Làm Tiểu Địa Chủ Đi

Chương 16: Trong thôn

Việc bán tào phớ trong hiyeejn thành dần vào quỹ đạo, mỗi sáng sớm tại Lâm gia đều là âm thanh kéo đá mài đến lúc mặt trời lên cao cũng chưa biến mất, có một thân ảnh nho nhỏ lặng lẽ gõ cửa bước vào Lâm gia, chính là tiểu Điền Dương đã theo Ngôn ca nhi học chữ một thời gian.

Lâm Lập Hiên cũng không ngờ đến cậu bé chân tay mảnh khảnh lại có nghị lực lớn như vậy, đối với việc học chữ cũng không phải thích thú trong chốc lát, ngược lại còn kiên trì được lâu, Điền Dương này tính cách kiên nghị, hài tử nhà nghèo trưởng thành sớm đã biết lo liệu việc nhà, cậu bé ngoài việc cầu Ngôn ca nhi học chữ, gần đây còn biết Lâm gia làm đậu hũ, sáng sớm cũng sẽ đến giúp đỡ đẩy đá mài mài hạt đậu.

Điền Dương mặc một thân đơn sơ thậm chí quần áo có chút dài, tay áo rộng rách rách rưới rưới không vừa vặn, cũng không biết là quần áo của ai được sửa thành như vậy, sáng sớm gió có chút lớn, Triệu Lập Nương hỏi nhóc có lạnh hay không, cậu bé kháu khỉnh cười khúc kích lắc lắc đầu: "Không lạnh... Hắc hắc... Không lạnh."

Điền Dương mặc dù nhỏ gầy, nhưng dầu gì cũng đã hơn mười tuổi, khả năng ở nhà cũng thường xuyên giúp quả phụ làm việc, làm việc có khí lực, đẩy cối xay phốc phốc ra dáng, một chút cũng không thua người lớn. Điền Dương y phục mặc ít, mới tới Lâm gia quả thật có chút lạnh, nhưng đẩy cối xay chuyển vài vòng thân xương nhỏ liền nóng lên, lại thêm tiểu hài tử bản thân hỏa khí vượng, rất nhanh nóng hừng hực.

"Điền tiểu tử, uống chén sữa đậu nành đi."

"Tạ ơn thím." Điền Dương ôm lấy sữa đậu nành, cười cong mặt mày.

Điền Dương một bên uống sữa đậu nành, một bên ngồi xổm trên mặt đất cầm nhánh cây tô tô vẽ vẽ, Lâm Lập Hiên thời điểm đi qua bên cạnh nhóc tùy ý nhìn lướt qua, chỉ vào trên đất một chữ nói: "Cái chữ này, nơi này thiếu một nét hoành." Nói xong, hắn nhặt lên một viên cục đá tại bên trên đất trống đem chữ đúng viết ra.

"A a, tạ ơn Lâm đại ca." Cậu bé mày rậm mắt to không ngừng gật gật đầu.

Ngôn ca nhi cũng nhìn thấy một màn này, y có chút đỏ mặt, bởi vì cái chữ này là y dạy cho Điền Dương, chính y đem chữ viết sai, mình thật sự là quá ngốc...

Thế là, Quý Ngôn kéo qua Lâm Lập Hiên đối với hắn nói: "Lâm đại ca, ngươi tự mình dạy Điền Dương đi, ta... Ta không được."

Bản thân Quý Ngôn cũng không nhận biết nhiều chữ, mặc dù vẫn một mực nghiêm túc học tập, nhưng... Chắc chắn sẽ có lúc sơ suất, chính y đều đem chữ viết sai, làm sao có thể dạy người khác, dạy cho đệ đệ ruột thịt của mình một chút thì còn được, tiểu tử nhà khác, không phải là đang dạy hư học sinh sao.

