tuyền cũng được y dùng pháp thuật đổi màu, nhìn qua không khác gì người bình thường. Mặc dù như thế, diện mạo thoát tục của y vẫn gây ra xôn xao không nhỏ, người chung quanh ý vị mà nhìn chằm chằm vào y, cũng may Hoàng Tuyền căn bản không để ý, cứ vẻ mặt tự nhiên mà bước đi.

Thủy yêu dịu dàng cười cười, "Tốt, chỉ cần ngươi thích là được."

Mẫu Đơn cầm tay nàng, kéo nàng chạy đi.

"Không cần để ý hai tên khó hiểu kia! Hừ! Một tên chảnh chọe muốn chết, một tên y như hũ nút! Để cho bọn họ đi chết đi! Chúng ta đi chơi phần mình!"

Thủy yêu bất đắc dĩ cười nói: "Tư Đồ hẳn là có nỗi khổ tâm trong lòng, Mẫu Đơn không nên so đo."

"Nỗi khổ tâm, nỗi khổ tâm. Đều có nỗi khổ tâm. . . . . ." Mẫu Đơn đột nhiên cười một tiếng, "Thôi không nói tới hắn nữa, chúng ta đi ăn chút gì rồi lại tìm khách sạn ở trọ đi."

Bánh trôi gạo nếp khó ăn hơn tưởng tượng, khách sạn kém cỏi hơn tưởng tượng, thái độ người bán hàng rong ác liệt hơn so tới tưởng tượng. Hôm nay mọi thứ đều không thể hài lòng, chỉ vì sau lưng có tên hồ ly im thin thít bám theo! Nhìn cái mặt không có chút tinh thần của hắn, nàng cũng không còn khẩu vị ăn uống gì nữa.

Sắc mặt Mẫu Đơn ngày càng khó coi, sau lần thứ hai mươi ba suýt cãi vã với người bán hàng rong, nàng đột ngột xoay người, hét to với Tư Đồ!

"Ngươi đừng đi theo ta! Mặt y như người chết vậy! À! Không đúng! Người chết còn đẹp hơn ngươi!"

Nàng tức giận nhìn hắn chằm chằm, mở miệng nói: "Thật không biết ngươi trúng tà gì nữa!"

Tư Đồ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, vẫn không nói gì, chỉ xoay người bỏ đi, không có bất kì cản trở nào, cứ thế xuyên qua đám người. Mẫu Đơn ngớ ra, nàng cho rằng hắn sẽ ẻo lả phản bác mấy câu như trước đây, nếu như vậy, nàng cũng sẽ thoải mái rất hơn. . . . . . Tư Đồ, con hồ ly này rốt cuộc sao vậy?

Thủy yêu giật giật tay áo của nàng, ý bảo nàng đuổi theo. Mẫu Đơn cắn môi, bướng bỉnh quay đầu bỏ đi. Nàng không tin! Mới không thèm để ý con hồ ly kia đâu!

Thủy yêu vội vàng đuổi theo, gấp gáp la lên: "Mẫu Đơn! Ngươi còn không hiểu sao?! Hắn là bởi vì. . . . . . !"

Lời nói vội vã chợt bị cắt đứt, lại thật giống như bị người ta mạnh mẽ che miệng! Mẫu Đơn theo bản năng quay đầu lại, trước mặt chợt xuất hiện một cái khăn có mùi hương cổ quái. Trong lòng nàng cả kinh, ý thức chợt bắt đầu mơ hồ, mắt thấy Thủy yêu cũng bị một gã nam nhân cao lớn bịt kín miệng mũi, đang dùng sức giãy giụa.

Gặp phải cường đạo ư?! Nàng mơ hồ nghĩ, trong nháy mắt mất đi ý thức, chỉ thấy tên nam nhân đang kéo Thủy yêu đột ngột ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ánh sáng xanh lét!

Là yêu quái!