Ngày hôm sau, Cố Tâm Viễn đến đón Lục Ngọc Tân đi làm, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi lẩu còn chưa tan hết trong phòng khách, nhất thời toàn thân tê rần.
Sau khi buổi quay ngày hôm qua của Lục Ngọc Tân bị hủy, chị Tuệ tạm thời sắp xếp công việc cho cậu, bảo cậu đến đài truyền hình ở khu bên cạnh giao ít đồ cho Lặc ảnh đế. Cậu tính đi rồi trưa về, nhưng lúc về thì trời mưa to, không lái xe được, không còn cách nào khác nên cậu đành dừng lại giữa chừng chờ mưa vơi bớt. Ai ngờ đâu mưa rơi mãi chẳng chịu tạnh, hơn nữa trời mưa dẫn đến tắc đường, đợi đến khi cậu chạy vội về thì cũng đã quá giờ cơm chiều, không thể giám sát việc ăn uống của Lục Ngọc Tân.
Hiện tại cậu đang vô cùng hối hận, nếu biết tổ tông này tự tay nấu lẩu ăn, ngày hôm qua cho dù kề dao vào cổ, cậu cũng nhất quyết trở về ngăn cản.
“Anh Tân, hôm nay anh không khó chịu chỗ nào chứ?”
Cố Tâm Viễn vò đầu lo lắng, sợ hôm nay Lục Ngọc Tân đi quay sẽ xảy ra vấn đề, đạo diễn Cố nổi tiếng khó tính, trước đây có một diễn viên làm lỡ tiến độ quay đã bị ông ấy mắng đến nỗi phải bưng mặt khóc hu hu.
Lục Ngọc Tân đang cúi đầu xem điện thoại, tâm tình vốn cũng không tệ, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát, mà nghe trợ lý nói vậy, cậu bất mãn nhìn qua, hỏi: “Cậu đang rủa anh hả?”
“…” Cố Tâm Viễn yên tâm, nhìn chung bây giờ Lục Ngọc Tân rất khỏe mạnh, năng lượng cũng tràn trề.
Cửa thang máy mở ra, Lục Ngọc Tân đi phía trước, vẫn như cũ cúi đầu xem điện thoại, bước chân chậm rãi.
“Anh Tân, đã nói bao nhiêu lần rồi, anh đừng vừa đi vừa chơi điện thoại nữa, anh Bùi mà thấy sẽ lại mắng anh cho coi.”
Lục Ngọc Tân bực mình nhìn Cố Tâm Viễn chằm chằm: “Cậu có thấy phiền không, ngày nào mở miệng ra cũng nhắc tới Bùi Kỳ, rốt cuộc cậu là trợ lý của ai vậy hả?”
“Em… Bọn em đều vì muốn tốt cho anh thôi.” Cố Tâm Viễn nhỏ giọng thì thầm.
Lục Ngọc Tân cất điện thoại, nhìn Cố Tâm Viễn cười nhạt: “Ồ, bọn em luôn? Hai người thân nhau lắm hả? Hay là cậu đi theo tên đó ăn máng khác đi, dù sao tên đó ra mắt thì cũng thiếu trợ lý đấy.”
Hiểu lầm to rồi. Cố Tâm Viễn vội xua tay, chạy bước nhỏ đuổi theo Lục Ngọc Tân giải thích: “Anh Tân, anh đừng hiểu lầm, anh Bùi…”
Lục Ngọc Tân đột ngột dừng lại, nhìn Cố Tâm Viễn cảnh cáo.
Cố Tâm Viễn sợ hãi lùi lại một bước, căng thẳng nuốt nước bọt.
“Bùi cái gì? Nói đi.” Lục Ngọc Tân cười nói.
“…” Cố Tâm Viễn hít khí lạnh, cười ruồi, “Cùng… cùng anh nỗ lực phấn đấu tiến ra quốc tế, là mong ước ấp ủ từ trước tới nay của em.” Dứt câu, cậu còn giơ ba ngón tay lên lập lời thề, “Em không đi đâu hết, em ở bên cạnh anh!”
Lục Ngọc Tân hừ một tiếng, ma mới tin mấy điều vô nghĩa này.
“Ít già mồm với anh đi, lên xe đến phim trường nhanh.”
“Dạ, em hiểu rồi.” Cố Tâm Viễn cười hi hi, chân chó chạy đi mở cửa xe cho Lục Ngọc Tân.
Sau khi Lục Ngọc Tân lên xe ngồi ngay ngắn, Cố Tâm Viễn cũng lên theo, ngồi ở bên cạnh cậu.
“Cậu làm gì thế?” Lục Ngọc Tân nghi ngờ khó hiểu, “Cậu không lái xe à?”
Cố Tâm Viễn đón lấy ánh mắt của Lục Ngọc Tân, cảm thấy chột dạ, cẩn thận nhích sang một bên, cố gắng cách xa cậu một chút.
“Ặc, anh Tân, quên nói với anh, chuyện là…” Lục Ngọc Tân dường như đã đoán được Cố Tâm Viễn định nói gì, sắc mặt thay đổi, Cố Tâm Viễn bối rối nhìn thoáng phía trước, giọng càng lúc càng nhỏ, “Hôm nay anh Bùi cũng tới, anh ấy lái xe.”