Lâm Lập Hiên cười xoa xoa mặt của y: "Ngươi hỏi tiểu tử Điền Dương kia một chút, hỏi hắn ngươi dạy thế nào." Theo như hắn thấy thì Ngôn ca nhi dậy Điền Dương rất tốt, trình độ của Ngôn ca nhi cao hơn đối phương một chút, hai người cùng nhau học hỏi, với cả, sau khi cho Ngôn ca nhi dạy cho hai tiểu bằng hữu này, tiến độ học tập của y so với trước kia nhanh hơn nhiều.

"Ngôn ca nhi dạy rất tốt." Điền Dương cũng ở một bên đồng ý nói, nhóc là người biết tốt xấu, vô duyên vô cớ, người khác nguyện ý dạy liền tốt, đâu thể ngại ba đạo bốn.

Quý Ngôn có chút xấu hổ, y không phải là người tự tin, trước kia ở Quý gia, y đi đường làm việc luôn có thói quen cúi đầu, chỉ cắm đầu làm việc cũng không thích nói chuyện, nhất là thời điểm cùng người khác nói chuyện cũng hiếm khi nhìn vào mắt đối phương, sau khi vào Lâm gia, Lâm Lập Hiên biết những tật xấu này của y, liền yêu cầu y mỗi lần nói chuyện với hắn nhất định phải nhìn vào mắt hắn, y mới chậm rãi thay đổi thói quen lúc đầu...

Nhưng mà, còn chưa thay đổi nhiều.

Tại thời điểm nhiều chuyện xảy ra y vẫn như cũ nhát gan cùng không tự tin.

Điền Dương buổi sáng chủ động tới nhà bọn hắn làm việc đều không muốn tiền công, Lâm gia nguyên bản muốn cho nhóc, nhưng nhóc không chịu thu, liền nói là quan hệ lão sư ràng buộc, lại nói, nhóc là chủ động đến hỗ trợ, làm sao không biết ngại mà nhận tiền, mà nhóc mỗi sáng đến Lâm gia đều được uống một chén sữa đậu nành, ăn một bát tào phớ, với nhóc mà nói đây đã là rất tốt rồi, Triệu Lập Nương thỉnh thoảng còn để nhóc đưa theo một phần đậu hoa về cho nương ăn, nhóc thật sự phải cảm tạ Lâm gia nhiều.

Buổi sáng sau khi làm xong đậu hũ, tiếp theo là kéo đi vào huyện bán, hiện giờ Lâm Lập Hiên đã có sạp bán đậu hũ riêng trong huyện, không chỉ bán tào phớ ngọt mà còn có cả loại mặn, phương pháp làm tào phớ mặn cũng rất đơn giản, múc một muôi tào phớ rưới lên trên một ít xì dầu, cuối cùng rải thêm ít rau thơm hoặc hành lá, thế là một bát tào phớ mặn đơn giản ra đời.

Tào phớ mặn vừa được đưa ra liền nhận được sự yêu thích của không ít t người dân huyện Toàn Thủy.

Ban đầu tào phớ ngọt trong mắt một số người cũng chỉ là đồ ăn vặt cho tiêu r hài tử, bình thương đến mua toàn là gia trưởng mang theo hài tử bên mình, hoặc là những người lớn tuổi răng lợi không tốt mới mua, tiếp đến là những người mà đã lâu rồi miệng không dính đến điểm tâm kẹo ngọt cũng muốn nếm thử, nhưng tào phớ mặn hôm nay lại không giống như thế, những người thích ăn mặn thì không nói, có người có ý nghĩ trực tiếp mua một hai bát về nhà, đặt trên bàn cơm, cũng coi như thêm một món mới mẻ rồi.

Lâm Lập Hiên vuốt cằm nhìn tình hình trước mặt, hắn nghĩ không bao lâu nữa có thể trực tiếp vào huyện thành bán đậu phụ rồi, nếu nhà hắn có thể ở trong huyện thành mở một cửa hàng,—— liền không cần phải bày hàng trên sạp đơn sơ bên đường như thế này nữa, có thể thử thêm nhiều loại thức ăn mới mẻ khác, sảm phẩm có thể làm từ đậu nhiều như vậy, chậm rãi tìm tòi cũng đủ làm nên cái cửa hàng nha.

