Thân là một con quỷ, Mi chưa bao giờ trải qua 24 giờ đau khổ đến vậy.
Đến tận bây giờ nó vẫn nhớ rất rõ, lần gần nhất tâm trạng Vương tồi tệ thế này, hắn gần như đã tàn sát triệt để lãnh thổ của một ác quỷ cấp S khác, còn chẳng buồn phân biệt địch hay ta, chiến hay hàng.
Ngay lúc nó đang run lẩy bẩy, cảm thấy cái mạng nhỏ của mình có khi sắp “đứt” thật rồi, Vương lại đột ngột bỏ đi.
Mi lo sợ chờ đợi, nó chưa từng thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.
Nhưng ngoài dự kiến của nó, khi Vương trở lại không lâu sau đó, tâm trạng của hắn đã dễ chịu hơn nhiều.
???
Mi hoang mang ra mặt.
Nó lén lút liên lạc với mấy ác quỷ cao cấp dưới trướng Vương, sau đó được biết lãnh thổ của chúng vẫn rất yên ổn, không bị tắm máu như trong tưởng tượng của nó.
Đặt điện thoại xuống, Mi càng thêm mông lung.
Vậy thì…Cách khiến Vương trong trạng thái đáng sợ như thế trở lại bình thường là gì nhỉ?
Làm ơn đấy, cứu bé với.
Nó thực sự quan ngại một ngày nào đó mình sẽ bị xơi mất!!!
Trong lúc Mi thất thần, giọng nói hờ hững của Vương đột ngột vang lên trên đầu nó: “Quỷ ảnh.”
Mi giật mình: “Vâng!”
Kê Huyền cụp mắt, hỏi: “Có tin tức gì từ anh ta không?”
Mi khóc không ra nước mắt: “…Không có.”
Mấy tiếng qua, nó đã dùng mọi biện pháp có thể để liên lạc với tên người mới nọ, nhưng phía bên kia cứ như đã bốc hơi vậy, hoàn toàn không có phản hồi gì.
Mi biết rõ nếu như nó không thể dùng cách bình thường để liên lạc với đối phương, mà vị Vương kia lại không vui thì rất có thể hắn sẽ dùng đến những thủ đoạn không bình thường.
Mà thủ đoạn không bình thường đồng nghĩa với tối hậu thư, thường sẽ kết thúc bằng một kết cục đáng sợ và thê thảm hơn rất nhiều.
Dù Mi không thân thiết với tên người mới này cho lắm, nhưng nó cũng không muốn thấy đối phương biến mất kiểu này.
Nhưng bất ngờ thay, Vương chỉ gật đầu, hời hợt “ừm” một tiếng.
Lúc này, đến lượt Mi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Nó ngờ vực trộm liếc về phía Kê Huyền, thầm lầm bẩm.
Sao Vương đi đâu về xong tự dưng dễ tính quá vậy?
Dễ đến mức Mi phải hoài nghi liệu có phải nó đang mơ không?
“Đi đi.” Kê Huyền mất hứng phất tay: “Liên lạc được thì báo cáo cho ta.”
“Vâng.” Mi run sợ cúi chào, sau đó xoay người lui ra ngoài.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, nó đã bị gọi lại: “Chờ đã.”
Giọng người đàn ông trầm khàn, không rõ vui giận, khiến cõi lòng Mi bất giác xoắn lại, nó vội vã quay người, nói: “Ngài cứ nói đi ạ.”
Kê Huyền cụp mắt, khuỷu tay chống lên tay vịn, hắn chống cằm, đôi chân thon dài bắt chéo, vô cùng thảnh thơi.
Hắn trầm ngâm nhìn Mi đứng cách đó không xa, đôi mắt đỏ thẫm híp lại, nhìn nó bằng ánh mắt đầy áp lực, khiến Mi vô thức chùn chân sợ hãi.
Khi nó đang run rẩy lo lắng chờ đợi vận mệnh không xác định giáng xuống thì nghe người kia rề rà lên tiếng, hỏi:
“Ngươi có biết làm sao để hiểu rõ một người không?”
