Ma Da

Chương 1

Khi nhắc về ma quỷ, người ta thường nghĩ ngay đến những thứ tâm linh kì dị, những điều mà ngay cả khoa học ngày nay cũng chưa giải thích được. Đa số những câu chuyện ma quỷ hại người mà chúng ta thường được nghe đến như những vong hồn chết vì tai nạn xe cộ, hay vì hợp vía mà bắt đi, vì con người xúc phạm đến họ, còn không thì vì oán hận mà hoá quỷ để trả thù. Nhưng tuyệt nhiên vẫn còn một loại ma quỷ mà dường như người ta thường ít nhắc tới. Ma Da. Một loại ma quỷ được cho là linh hồn của người chết nước hoá thành. Khi chết đi, những âm hồn này phải chờ đủ ngày, hoặc phải kéo một người nào đó thế mạng thì mới được đi đầu thai, còn không thì âm hồn đó ngàn năm vẫn mãi không siêu sinh. Để tôi kể cho các bạn nghe về câu chuyện ma da xảy ra ở vùng biển Nha Trang này.

Bến cá xóm bóng vẫn nhộn nhịp vào mỗi buổi sáng hàng ngày, phần lớn những chiếc ghe đánh bắt xa bờ hay gần bờ, cũng đều vào bến này mà buôn bán. Cu Hà đang đứng đợi ghe của nhà mình vào bến để phụ khiêng cá lên bờ. Nhưng khi chiếc ghe nhà Hà vừa cập bến, thì không thấy ai chuyển cá lên, mà thay vào đó là họ lại chuyển lên bờ thứ gì đó dài bằng thân người, 2 thứ này được bọc trong túi ni lông, được quấn kín và có ướp thêm đá lạnh bên trong. Hà tò mò tiến lại gần mà hỏi ba mình:

_ Ủa, nay không có cá hả ba. Sao hai cái bọc gì đây lạ quá.

Ông Tiến ba Hà buồn bã trả lời:

_ Cá đâu mà cá, hai cái bọc đó là thằng Hiền với thằng Hậu đó.

Ông Tiến nói dứt câu thì rưng rưng nước mắt, lúc này mọi người xung quanh cũng xúm lại mà xem. Hiền và Hậu là hai anh em ruột, con của dì Tư, hàng xóm của Hà. Hai anh em cùng với anh Chín cuối xóm, là những người bạn ghe của ông Tiến. Lúc này người ta bu lại mở cái hai cái bọc ấy ra xem. Hà cũng run run mà tiến lại gần. Hà nhát lắm, khi nghe có người chết thôi là nó đã sợ lắm rồi, đây nó còn chứng kiến hai cái xác là những người anh của mình, từng chơi rất thân với nó. Hai cái bọc từ từ được mở ra, bên trong là hai cái xác chết nước, da thịt tái lét, đôi môi thì tím rịm, mình mẫy thì ướt sũng, riêng chỉ có xác anh Hiền là có một đường cứa ngang ở cổ, da thịt rách toét ra ngoài, dường như bị một vật gì đó chém vào, ông Tiến phải dùng vãi mà cột chỗ vết thương đó lại, hỏi ra mới biết, khi mà thấy em mình là Hậu bị đuối nước, Hiền nhảy xuống để cứu, không may là khi chiếc ghe đang trớn đi tới, không hiểu kiểu gì mà Hiền lại bị chân vịt chém vào giữa cổ, Hậu lúc đó cũng từ từ chìm sâu xuống nước. Lúc này ông Tiến đang cầm lái ghe ở trong buồng lái, nên không hề hay biết sự việc đang diễn ra, anh Chín thì lụi cụi nấu cơm ở sau ghe, khi nghe tiếng như có vật gì đó rớt xuống nước, anh mới nhổm dậy ra sau đuôi ghe mà xem, chợt thấy làn nước màu đỏ tươi, với cái xác anh Hiền đang nỗi lềnh bềnh, chuẩn bị chìm hẳng xuống, thì anh mới giật mình hoảng hốt chạy về phía buồng lái mà la lên:

_ Ơ trời ơi, anh Tiến ơi, anh Tiến, đừng chạy nữa đừng chạy nữa, chết rồi, chết rồi…….. chết rồi kìa….

Ông Tiến lúc này mới giật mình với tiếng la của anh Chín mà vội vàng hạ ga, quay ra thì thấy khuôn mặt hớt hải của anh chín, đang đứng thở hồng hộc, tay chỉ chỉ về phía sau đuôi ghe, vừa thở vừa nói:

_ Thằng Hiền, Thằng Hiềnnnnn, Thằngggg Hiềnnn, lọt xuống nước……. Chếtttt….. chếtttt…. Chếtttt……. Chết rồiiiiiii……

Ông Tiến như điếng người, vội tắt máy ghe, mà hỏi lại:

_ Hả…. Mày nói gì Chín…… Thằng Hiền chết đuối rồi hả….. đâuuuu, nó rớt ở đâu……..

Nói rồi Ông Tiến vội chạy ra sau đuôi ghe mà tìm, lúc này chiếc ghe đã đi xa một khoảng chừng 5m, Ông Tiến chỉ thấy một vệt máu loang trên mặt nước, ông quay người hỏi lại anh Chín:

_ Đâu Chín, nó rớt chỗ nào…. Còn thằng Hậu đâu sao không thấy nó….