Lý tưởng là thì tốt đẹp đấy, nhưng hiện thực thì —— không có tiền a!

Muốn mua một cửa hàng không lớn không nhỏ trong huyện thành, tối thiểu cũng phải một trăm lượng bạc ròng trở lên, khu vực tốt, vị trí rộng rãi cũng phải năm sáu trăm lượng, Lâm Lập Hiên cũng đã tìm hiểu qua giá cửa hàng cho thuê, một tháng ít nhất cũng phải ba lượng bạc, bọn hắn mỗi ngày cũng chỉ mới kiếm được hai ba trăn văn, trừ đi phí tổn hằng ngày, muốn trả nổi tiền thuê cửa hàng cũng cần phải qua đoạn thời gian nữa —— dù sao bọn hắn cĩng phải mua súc vật về đã.

Lâm Lập Hiên đã không muốn ngồi xe bò nhà Lưu lão bá nữa.

Từ khi người trong thôn biết trước kia nguyên là tú tài ngốc Lâm Lập Hiên mỗi ngày mang theo tân nương tử Ngôn ca nhi vào huyện huyện thành bán tào phớ, ban đầu còn cười nhạo Lâm Lập Hiên sa đọa, nguyên là tú tài tốt, không lo đọc sách làm chính sự hết lần này đến lần khác chạy đi làm tiểu thương bán hàng rong, làm bọn họ cười thầm Lâm gia có phải là đói đến không có gì ăn rồi hay không.

Về sau, có người thường xuyên đia vào trong huyện nói, quán nhỏ của hắn ở trong huyện bán rất tốt, có người đếm đếm ngón tay, tính ra cho mọi người, nói Lâm gia một ngày có thể kiếm được mấy trăm văn tiền. Mấy trăm văn a!! Vừa nghe được con số này, nhiều người trong Bích Khê Thôn mắt liền sáng, thế mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Tuy đoán không ra Lâm gia mỗi ngày kiếm được mấy trăm văn, nhưng đối với người làm nông mà nói, mỗi ngày kiếm được mấy chục văn đã rất lợi hại rồi, đây liền mấy trăm văn tiền còn không phải làm cho người ta nghẹn họng không biết nói gì sao.

Phải biết, tại huyện thành làm công khổ cực ở bến tàu mỗi ngày cũng chỉ kiếm được ba bốn mươi văn.

Người có tình cảm thâm hậu với nhà Lâm gia bọn hắn không nhiều, thậm chí là không có, hiện tại duy nhất cũng chỉ có nhà Điền Dương được coi là có giao tình tốt, đương nhiên, từ sau khi làm đậu hũ, Triệu Lập Nương cũng đem tào phớ tặng cho thôn dân nếm thử, bọn họ cũng niềm nở tiếp nhận đồ ăn Triệu Lập Nương tặng.

Về sau biết thứ này có thể kiếm được tiền, liền bắt đầu có lời đàm tiếu, phụ nhận trước kia có giúp Triệu Lập Nương nhận đồ thiêu thùa trong huyện lên giọng chua ngoa nói, cái gi mà " Ngươi bây giờ nhờ vào việc bán đậu hũ kiếm tiền liền chướng mắt mấy việc nặng này, tay cũng biến thành quý giá rồi."

Cũng có mấy người vây quanh bên cạnh Lâm gia nói bóng nói gió nghe ngóng phương pháp làm đậu hũ, cũng muốn cùng kiếm một chén canh.

Lưu Thuật chính là một cái trong số đó.

"Lâm tú tài? Tào phớ nhà ngươi là như thế nào làm thành a?"

"..."

"Là dùng đậu nành mài thành sao?"

"..."

"Làm một bát ra tới gọi ta nếm thử..."

Đối mặt với sự thăm dò của những người khác trong thôn, bọn hắn còn có thể né tránh, nhưng đây lại là chủ của xe bò, thực là tránh không kịp, trên đường đi vào huyện, Lâm lập Hiên nghe đến một bụng bực bội, hắn bảo Ngôn ca nhi cũng làm giống mình giả vờ câm điếc, không muốn phản ứng với Lưu đại bá, nhưng người ta làm gì để ý ngươi có phản ứng hay không, vẫn cứ hung hăng quấy rối ngươi.