Mi: “…”
Há?
Nó ngờ rằng mình mới nghe nhầm.
“Hiểu cái gì…của một người cơ?” Mi cẩn thận đắn đo từng chữ, dè dặt hỏi.
Kê Huyền lơ đễnh gõ những ngón tay nhợt nhạt lên tay vịn, tạo ra âm thanh đều đều nho nhỏ, đôi mắt cụp xuống, như thể đang mải miết suy tư.
…Thật ra, những gì trải qua trong ảo ảnh của quỷ gương lần này khiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều.
Một quái vật nhỏ yếu như quỷ gương có thể sinh tồn được là vì nó có khả năng tạo ra thứ con mồi khao khát nhất và dùng thứ đó làm mồi nhử giữ chặt chân con mồi, khiến người ta dù biết rất rõ sự nguy hiểm và độc hại của mật ngọt vẫn không khống chế bản thân sa chân vào ảo ảnh giả dối.
Mà đó cùng là nguyên nhân vì sao lần trước hắn thất bại.
Cho nên, để đối phương không trốn thoát lần nữa, hắn cần phải thay đổi sách lược.
Mãi một lúc lâu sau, Kê Huyền mới nói: “Tất cả.”
Vụ này thì khó cho Mi rồi.
Nó rất muốn hỏi thêm mấy câu lại không dám mở miệng, đối với chúng thì xoi mói việc riêng tư của Vương là một sai lầm trí mạng.
Sau mấy phút suy đi tính lại, Mi bỗng nghĩ ra một thứ:
“Đúng, đúng rồi! Tôi nghe nói…loài người có rất nhiều sách và bí quyết về chuyện này lắm!”
Kê Huyền nhướng mày, đôi mắt đỏ tươi lóe lên vẻ hứng thú:
“Ồ?”
…
Mười tiếng sau.
Cuối cùng Diệp Ca cũng vội vàng chạy đến.
Mi: “…Cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”
Không biết vì sao, Diệp Ca có thể thấy được vẻ mệt mỏi và tuyệt vọng rõ rệt trên gương mặt không rõ đường nét của nó.
“Khụ, dạo này bận hoàn thành công việc Vương giao nên ta hơi bận…” Anh ho khan một tiếng: “Với lại, ta quên mở chuông điện thoại.”
Mi: “…Xin ngươi đó, lần sau đừng tắt tiếng nữa.”
Nó không muốn lặp lại trải nghiệm hôm nay thêm lần nào nữa đâu.
“Thế…Vương đâu?” Lần này, Diệp Ca thận trọng không gọi thẳng tên Kê Huyền.
Mi chỉ cánh cửa khép chặt sau lưng: “Vào đi, ngài đang đợi ngươi đấy.”
Diệp Ca kiểm tra lại lớp ngụy trang trên người mình, sau khi chắc chắn không có sơ hở nào, anh mới mở cánh cửa trước mắt bước vào trong.
Địa điểm gặp mặt lần này không còn là phòng khách lần trước, rèm cửa kéo kín, ánh sáng hơi mờ mịt song vẫn đủ để thấy những vật trang trí trong phòng xa hoa tinh xảo, khắp nơi đều tỏa ra mùi tiền.
Diệp Ca nhìn quanh một vòng, thoáng thất thần, rồi bất chợt nghĩ tới khoản tiền thưởng hắn gửi cho mình lúc trước.
“…”
Rõ ràng đều từ trò chơi đi ra, tại sao kinh tế đôi bên lại chênh lệch đến vậy chứ?
Không hợp lí chút nào.
Đúng lúc này, tiếng rì rào văng vẳng chợt vọng lại từ cách đó không xa, nghe như tiếng sóng dập dờn, không khí thoang thoảng mùi máu tươi.
Diệp Ca rùng mình, ngước mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.
Một hồ nước khổng lồ được xây cách chỗ anh đứng vài bước chân, bên trong chứa đầy máu tươi đỏ thẫm sền sệt. Sóng nước nhấp nhô trong căn phòng mờ tối, phản chiếu ánh đỏ lăn tăn lên trần nhà.
