CHƯƠNG 1: NGƯỜI HÀNG XÓM KỲ LẠ - XÁC CHẾT TRONG LÒNG SUỐI
"Lần đầu tiên cậu thấy ma là khi nào?"
"Từ khi tớ vừa sinh ra. Lần đầu tiên là vào năm 2 tuổi, do không nghe lời bố mẹ, tớ bị họ đuổi ra khỏi nhà, lúc ấy là ban đêm."
Cô bé Quỳnh quay quay lọn tóc dài, tròn xoe mắt nghe lại câu truyện của người bạn mù.
"Thế rồi cậu thấy Ma hả?"
Cậu bé mù hướng đôi mắt về phía trước xa xăm, trước mặt hai đứa là con suối chảy ngang rí rách. Chúng ngồi khoanh chân trên bậc bờ kè, kể nhau nghe về những điều xưa cũ.
"Lúc ấy nhà hàng xóm đã tắt đèn tối om cả, nhưng may mắn đêm đó trăng lại rất sáng, tớ nhìn sang bên sân nhà bà hàng xóm đối diện thì thấy một người phụ nữ không rõ mặt, tóc dài lắm, cứ đứng ở cạnh cái bể nước nổi, nhìn thấy tớ cô ấy vẫy tay chào."
Quỳnh há hốc mồm lắng tai hóng tiếp, thấy bạn kể chuyện cứ ngập ngừng thì con bé mới sốt ruột:
"Thế sao nữa?"
"Tớ tưởng bà hàng xóm thì mới vẫy tay chào lại, không ngờ cô ấy lại tới chỗ tớ gần hơn. Cô ấy cười, mớ tóc bên vai của cô ấy đong đưa. Lúc tớ thấy rõ được người phụ nữ đó thì mới hét lên... B.. Bởi vì tớ thấy cô ta có cái đầu bị bẻ ngược ra sau, hai con mắt mở to quá nửa gương mặt, miệng cười mà răng không có, chỉ có lợi và máu nhiễu xuống bộ quần áo trắng tinh. May là bố mẹ tớ chạy ra kịp, nếu không... "
Quỳnh mặt xanh như tàu lá ôm đầu gối run rẩy, cậu bé mù chỉ cười nhạt rồi quay sang phía của Quỳnh mà nói:
"Mới chỉ là khởi đầu thôi, kể từ đó tớ hay gặp ma hơn, mọi người bảo tớ bị tâm thần, nhưng họ làm sao mà hiểu được. Nhiều lần trong đêm nghe thấy tiếng gọi tên mình, tớ biết nên không bị nó bắt hồn, vào những ngày rằm tháng bảy hay những ngày tế lễ tớ thấy toàn là vong linh vất vưởng, ma đói tranh giành nhau đồ ăn, chúng đang ăn mà thấy tớ nhìn thì đều ngước mắt lên, nếu có dịp ghé bệnh viện hay đi qua nghĩa trang thì ..."
Con bé Quỳnh vừa sợ vừa thấy thương cho cậu bé, có lẽ cậu ấy đã phải trải qua rất nhiều điều khó khăn trong cuộc sống. Nó đoán bố mẹ của cậu ấy rất vô tâm, độc ác, vì con cái mới có hai tuổi đầu mà lỡ đành lòng đuổi ra ngoài đường vào ban đêm như thế, nghĩ vậy Quỳnh mới lục lục túi quần móc ra một cái kẹo rồi đặt vào tay thằng bé, nó nói:
"Đừng buồn nhé, ăn kẹo đi ngon lắm, túi quần của tớ bị rách nên có 3 cái kẹo mà rơi hết rồi, lần sau tớ mua kẹo khác cho cậu nhé! "
Cậu bé mù cầm lấy kẹo rồi trầm ngâm một lúc lâu như cảm động, con Quỳnh thấy vậy mới cười thật tươi, miệng nó lanh lảnh.
"Cậu giỏi thật đấy, nếu tớ mà thấy được ma tớ sẽ rất là sợ, tớ sẽ hét lên rồi khóc chạy đi thật xa, vậy mà cậu vẫn kiên cường chịu đựng được đến tận bây giờ."
Thằng bé nhìn lên bầu trời đang rất trong xanh, nó giơ tay lên cao, bàn tay gầy gò của nó run rẩy, ngửa cổ ngước lên bầu trời như khát khao được hòa vào những cánh chim đang dập dìu trên mây xanh, thoát đi kiếp người khốn khổ của nó, nó nói bằng giọng mệt mỏi, âm thanh nhẹ như làn gió khẽ thổi qua tai của Quỳnh.