Ngồi cái xe cũng có thể ngồi ra một bụng tức.

"Ca ca, tào phớ ăn ngon." Tiểu Song Nhi con ngươi sáng lóng lánh, khóe miệng còn lưu lại một chút nước đậu, Vũ ca nhi vừa từ Quý gia chạy sang Lâm gia chơi.

Bởi vì Quý gia xảy ra một chuyện, cha mẹ càng không rảnh bận tâm nhóc.

"Muốn uống thêm chén sữa đậu nành nữa không?" Ngôn ca nhi nhịn không được bóp khuôn mặt nho nhỏ của nhóc, dù lúc uống sữa đậu nành có phồng lên vẫn như cũ bóp không có tí thịt nào.

Chẳng qua Vũ Ca nhi nói, từ khi ca ca Quý Tiền cưới nữ nhi nhà thợ săn Tống Xảo Nhi, nhà bọn họ thỉnh thoảng có thể ăn chút thịt rừng, dù cho thỏ rừng hay gà rừng trên núi cũng không nhiều thịt, Quý gia lại là một nhà mười mấy người, phần của mỗi người không có bao nhiêu, nhưng đối với bữa cơm nhà họ cũng coi như được cải thiện.

Vũ ca nhi cũng có thể đi theo ăn được một ít, nhưng nhóc vẫn còn gầy như cũ.

Quý Vũ nói tẩu tử Tống Xảo nhi cùng nãi nãi còn có ca ca quan hệ đều không tốt, ca ca ghét bỏ Tống Xảo nhi cử chỉ thô tục, bề ngoài cường tráng không giống nữ tử, căn bản không xứng với hắn; Quý gia nãi nãi thì muốn thịt rừng Tống Xảo Nhi mang về đem đi bán đổi bạc cho cháu trai Quý Thụ, nhưng Tống Xảo Nhi không thuận theo, Tống Xảo Nhi thực không chịu nổi thức ăn đạm bạc kia của Quý Gia, chính nàng có bản lĩnh săn thú, làm sao muốn đem chỗ tốt cho Quý lão tam, con mồi này phải để cho mình ăn.

Cũng may Tống Xảo nhi có khả năng đánh dã, tại Quý gia cũng coi như đứng vững gót chân.

Quý gia luôn ba ngày nháo to, hai ngày nháo trận nhỏ, Tống Xoả Nhi tính khí mạnh mẽ, không chỉ dám đối nghịch với trượng phu mình mà đến âm thanh của nãi nãi cay nghiệt hẹp hòi cũng có thể đè ép, Quý lão thái đến cùng thì tuổi cũng đã lớn nói không lại nàng, mà tiểu bạch kiểm Quý Tiền luôn mồm ghét bỏ nhưng vẫn rất sợ nữ nhân này, Tống Xảo Nhi thấy trượng phu bị mình quản đến gắt gao còn rất đắc chí. Có điều, gần đây Quý gia xảy ra đại sự làm địa vị Tống Xảo Nhi không vững như trước, Triệu Thanh Thanh người vào cửa cùng ngày với nàng đã mang thai, một cái song nhi còn mang thai trước cả một nữ nhân như nàng, Quý Tiền liền chế giễu nàng là gà mái không biết đẻ trứng, mà không biết vì cái gì nha Quý lão đại bắt đầu bất công Triệu Thang Thanh.

Ngôn ca nhi đương nhiên biết nội tình bên trong, lúc trước nhà Quý lão nhị hứa hẹn đem đứa trẻ đầu tiên của Quý Áp cùng Triệu Thanh Thanh làm con thừa tự cho Quý Tiền, hài tử trong bụng Triệu Thanh Thanh, đối với nhà Quý lão đại chính là đại tôn tử a.

"Ca, ta không uống, ta no bụng."