Diệp Ca bước lại gần.
Một cái đầu dê chậm rãi trồi lên trong hồ máu, hốc mắt đen ngòm trên chiếc đầu lâu nhìn chăm chăm chàng trai đứng cạnh hồ, máu chậm rãi trượt xuống theo sống lưng nó, thân hình khổng lồ sau khi tắm máu trông càng thêm quái dị.
Là Huyết Cổ Ngư.
Huyết Cổ Ngư liên tục quẫy xương đuôi, thân thể to lớn nhoài về phía trước, nó thò hẳn cái đầu dê ra khỏi hồ máu, hướng về phía Diệp Ca.
Diệp Ca híp mắt, bắp thịt trên người vô thức căng ra, bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng anh, phá vỡ bầu không khí căng thẳng:
“Nó thích ngươi.”
Diệp Ca giật mình, quay đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
Kê Huyền đứng khoanh tay phía sau anh không xa, áo trắng quần đen nổi bật giữa căn phòng mờ tối, đôi mắt đỏ sậm phản chiếu sóng nước màu máu dập dờn trong hồ, cảm giác tồn tại mạnh mẽ trên người hắn làm người ta khó lòng xem nhẹ.
Hắn chậm rãi bước về phía Diệp Ca, tấm thảm vừa dày vừa nặng trên mặt đất như hấp thu hết thảy tiếng bước chân của hắn, khiến bước chân của hắn lặng yên như một linh hồn.
“Ngươi có thể vuốt nó.” Kê Huyền thong dong nói.
Diệp Ca: “…”
???
Kê Huyền dừng lại cách anh vài bước chân, duy trì khoảng cách vừa phải giữa hai người. Thế nhưng Diệp Ca vẫn có thể cảm nhận được sự đè nén khi cái bóng của đối phương đổ lên người mình.
Anh lẳng lặng lùi một bước, sau đó nghiêng đầu nhìn Huyết Cổ Ngư vẫn đang chăm chú nhìn mình.
Một người một bộ xương nhìn nhau.
Diệp Ca chậm rãi nói:
“…Thôi.”
Kê Huyền bình tĩnh bước lên một bước, rút ngắn khoảng cách vừa bị kéo giãn giữa họ.
Diệp Ca có thể ngửi được mùi hương trên cơ thể đối phương.
Mùi máu tanh nhàn nhạt mà lạnh lẽo, xen lẫn vị đắng chát như cỏ xanh bị nghiền nát.
Giọng Kê Huyền trầm thấp, cảm xúc khó lường, ẩn chứa sự cương quyết: “Thử đi.”
Diệp Ca: “…”
Thôi được rồi.
Anh lại nhìn Huyết Cổ Ngư vẫn đang lẳng lặng nhìn mình, tiến lên phía trước một bước, rồi từ từ, thận trọng đưa tay về phía cái đầu lâu khổng lồ trắng ởn.
Đầu ngón tay trắng nõn thon dài trông có vẻ vững vàng và bình tĩnh, chỉ những đốt ngón tay hơi hơi cứng lại để lộ sự đề phòng, cảnh giác của anh.
Huyết Cổ Ngư trợn to hốc mắt đen ngòm, tựa như đang cân nhắc suy nghĩ gì đó.
Nó chậm rãi ngẩng đầu, như đang đánh hơi mùi của anh trong không khí.
Tiếng nước vang lên rào rào, Huyết Cổ Ngư quẫy đuôi, toàn bộ cơ thể to lớn vọt về phía trước.
Ngón tay Diệp Ca căng cứng.
Nhưng ngay giây kế tiếp, Huyết Cổ Ngư ủi cái đầu trắng phau của mình vào lòng bàn tay Diệp Ca, như thể đang lặng lẽ thể hiện sự thân thiết.
Diệp Ca ngạc nhiên.
Anh ngập ngừng tiến thêm một bước, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu của nó.