Lục Ngọc Tân nghiến răng, dùng sức kéo tấm ngăn lên, quả nhiên nhìn thấy ngay Bùi Kỳ đang ngồi phía trước.
“Anh Tân, đây là do công ty sắp xếp…” Cố Tâm Viễn ở bên cạnh vội giải thích.
Lục Ngọc Tân tức đến mức thở hắt ra, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt như muốn nhào tới ăn thịt người, cậu hét lên chất vấn người phía trước: “Không phải anh nói anh muốn đi hả?!”
Bùi Kỳ ngồi phía trước nghe thấy, sắc mặt rất lạnh nhạt, giữ nguyên tư thế ngồi bất động, bình tĩnh mở miệng đáp: “Những lời này là cậu nói, anh chưa từng nói mình muốn đi.” Sau đó anh ngẩng đầu liếc nhìn gương chiếu hậu, giao việc, “Tiểu Viễn, vào ngồi rồi thì đóng cửa lại, đừng để đoàn phim chờ.”
“Ô ò ò, dạ.” Cố Tâm Viễn lập tức đóng cửa xe.
“Tui không cần anh lái xe!” Lục Ngọc Tân quay đầu trừng mắt hung dữ nhìn Cố Tâm Viễn, phì phò thấp giọng mắng, “Cố Tâm Viễn, cậu cút lên phía trước lái xe cho anh!”
“Dạ…” Cố Tâm Viễn mở cửa, vẻ mặt khó xử.
“Dạ cái gì mà dạ!” Lục Ngọc Tân tức giận nói, “Đâu phải cậu chưa từng lái xe, anh thật sự không biết cậu làm cái quái gì ở đây nữa.”
Cố Tâm Viễn trông rất uất ức, không biết mình đã làm sai điều gì: “Anh Tân…”
“Đi nhanh lên!” Lục Ngọc Tân cắn răng uy hϊếp.
Cố Tâm Viễn ngửa mặt lên trời thở dài, cảm thấy Lục Ngọc Tân nói rất đúng, ngày hôm nay cậu không nên tới đây.
“Vậy Tiểu Viễn cậu lên trước lái xe đi, anh ngồi phía sau.” Bùi Kỳ nhàn nhạt cất tiếng, bắt đầu cởi dây an toàn.
“À, dạ được.”
“Cậu đợi đã!”
Cố Tâm Viễn mới vừa chạm chân xuống đất thì bị Lục Ngọc Tân réo trở về.
“Sao vậy anh Tân?” Cố Tâm Viễn không hiểu gì hết trơn.
Lục Ngọc Tân bực mình thở hắt ra, trừng mắt với người phía trước, tức giận nói: “Để anh ta lái, cậu ngồi phía sau đi.”
“… Dạ?” Toàn thân Cố Tâm Viễn đã tê rần, cảm thấy quá mệt mỏi, “Anh Tân, hôm nay anh làm sao thế?”
Lục Ngọc Tân hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bất mãn nói: “Cậu lái xe thì anh ta sẽ không có việc gì làm. Để anh ta lái đi!”
“…” Hình như nghe cũng có lý.
Cố Tâm Viễn im lặng ngồi trở lại ghế, liếc nhìn cái người khó tính bên cạnh, nhỏ giọng thở than: “Không phải vừa rồi anh nói em vô dụng à.”
Lục Ngọc Tân lạnh lùng nhìn qua: “Nếu như cậu không im cái miệng lại, anh sẽ cho cậu đi bộ đến phim trường đấy.”
Cố Tâm Viễn lập tức che miệng, quay đầu đóng cửa xe.
“Trẻ con.” Người phía trước thốt lên lời cảm thán đầy bất lực.
Lục Ngọc Tân nghe được liền tức giận quay sang, sau đó nhìn chòng chọc gương chiếu hậu bằng ánh mắt chết chóc.
Bùi Kỳ ngước lên thì thấy ngay một đôi mắt trợn tròn, không khỏi bật cười.
Lục Ngọc Tân biết chắc anh ta đang nhìn mình qua gương chiếu hậu, thế là thẳng tay kéo tấm ngăn xuống, mắt không thấy tâm không phiền.
“…” Trẻ con dữ luôn, Cố Tâm Viễn thầm nghĩ.
Xe khởi động, chất giọng trầm ấm của Bùi Kỳ vang lên nhắc nhở hai người phía sau: “Tất cả thắt dây an toàn.”
“Dạ dạ dạ.”
Cố Tâm Viễn ngoan ngoãn thắt dây an toàn, nhìn qua lại thấy Lục Ngọc Tân khoanh tay trước ngực, vẫn còn tức giận trừng mắt về phía trước không thèm nhúc nhích.
Cậu bất đắc dĩ nhắc nhở: “Anh Tân, thắt dây an toàn.”
“Biết rồi! Anh không có điếc!”
“…” Cuối cùng Cố Tâm Viễn cũng hiểu ra, im lặng là chiếc ô bảo vệ tốt nhất.