"Nếu tớ mạnh mẽ thì tớ đã không tự chọc mù đôi mắt của mình để chẳng phải nhìn thấy ma thêm một lần nào nữa. "
Con Quỳnh ngây ngốc nhìn cậu bé, nó thấy nét suy tư trên gương mặt kia, nó chẳng ngờ một đứa trẻ 6 tuổi lại có thể can đảm chịu đựng đau đớn mà tự móc đi đôi mắt của mình. Thấy gương mặt đó, con Quỳnh thoáng buồn.
"Quỳnh, mày làm gì thế con, sao lại ngồi ở chỗ bẩn thỉu như thế? Ngã xuống suối thì sao, hả?"
Quỳnh giật mình quay lại đằng sau thấy mẹ đang lệ kệ xách đống đồ trong cửa hàng tạp hóa ra, mẹ nó quắc mắt lên quát mắng, ra gần tới xe máy thì đặt túi đồ xuống đất chạy tới phía nó.
"Con đang chơi với bạn, cậu ấy là bạn mới của con này mẹ!"
Quỳnh cười cười nhìn mẹ rồi giới thiệu, mẹ nó quay sang định hỏi cậu bé mù xem con cái nhà ai, sao lại ra đây ngồi một mình thì con Quỳnh đã hồ hởi nhảy từ cái bậc xuống, leo lẻo:
"Tớ là Thu Quỳnh, nhà tớ ở Xóm Lan, hôm nào sang nhà tới chơi nhé! Giờ tớ phải về rồi."
Cậu bé mù quay lại gật đầu, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
Mẹ Quỳnh dẫn nó ra xe, đi được một đoạn nó lại lưu luyến quay lại hét lên:
"Này, cậu tên gì?"
"Minh, tớ tên Minh."
Ấn tượng về cậu bé mù luôn hiện lên trong tâm trí của Quỳnh, bởi Minh là một cậu bé rất kỳ lạ. Đó là một cậu bé nghị lực, nét mặt trững trạc như người trưởng thành, có lẽ cuộc sống đã khiến Minh phải tự nhận thức khi còn rất nhỏ, nó biết chẳng có ai giúp được nó.
Kể từ hôm ấy cho tới năm Quỳnh lên 10 tuổi, hai đứa chẳng còn gặp lại nhau lần nào nữa, dù cô bé đã nhiều lần quay lại đoạn bờ kè để tìm Minh, nó vẫn mong một ngày được gặp lại cậu bé ấy.
Sau nhiều năm xây dựng, xóm Lan của con Quỳnh mở rộng quy mô hơn, xác nhập lại với nhiều xóm khác, thành ra khu Quỳnh đang sống đã trở thành khu dân cư đông đúc, có thêm rất nhiều người ở tỉnh khác kéo về sinh cơ lập nghiệp, và trong đó cô Trinh - hàng xóm mới của gia đình Quỳnh, cô vừa chuyển vào xóm từ 2 tuần trước.
Cô Trinh còn rất trẻ, hình như cô chỉ mới 28 tuổi, hiện tại vẫn đang còn độc thân. Đó là thông tin mà mấy bà hàng xóm soi mói được từ đâu kể lại với nhau, cuối cùng lại lọt vào tai của Quỳnh.
Về lai lịch của cô thì mọi người trong xóm chẳng ai biết cả. Cô là một người sống vô cùng khép kín, sáng đi tối về không nói chuyện với ai một câu nào, cô ta cũng không được lòng mọi người xung quanh đặc biệt là mấy bà chị hàng xóm bởi vì cô là gái chưa chồng, lại còn rất trẻ trung xinh đẹp, mỗi lần cô đi qua, những gã đàn ông trong đó có cả lão chồng của mấy bà hàng xóm đều trố mắt ra nhìn mà nuốt nước bọt ừng ực, họ thấy thế mà tức điên lên, nhưng lại chẳng làm được gì cả nên chỉ biết đi nói xấu, xỉa xói cho bõ tức.
Trung thu năm ấy, Xóm Lan tổ chức lễ trung thu với những trò ăn uống, rước đèn và múa lân từng bừng ngày tết thiếu nhi.
Con Quỳnh vô cùng vui sướиɠ, buổi chiều đi học về nó chưa kịp thay đồng phục đã xỏ dép tổ ong chạy ra đường háo hức xem người ta chuẩn bị cái đèn ông sao năm cánh khổng lồ.
Khu xóm của Quỳnh trẻ em phải tới năm sáu chục đứa, xóm vốn đã đông gia đình mà mỗi gia đình lại thích đẻ phải 3 - 4 con mới thôi. Thành ra bây giờ ở trong xóm con nít nheo nhóc cả một bầy như quân nguyên toàn là những đứa ngắn tun tủn, ở lứa tuổi mẫu giáo. Con Quỳnh mới chỉ 10 tuổi đã được lên làm đàn chị, cứ trưa đến lại cầm đầu một lũ ranh con đi đu cây, nghịch đất.