Huyết Cổ Ngư cọ tay anh, vui vẻ trở mình trong hồ, thân hình khổng lồ và xương đuôi quẫy mạnh, máu tươi đỏ thẫm tung tóe khắp nơi.
Diệp Ca đưa tay lau đi vết máu văng lên mặt mình.
Huyết Cổ Ngư nổi ngược trong hồ máu, hốc mắt đen ngòm chăm chú nhìn anh, xương đuôi vẫn không ngừng quẫy.
Diệp Ca: “…”
Sao lại có cảm giác…nó muốn mình gãi bụng cho nó nhỉ?
Nhưng mà…nó làm gì có bụng đâu!
Kê Huyền đứng bên cạnh cũng hơi bất ngờ, hắn nhíu mày: “Lần đầu tiên ta thấy nó thích người khác ngoài ta đến vậy đấy.”
Diệp Ca: “Thật ra thì…nó cũng khá đáng yêu.”
“Ngươi thích à?” Kê Huyền quay sang nhìn Diệp Ca.
Diệp Ca vội vàng phủ nhận, anh lắc đầu nguầy nguậy: “…Không, không có, tôi không có ý đó.”
…Thật ra, trên đường tới chỗ Kê Huyền, anh đã suy nghĩ kỹ càng xem tiếp theo mình nên làm gì.
Nếu như trước đây việc Diệp Ca làm “gián điệp hai mang” cho đối phương chỉ là giải pháp ứng phó tạm thời, thì bây giờ nó lại trở thành ưu thế của anh.
Trước đó khi trao đổi với Ngũ Túc, một thông tin hắn vô tình nhắc đến đã hấp dẫn sự chú ý của anh.
Hầu hết những lệ quỷ, quái vật đã xuất hiện gây rối đều là cấp A hoặc cấp A trở xuống, còn những ác quỷ cấp S có khả năng gây ra tai họa đáng sợ thì vẫn im hơi lặng tiếng. Ngoài nhện mặt quỷ phải thực hiện một cuộc săn khổng lồ để phục vụ cho mùa sinh sản bị Diệp Ca bắt được ra thì những ác quỷ cấp S khác, nhất là những con có khả năng lớn mạnh đều đang ẩn mình sâu dưới tầm quan sát của Cục quản lý.
Đã vậy, giữa những con quỷ với nhau vẫn luôn có sóng ngầm cuồn cuộn, có vẻ như bọn chúng đang trù tính một âm mưu nào đó.
Mà muốn điều tra kĩ những thứ này, anh buộc phải có cơ hội tiếp cận bọn chúng.
…Và Kê Huyền, kẻ đứng ở trung tâm quyền lực của quỷ giới, chính là lựa chọn duy nhất của anh lúc này.
Mặc dù hai người có thâm thù đại hận, nhưng vì mục tiêu quan trọng hơn, Diệp Ca chỉ có thể chấp nhận mạo hiểm.
Hơn nữa, một khi Kê Huyền đã có ý định cài gián điệp nằm vùng trong Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, thì anh đảm nhận vị trí này vẫn hơn là kẻ khác, ít nhất anh có thể kiểm soát được thông tin đầu vào và đầu ra, trở thành một khâu quan trọng.
Thế nên lúc này, anh không thể để ông chủ của mình cảm thấy anh đang “lăm le” thú cưng của hắn được.
“Thế à.” Kê Huyền rời mắt, nhẹ giọng nói, vẻ thất vọng thoáng hiện trong mắt hắn.
Diệp Ca hít sâu một hơi, bắt đầu báo cáo với Kê Huyền “tiến độ công việc” của mình:
“…Tôi đã thành công trà trộn vào Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, đồng thời cũng nhận được sự tin tưởng và công nhận của một số nhân viên trong đó…”
Thật ra thì anh cũng không nói dối.
Chẳng qua chỉ giấu đi một vài chi tiết mấu chốt thôi.
Kê Huyền lơ đễnh nghe, bàn tay nhợt nhạt vuốt ve đầu Huyết Cổ Ngư, hàng mi khẽ rũ che đi màu máu cuộn trào trong mắt hắn.
