Đưa Em Về Phía Đại Dương

Chương 3: Lựa chọn

Lần này Khang nghe rõ ràng từng từ một, nhưng anh chẳng cảm nhận được chút ý đùa nào cả, lại càng không dám cho rằng cậu nghiêm túc.

- Đây không phải chuyện đùa.

Nam lắc đầu nhè nhẹ.

- Em muốn chia tay.

Khang biết rõ Nam sẽ không lấy chuyện tình cảm ra để trêu đùa, anh kìm nén cảm xúc phẫn nộ cùng hàng ngàn câu hỏi tại sao dâng lên trong lòng, gằn giọng chất vấn:

- Lý do là gì?

Nam e dè, bất giác lảng tránh ánh mắt của Khang, dường như cậu bối rối vì mình ở thế đuối lý, song vẫn cắn răng cho anh đáp án.

- Em thấy tình cảm của chúng ta đã nhạt… và em thích người khác rồi.

“Choang”

Khang bàng hoàng tức giận hất rơi đĩa hoa quả, đi thẳng vào phòng ngủ. Anh không chấp nhận nổi lời Nam nói, càng không muốn nghe thêm nữa.

Nam giật thót bởi tiếng cửa đóng sập lại đằng sau bóng lưng cao lớn, một lát sau mới chậm chạp cúi xuống dọn đĩa hoa quả đã vỡ tan tành dưới sàn. Cậu bần thần, nhìn chằm chằm những mảnh sứ sắc nhọn trắng muốt nổi bật trên nền gạch đen huyền. Ngón tay thon dài chưa từng phải làm công việc nặng nhọc mân mê mặt cắt bén ngọt. Ánh mắt mê man dõi theo từng chuyển động nhỏ nhất, hiện lên vài tia giằng xé khi cố gắng kháng cự lại giọng nói bên trong liên tục kêu gọi.

“Chỉ cần miết nhẹ chút thôi là sẽ thấy được dòng máu đỏ chảy ra, không cần nhọc công kiềm chế nữa.”

Vài phút sau cậu mới tỉnh táo trở lại, gom chúng đổ vào sọt rác.

Ba tiếng đồng hồ trôi qua trong chiến tranh lạnh, vừa đủ để Khang dập bớt lửa giận phừng phừng thiêu đốt cõi lòng. Nửa đêm rồi anh vẫn chưa thấy Nam vào phòng, trong lòng bất chợt dấy lên chút lo lắng .

“Em ấy không bỏ ra ngoài đấy chứ, muộn thế này rồi?”

Vừa nghĩ liền hành động, bị nỗi lo thúc giục, Khang vội vàng đi tìm Nam. Phòng khách trống trơn, đèn vẫn chưa tắt, lòng vòng một hồi, anh thấy cậu đang nằm co ro trong phòng ngủ phụ, trùm chăn kín đầu, hướng mặt vào tường.

Biết rằng cậu vẫn còn ở nhà, sự yên tâm ập tới khiến Khang thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Nam cũng là một người đàn ông trưởng thành có năng lực chăm sóc bản thân, anh vẫn không an tâm nếu cậu ở ngoài một mình vào ban đêm. Sâu thẳm trong anh hiện diện nỗi bất an và ham muốn bảo vệ người này rất mạnh mẽ mà chính anh cũng không nhận thức toàn vẹn được.

Khang tựa bên khung cửa, lẳng lặng nhìn bóng lưng dưới tấm chăn mỏng của cậu, muốn hỏi rất nhiều câu tại sao, từ khi nào? Dẫu tình cảm của cậu đã lỡ dành cho người khác, anh vẫn muốn cố gắng cứu vớt mối quan hệ này, thậm chí sẵn sàng tha thứ cho sự lừa dối, chỉ cần cậu suy nghĩ lại. Như một thằng hèn lụy tình.

Khang biết Nam chưa ngủ, hẳn là cậu cũng đang suy nghĩ rất nhiều. Anh hít một hơi thật sâu rồi bước vào phòng, ngồi xuống bên cạnh cậu.

- Anh muốn nói chuyện với em.

Nam chậm chạp ậm ừ trong chăn.

- Chuyện gì?

Cách một lớp chăn là hơi ấm của người mà anh thương đã nhiều năm nay, anh cảm nhận được cậu đang khẽ run rẩy.

Lời cậu nói buổi tối có làm tổn thương anh không? Đương nhiên rồi. Anh chẳng hiểu nổi cảm giác ấy vì chưa từng có những rung động bên lề kể từ khi quen cậu.

Trong ba tiếng suy nghĩ, anh thử đặt tình huống đó vào bản thân, liệu sau này lỡ say nắng một người khác ở bên ngoài, anh sẽ cư xử thế nào với người hàng ngày đầu gối tay ấp, chăm sóc cho mình từng chân tơ kẽ tóc? Anh sẽ lạnh nhạt, dứt khoát đề nghị chia tay để giải thoát cho cả hai hay che giấu cảm xúc, lừa dối cậu và tiếp tục qua lại với người thứ ba?

Khang dùng lý trí suy xét, nếu anh không đành lòng từ bỏ Nam, thì do còn tình cảm hay do anh là người nhận được nhiều lợi ích hơn trong mối quan hệ này? Rồi lại âm thầm tự giễu, sao anh có thể khốn nạn cân nhắc tới cả điều đó chứ?

Khang đặt tay lên vai Nam, anh dành ba tiếng tự làm nguội bản thân để suy nghĩ thông suốt và chỉ có thể đưa ra một phương án. Hít vào một hơi thật sâu, anh bình tĩnh lựa lời,

- Nếu em cảm thấy chán, chúng ta có thể làm mới mối quan hệ, đừng chia tay. Anh không tin tình cảm bao nhiêu năm lại chẳng bằng một người mới. Em có thể bị rung động nhất thời bởi một sự khác biệt chen ngang. Ở đời chẳng ai đảm bảo được mình sẽ không có giây phút như vậy. Nhưng hãy cho chúng ta một cơ hội khác.

Khi lời nói vừa dứt, anh lại tự trách và chất vấn bản thân đã làm được gì để vun đắp, nuôi dưỡng cuộc tình này? Sống lâu ngày trong sự săn sóc và quan tâm của cậu, bị nuông chiều sinh hư, anh mặc định coi sự ân cần đó là điều hiển nhiên.

Kể cả giây phút hiện tại, anh mong đợi cậu sẽ thuận theo ý mình mà cho cả hai một cơ hội nữa. Anh tự đưa ra một đề nghị, gọi đó là cách giải quyết vấn đề, không màng tra cứu rõ hơn nguyên nhân sâu xa, không hề biết liệu cậu có đang giấu anh tự chịu đựng điều gì hay không?

Một sự ích kỷ đã ăn sâu vào máu.

Dưới lớp chăn, Nam cựa quậy nhè nhẹ, thu mình lại kỹ hơn, dường như cậu đang khó nhọc kìm nén bản thân để Khang không phát hiện ra.

- Chúng ta nên chia tay thì hơn.

Khang cay đắng và đau lòng, kể cả khi anh đã nỗ lực cứu vớt mối quan hệ của hai người. Chia tay vẫn là lựa chọn của Nam.

- Em đừng trả lời ngay, hãy suy nghĩ thêm vài ngày đã. Ngày mai anh phải đi công tác, ba ngày nữa mới về. Đợi anh về rồi chúng ta giải quyết chuyện này nhé.

Vừa dứt lời, Khang vội vàng lao ra khỏi phòng đóng cửa lại, anh sợ chậm trễ một giây thôi sẽ nghe thấy câu trả lời của cậu.