Trăng rằm tròn trịa sáng vằng vặc trên bầu trời. Đám trẻ hò hét vui sướиɠ rước đèn đi chơi, cả xóm bây giờ toàn là thiếu niên nhi đồng, chúng nó như một lũ giặc kéo tới càn phá phá bữa tiệc.
Quỳnh diện váy trắng, buộc hai dây váy thành cái nơ, tóc tết đuôi sam xinh xắn rồi dẫn đầu bọn trẻ cùng một số anh chị lớn hơn diễu hành quanh xóm mấy vòng. Nó thích trí hát bài rước đèn trung thu, bọn trẻ đằng sau cũng lanh lảnh hát theo.
Chỉ có điều, con Quỳnh hơi rợn người khi đi qua đoạn đường có căn nhà bị bỏ hoang. Bởi ở ngoài sân của căn nhà hoang đó có một con bù nhìn rách nát, con bù nhìn bị cắm nghiêng hướng cái mặt ra đường.
Nhìn vào nó khiến bất cứ đứa trẻ nào cũng phải sợ vì nó trông rất kinh dị với cái nón tơi rách nát trên đầu, bộ quần áo phai màu nhăn nhúm còn loang thứ màu đỏ như là máu. Con Quỳnh liếc nó cảm giác như bị nó nhìn chằm chằm rất khó chịu. Nhưng dù có đi qua đi lại mấy lần con bù nhìn đó vẫn chỉ đứng yên nên chúng nó chẳng còn sợ nữa.
Cuối buổi, những ông bố bà mẹ dắt con về bớt, chỉ còn vài đứa lớn lớn ở lại chơi đuổi bắt. Quỳnh và mấy anh chị đuổi nhau thế nào mà lại chạy ra tới tận bờ kè.
Chạy một hồi thấy nóng và mệt, tụi nó quyết định ngồi lên trên bậc bờ kè hóng mát một lúc rồi mới về.
Nhìn thấy chỗ này, con Quỳnh lại nhớ đến cậu bé Minh năm ấy, đã rất lâu không còn nhìn thấy cậu bé ấy nữa. Đôi mắt của nó long lanh nhìn xuống lòng suối cuộn chảy, trăng hôm nay sáng in bóng lên mặt nước long lanh. Nó nhìn ánh trăng dưới nước khẽ mỉm cười.
Áaaaaaaa...
Bỗng có tiếng hét của một đứa trong bọn. Con Quỳnh giật nảy mình nhìn sang thì thấy mặt bạn nó méo mó, hai mắt ứa nước dòng dòng, nó chỉ tay xuống suối gào lên.
"Có người chết dưới kia kìa."
Quỳnh liền đánh mắt xuống suối để nhìn, nó chẳng thấy cái gì mới hỏi lại:
"Đâu?"
"Đang trôi kia kìa"
Con bé kia chỉ tay chỗ có ánh trăng in dưới nước, cả lũ lại đồng loạt nhìn xuống thì cả bọn mới gào lên ầm ĩ.
Áaaaaaaaaaaa
Dưới lòng suối đen ngòm chảy siết, ở ngay chỗ ánh trăng in bóng chúng nó nhìn thấy một cái đầu, đúng hơn là cái xác của một đứa trẻ con, gương mặt trắng ởn, do ở gần đấy có nhiều tảng đá cuội to nên cái xác bị mắc lại không thể bị trôi đi được nữa.
Cả lũ gào lên chạy tán loạn về xóm khoe với người lớn, nghe bọn trẻ bảo thế thì họ mới há hốc mồm hô hoán nhau ra suối mò xác.
Con Quỳnh trở về nhà, nó khóc lóc dọc đường đi vì vừa phải chứng kiến xác chết trôi. Đang mếu máo thì nó im bặt lại vì tự nhiên nó nhìn thấy một bóng người đang hí hoáy đào bới ngoài vườn.
Tiếng đào đất loạch xoạch làm cho nó chú ý đến sự hiện diện của cô ta, nó nhận ra ngay khi nhìn thấy cái áo chấm bi cô ta hay mặc trên người và cũng là do nhà của người phụ nữ này chỉ cách nhà nó vài mét, đó là cô Trinh.
Con Quỳnh thấy lạ thì mới đứng đó theo dõi hành tung bí ẩn của cô, bản thân nó đã có nhận thức về tốt xấu, nó muốn theo dõi xem cô đang lén lút làm gì.
Loạch xoạch, loạch xoạch
Cô ta cầm cái cuốc liên tục đào bới đất trong vườn lên, ra sức bổ chỗ đất tơi xốp dưới chân, phải chăng cô ta đang trồng cây? Hay là đang đào của cải giấu ở đó?