Hắn hỏi: “Hiện tại ngươi đang làm việc ở phòng ban nào?”
Diệp Ca: “…Phòng Hậu cần.”
“Ồ?” Kê Huyền nhướng mày: “Tên con người của ngươi là gì?”
“Trình Sách Chi.” Diệp Ca quả quyết đáp.
Theo tình hình hiện tại thì đây đã là ứng cử viên phù hợp nhất rồi.
Trình Sách Chi không chỉ vừa hay là người mới nhậm chức gần đây, thời gian trùng khớp, cậu ta còn là người thân của Chi cục trưởng, khó kiểm tra hồ sơ hơn. Cho dù Kê Huyền có gián điệp khác trong Cục quản lí thì cũng không tra được bao nhiêu bằng chứng hết.
Quan trọng hơn cả, Trình Sách Chi là một trong số ít những người biết về “bộ mặt” thứ hai của Diệp Ca, dù chỉ nhìn thoáng qua thôi song đó cũng đã cho anh đủ lí do để đưa đối phương vào phạm vi giám sát của mình rồi. Hơn nữa, trong thân thể cậu ta còn có một luồng âm khí của anh, ít nhất vẫn có thể đảm bảo an toàn cho cậu ta.
Kê Huyền gật đầu, không hỏi tiếp chuyện này.
Hắn rút tay về. Không còn được vuốt ve, Huyết Cổ Ngư chậm rãi men theo thành hồ trượt trở về trong hồ máu, thân thể khổng lồ dần dần biến mất dưới mặt nước phẳng lặng, như thể nó chưa từng xuất hiện.
Diệp Ca cụp mắt, cân nhắc từng câu từng chữ, chậm rãi hỏi:
“Vương, ngài còn gì cần dặn không ạ?”
Phải có hành động mới lộ ra mục đích.
…Anh cần phải biết, Kê Huyền trên ngôi vị Quỷ Vương đến nhân gian với ý đồ gì?
Kê Huyền nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt, đôi mắt đỏ sẫm lạnh lẽo híp lại, tựa như có thể xuyên qua từng lớp ngụy trang trên người đối phương, thẳng vào sâu trong tâm hồn anh, ánh mắt đầy tính xuyên thấu khiến bất cứ ai cũng phải lúng túng.
Diệp Ca bình tĩnh chờ đợi.
Vài giây sau, Kê Huyền rời mắt, bình tĩnh hỏi: “Mèo hay chó?”
Diệp Ca: “…???”
Anh hít sâu một hơi, sau khi chắc chắn mình không nghe nhầm mới chậm rãi hỏi lại: “…Hả?”
Kê Huyền kiên nhẫn lặp lại lần nữa:
“Ngươi thích mèo hay chó?”
Hả?????
Đây…đây là câu hỏi kiểu gì vậy?
Vốn đang đợi đối phương phân công công việc tiếp theo, Diệp Ca nghe vậy mới ngây người, anh mờ mịt ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt. Anh cố gắng tìm kiếm một lời giải thích cho câu hỏi quái lạ này từ gương mặt ấy, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì.
Dường như đối phương…chỉ đơn giản muốn biết đáp án cho câu hỏi này thôi.
Diệp Ca nhắm mắt nói bừa: “Chó…chó đi.”
Kê Huyền gật đầu.
Hắn xoay người, đi về phía mình vừa đến, đưa lưng về phía Diệp Ca, xua tay: “Đi đi.”
Diệp Ca trân trối nhìn theo bóng lưng đối phương, vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì.
…Vậy thôi à??
Mãi đến khi rời khỏi phòng, Diệp Ca vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ.
Mi đang chờ trước cửa bước tới, khẽ hỏi: “Sao rồi sao rồi? Vương có làm khó ngươi không?”
Diệp Ca nhớ lại hồi lâu: “…Không có.”
“Thật á?” Mi có vẻ khó tin: “Xem ra hôm nay tâm trạng Vương vui vẻ lắm đó, ngươi may mắn thật.”