Anh Chín lúc này run lên cầm cập, miệng lắp bắp nói được chữ có chữ không:

_ Chếtttttt….. rồiiiii, máuuuuu…… máuuuuu…. Máuuuu nó kìaaaaaaaaa

Ông Tiến cũng rối lắm, nhưng phải trấn an anh Chín, đợi một lúc cho Chín bình tĩnh, hai anh em mới bắt đầu bỏ thúng xuống mà bơi đi vớt xác hai anh em Hiền Hậu lên. Vì đã đi xa bờ hai ngày, nên khi vớt được hai cái xác lên, phải dùng túi bỏ hai cái xác vào, sau đó ướp đầy đá lạnh vào bên trong, nếu không làm vậy, thì sợ khi mà về tới bờ thì hai cái xác đã trương sình lên.

Nói tới đây, ông Tiến rưng rưng nước mắt, ông còn nói thêm:

_ Thằng Hậu, nó là bị ma da kéo chết, khi mà vớt được nó lên, tôi có thấy trên chân nó có một vết bầm đen to lắm, còn thằng Hiền, nó là do bị chân vịt chém mà chết, tội nghiệp, nó vì cứu em nó mà chết theo.

Lúc này từ xa có tiếng khóc la inh ỏi, là dì Tư, Mẹ của Hiền và Hậu. Người đàn bà năm nay đã 60 70 tuổi, vừa chạy vừa khóc la thảm thiết, khi nhận tin dữ về hai đứa con trai của mình. Một người đàn ông đứng gần đó vội lên tiếng:

_ Mau mau…. Mau chặn bà Tư lại, đừng cho bà ấy đến gần hai cái xác.

Vì đều là dân biển, nên họ hiểu vì sao người đàn ông kêu chặn bà Tư lại. Hai ba người vội chạy tới đỡ lấy dì Tư, không cho bà tới gần hai cái xác. Dì Tư vùng vẫy hết sức, lúc này tình mẫu tử thiêng liêng, làm cho sức mạnh của một bà già 70 tuổi hơn cả hai ba người thanh niên. Bà lao tới gần hai cái xác thì ngã quỵ xuống, như không đứng vững nỗi nữa, bà bò trên cát về phía hai cái xác kia mà kêu gào thảm thiết:

__ Con ơii….. sao con bỏ mẹ mà đi sớm vậy con ơiiii….. huhuhuhuhuhuzzzz….

Mọi người xung quanh ai cũng nghẹn ngào, có người còn không kìm nổi nước mắt, người ta tới mà đỡ dì Tư dậy, bà khóc nấc lên từng tiếng, luôn miệng kêu tên hai đứa con của mình:

_ Hiền ơiiiii, Hậu ơiiiii, mẹ đây con ơiii, sao con bỏ mẹ vậy con ơi là con ơiii…… con tui mới đây mà giờ nó nằm đó rồi trời ơiiii, là trờiiii ơiiii….

Bà càng tiến gần hơn tới hai cái xác, Lúc này từ miệng, tai, và mũi của hai cái xác từng dòng máu đỏ tươi liên tục trào ra bên ngoài. Đây là hiện tượng người chết bày tỏ sự cái chết oan khuất của mình.

Từng dòng máu đổ ra bên ngoài, mùi tanh của máu bắt đầu xộc lên, có người chịu không nỗi mà quay ra nôn thốc nôn tháo. Lúc này trên công an họ cũng xuống, khám nghiệm điều tra tử thi, rồi trả xác cho người nhà an táng nạn nhân. Dì Tư khi thấy hai cái xác trào máu tươi, thì ngất lịm đi. Cô ba gần nhà phải dìu dì về nhà, mọi người cũng cùng nhau khiêng hai cái xác về để làm lễ an táng. Mọi người lần lượt đi theo đoàn người khiêng xác về nhà dì Tư. Còn Hà vẫn đứng chết lặng nãy giờ, mọi thứ xung quanh đối với Hà lúc nãy như đóng băng lại. Nó sợ đến mức chân run rẩy không dám bước đi. Nó lại nhớ về những ngày trước, cái ngày mà nó cùng hai anh Hiền Hậu vui đùa tắm biển, rồi nào là dẫn nhau đi ra bãi rạng gần đó mà bắt ốc, những buổi tối trốn nhà theo hai anh qua bên xóm trên mà chơi mấy trò game điện tử. Nó đứng miên man, đầu nghĩ về một chuyện mà nó đã từng nghe kể, là khi người nào đó chết đi, người ta thường về mà rủ những người thân thuộc của họ đi chơi. Ai mà đi theo thì chắc chắn rằng phải chết theo họ. Nghĩ về chuyện này, nỗi sợ hãi lại dâng lên tột điểm, nó vội lao đầu chạy về nhà, nằm co ro trên võng, tim vẫn còn đập thình thịch, hình ảnh hai cái xác lúc nãy đang hiện hữu trong đầu nó, cứ mỗi khi nhắm mắt lại thì nó lại thấy khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi tím rịm hiện ra trước mắt. Nhà dì Tư chỉ cách nhà nó một con đường đất, có thể nói là sát bên, nên khi bên dịch vụ mai táng chở quan tài đồ đạc xuống, nó chỉ dám hé ra nhìn, sau đó là trốn luôn trong nhà. Người ta thường nói, những người yếu bóng vía, thì thường không được gặp ma quỷ. Hay ma quỷ không cho gặp, vì sợ khi cho những người yếu bóng vía gặp, họ sẽ chịu không nỗi mà chết bất đắc kỳ tử, lúc này hồn ma quỷ kia sẽ phải gánh thêm tội nghiệp. Nhưng với Hà thì khác, những sự việc sắp diễn ra sau này làm nó phải ám ảnh cả một đời về sau.