Không thể nào!
Bộ dạng của cô ta lúc này rất lạ, hành động điên cuồng thiếu kiểm soát cùng tiếng cuốc bổ xuống đất nghe rợn người vô cùng.
Đang hí hoáy đào xới đất thì cô ta bỗng khựng lại như bị điện giật, cái đầu vốn cúi gằm xuống đột nhiên ngẩng phắt lên một nhịp dứt khoát. Trinh phóng đôi mắt sắc lẹm sang nhà bên, nghiến răng ken két tăm tia, thế nhưng ở đó lại chẳng có ai.
Ở phía tường bên nhà bên, con Quỳnh ngồi bệt xuống đất dựa sát lưng lại bờ tường, nó thở hổn hển sợ hãi xanh mặt. Ngay khi Trinh vừa dừng những nhát bổ xuống đất nó đã có linh cảm không lành mà nhanh chóng ngồi xuống.
Vừa thở hổn hển nó vừa nghe thấy tiếng dép dẫm lên lá cây và đất đá lạo xạo cùng tiếng cuốc lê từ bên vườn đang bước tới gần. Cả người nó run bắn lên. Có khi nào cô ta đã nhìn thấy nó và đang chuẩn bị thò đầu vào kiểm tra? Sau đó sẽ dùng cái cuốc mà bổ tung đầu nó ra không?
Con Quỳnh ngồi co ro sau bức tường cầu trời khấn phật mong cho cô ta mau rời đi, thế nhưng không, tiếng cuốc kia đang ngày một tới gần.
Loẹt xoẹt, loạt xoạt
Quỳnh lúc này còn sợ cô Trinh hơn cả ma quỷ. Tim nó đập liên hồi và chân tay không thôi ngừng run rẩy. Trong khi đó, Cô Trinh đã đang đứng ngay sau bức tường mà nó đang dựa sát lưng trốn tránh, đôi mắt cô ta mở rộng đảo quanh quan sát.
"Ơ, Trinh à em? Em làm gì ngoài vườn thế? Chị đang đi ra ngoài đón con bé con về cái, nó chơi ngoài đường mãi chưa chịu về"
Mẹ con Quỳnh là bác Thảo từ trong nhà đi ra, bác đã thấy con gái mình và thấy luôn cả Trinh. Hiểu ngay sự tình, người mẹ mới chạy vội đến giả vờ hỏi han.
Đúng là tình mẫu tử có thể đánh bại được tất cả. Trinh thấy bác Thảo cũng rụt rè ựm ờ cho qua, cô ta nói bằng giọng trầm trầm.
"À vâng, em đi tìm con mèo cảnh chạy trong đây"
Lần đầu tiên cả bác Thảo và Quỳnh được nghe giọng của cô hàng xóm, cũng là lần đầu nhìn rõ gương mặt của Trinh. khuôn mặt trinh hiện ra trong bóng tối, qua ánh đèn từ sân hắt vào thì có thể nhìn thấy Trinh có mái tóc đen nhánh, làn da trắng xanh xao, điểm ấn tượng nằm ở đôi mắt, mắt của cô ta rất to, nhìn cứ như ba mí. Cô Trinh nói qua quắt xong mới quay người rời đi.
Con Quỳnh thở phào bò vào trong nhà như con mèo. Bác Thảo nhìn thấy mới lo lắng hỏi:
"Mày làm sao thế hả con?"
Rồi con Quỳnh mới ngồi kể lại cho mẹ nghe về tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay. Nghe kể có người chết trôi, mẹ Quỳnh mới sốc, bác lo cho đứa con gái mình khi phải chứng kiến cái cảnh rùng rợn như thế khi chỉ mới 10 tuổi đầu, bản thân bác sống trên đời ngót nghét 40 năm còn chưa bao giờ được nhìn thấy xác chết, còn về chuyện cô Trinh, bác cũng toát mồ hôi mà nói:
"Mẹ biết, mẹ thấy tiếng lạ ngoài vườn cũng ngó ra nhìn từ dưới bếp rồi, mẹ nghi ngờ nó có ý đồ mờ ám không tốt đẹp gì, tốt nhất là con nên tránh xa nó ra, mai mẹ sẽ sang nói chuyện với cô các bác hàng xóm xung quanh xem thế nào, mẹ cấm con bén mảng ra đường, nhất là căn nhà đó nữa nghe chưa."
Con Quỳnh gật đầu ngoan ngoãn vâng dạ rồi đi tắm. Đêm hôm ấy nó bị mất ngủ, trong đầu nó cứ ám ảnh mãi hai sự kiện kinh hoàng đã xảy ra vào tối nay, đó là cảnh cái xác và cả gương mặt có đôi mắt trợn trừng ở ngoài vườn của cô Trinh.