Diệp Ca: “…Chắc vậy.”
Một người một quỷ đi về phía trước, Mi tiếp tục hỏi: “Sắp tới Vương giao nhiệm vụ gì cho người vậy? Có cần ta hỗ trợ gì không?”
“Không…” Diệp Ca cau mày: “Hắn chỉ hỏi ta một câu cực kỳ kì lạ.”
“Hỏi gì?”
“Thích mèo hay chó.” Diệp Ca nhíu chặt mày, như thể vẫn đang suy nghĩ về ẩn ý trong câu hỏi của đối phương.
Mi khựng lại, gương mặt mờ ảo bỗng trở nên nghiêm trọng, nó chậm rãi hỏi: “Ngươi trả lời thế nào?”
Diệp Ca giật mình trước thái độ của nó.
Chẳng lẽ đây là…câu hỏi bẫy, nếu đáp sai sẽ có chuyện gì đó sao?
Anh ngập ngừng một lát, dè dặt nói: “…Chắc là chó.”
Khí chất của Diệp Ca lúc này giống lệ quỷ hơn là con người, mà động vật nhạy cảm hơn con người rất nhiều, chúng sẽ càng tránh xa anh hơn.
Nên anh đã bỏ ý định nuôi thú cưng từ lâu rồi.
Thứ duy nhất anh từng nuôi mà có thể xem như thú cưng…
Chắc là cánh tay đen nhỉ?
Chẳng qua so với thú cưng, nó giống nguồn lao động miễn phí dễ bóc lột hơn, trừ lúc nó tiêu tiền như nước để nạp Vàng thì cũng không có gì xấu.
Còn không cần dọn cớt.
Mặt Mi cứng ngắc lại, như thể vừa nghe được một chuyện vô cùng đáng sợ. Nó đăm đăm nhìn Diệp Ca, nhìn đờ cả quỷ.
Diệp Ca bị nó nhìn đến khó chịu.
Anh lẳng lặng lùi một bước, hỏi: “Sao, có vấn đề gì à?”
Trông Mi như thể gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm, nó trân trối nhìn Diệp Ca, chậm rãi nói: “Ngươi, ngươi…sao ngươi có thể về team chó được chứ?”
Diệp Ca: “…”
Anh hít sâu một hơi, sau đó nghiêm mặt xoay người đi tiếp.
Mi vội vàng đuổi theo, không ngừng lải nhải: “Tại sao ngươi không thích miu miu? Miu miu có gì không tốt chứ!”
Diệp Ca nghiến răng, mỉm cười: “Vì ta không thích loài vật nào hết thôi.”
“Không giống! Miu miu khác tất cả các loài động vật khác mà!” Mi nói chắc nịch: “Ngươi chờ đó! Ta nhất định sẽ khiến ngươi…”
Nó còn chưa dứt lời, người trước mắt đã mở ra quỷ vực rồi lập tức đi vào như vội vàng chạy trốn, thoắt cái đã mất tăm mất tích.
Mi đứng lẻ loi trên bãi đất trống: “…”
Quá đáng!!!
Trong phòng.
Huyết Cổ Ngư chậm rãi bơi quanh hồ máu, cái đầu trắng ởn phản chiếu ánh sáng tù mù trong căn phòng tối tăm. Nó ngẩng đầu, hốc mắt đen ngòm lẳng lặng nhìn chủ nhân đứng cách đó không xa, xương đuôi lắc lư qua lại, tạo thành từng đợt gợn sóng trong hồ máu đỏ thẫm.
Kê Huyền cúi đầu ngồi trên ghế, xương cung mày in bóng trên mặt.
Hắn cau mày, đôi mắt đỏ sậm cụp xuống, đôi mắt dán lên màn hình bật sáng như thể đang suy tư điều gì.
Hồi lâu sau, hắn gõ nhẹ đầu ngón tay lên màn hình.
Một tiếng “ting” vang lên, sau đó thông báo từ hệ thống xuất hiện:
Đơn đặt hàng đã được gửi.
Năm giây sau, một thông báo khác hiện lên:
Quyển sách “Team chó hay team mèo: Hiểu lòng người ấy” đã giao cho bên vận chuyển, vui lòng chú ý kiểm tra và nhận hàng.
…
Liên tục ba ngày sau đó, Diệp Ca bị quấy rầy đến không chịu nổi.
Để anh cảm nhận được sức hấp dẫn của loài mèo, Mi bắt đầu liên tục gửi cho anh ảnh mèo và sticker mèo đáng yêu, chỉ cần không chú ý tin nhắn một chút thôi đã có đến 99+ tin nhắn mới.
Bây giờ chỉ cần thấy tên đối phương xuất hiện trên màn hình điện thoại là ấn đường của anh nảy thình thịch rồi, thậm chí anh còn nghiêm túc nghĩ đến chuyện block nó luôn.
Mà cánh tay đen còn khó chịu với chuyện này hơn anh, là người thực sự sử dụng điện thoại, nó mới là nạn nhân trực tiếp chịu cuộc tấn công bằng sticker của đối phương.
Nhưng để tránh việc không nhận được thông báo công việc như lần trước, Diệp Ca đã nghiêm cấm nó không được tắt thông báo của Mi, vậy nên nó chỉ đành chật vật chơi game dưới sự công kích tinh thần của đối phương.
…Gần đây nó không có hứng Đấu địa chủ nữa mà chuyển sang chơi những tựa game MOBA rồi.
Từ Vương Giả Vinh Diệu đến Hòa Bình Tinh Anh, về cơ bản toàn bộ những game online đối kháng trên thị trường nó đều tải về hết rồi. Là một con quỷ, cánh tay đen không cần ngủ, vậy nên một ngày hai mươi bốn giờ nó đều trực tuyến, ngày nào cũng chơi đến không biết trời trăng gì.
Vậy nên với nó, mớ tin nhắn nhảm nhí của Mi càng trí mạng hơn.
Dù sao lúc đang chơi mà tin nhắn nhảy ra liên tục như vậy rất ảnh hưởng đến tỉ lệ thắng của nó.
Là một tư bản vô lương tâm, Diệp Ca hoàn toàn không quan tâm đến sức khỏe tinh thần của nhân viên nhà mình.
Chơi game cũng được, không đòi anh cho tiền mua skin là được.
Điều duy nhất khiến anh hơi khó chịu là…
“Ship ship ship, bộ ngoài đời mày là shipper năm sao à? Sợ bị đánh giá kém trừ tiền lương hay gì mà con mẹ mày chăm chỉ ship mạng vậy?” Cánh tay đen giận dữ hét ầm nhà: “Đi chung, đi chung đi, Lý Bạch mày đi đâu đấy? Chui vào rừng ngắm cảnh hay gì?!”
Trình Sách Chi rời mắt, trầm mặc hồi lâu mới từ tốn nói:
“…Con quỷ này của anh…bắt kịp thời đại quá.”
Diệp Ca hít một hơi thật sâu, miết sống mũi: “Cậu vừa định nói gì à?”
“À, đúng rồi.” Lúc này Trình Sách Chi mới nhớ đến việc chính.
Cậu ta nghiêm túc nói: “Là thế này, gần đây ngoại ô thành phố M có báo cáo lên vài sự kiện thần bí, hình như là có hiện tượng siêu nhiên xảy ra trong một căn biệt thự dưới nông thôn. Vì dạo này thiếu nhân viên quá nên cấp trên phái chúng ta đi…”
Trình Sách Chi còn chưa nói hết câu đã bị tiếng hét chói tai của cánh tay đen cắt ngang: “Đường trên đường trên đường trên!!! Mau đi dọn lính!! Trụ sắp bị lính nhỏ đẩy mất rồi kìa!”
Trình Sách Chi: “…”
Diệp Ca: “…”
Anh siết chặt cốc trà trên tay, mỉm cười dịu dàng.
Trẻ con nghiện internet thì phải làm sao? Đánh một trận là được thôi.
—————————