- Cháu nhờ chút ạ.
Tay xách nách mang, Khang rảo bước vào trong thang máy. Bác gái đang bấm giữ cửa nhìn đống đồ lỉnh kỉnh trên tay anh, mỉm cười hiền hậu, thân quen bắt chuyện.
- Ái chà, thực đơn hôm nay có món gì thế?
- À. Cháu định áp chảo cá hồi, kho thịt ba chỉ với trộn salad rau củ.
- Ngon thế nhỉ, cá hồi nhiều dinh dưỡng lắm đấy.
- Vâng, em ấy thích ăn.
- Người trẻ tuổi sống tình cảm quá.
- Dạ
Khang tươi cười vui vẻ quên cả mệt mỏi cuối ngày và trong đôi mắt hiền dịu của bác gái dường như có chút hoài niệm tháng ngày xưa cũ.
Thang máy dừng ở tầng 12, Khang chào bác gái rồi lục tìm chìa khóa căn hộ 1203, tự nhủ:
“Còn nửa tiếng nữa là em ấy về tới nhà, phải nhanh tay mới kịp.”
Căn hộ góc có diện tích rộng rãi gồm hai phòng ngủ, phòng khách, bếp và ban công với tầm nhìn xanh mát thoáng đãng. Nội thất được thiết kế theo phong cách tối giản và hiện đại lấy gam màu đơn sắc làm chủ đạo. Việc dứt khoát đầu tư khoản tiền khá lớn mua căn hộ xinh đẹp nằm trong tổ hợp chung cư cao cấp đầy đủ tiện nghi này từ ba năm trước vẫn là quyết định vô cùng đúng đắn và đáng giá của Khang cho tới hiện tại.
Khang đeo tạp dề, xắn tay áo sơ mi, thuần thục sơ chế nguyên liệu với những động tác nhịp nhàng và đẹp mắt chỉ có được sau vô số lần thực hiện. Bóng lưng cao lớn tất bật trong căn bếp, lúc anh bắt đầu nấu thức ăn, cửa chính của căn hộ mở ra, kèm theo là giọng nói quen thuộc của người anh yêu.
- Em về rồi đây.
- Mừng em về nhà.
Khang mỉm cười chào đón người yêu, tiện thể liếc qua đồng hồ dán tường đen huyền nổi bật trên nền sơn trắng, Khải về nhà sớm hơn thường ngày mười phút.
Khải cởi giày da đặt gọn gàng lên giá, một tay xách cặp táp, một tay ôm hộp bìa cứng màu xanh dương đậm đi vào nhà.
- Anh có đồ gì để ngoài cửa này, trông lạ lắm.
- Hở, anh có mua gì đâu nhỉ? - Khang trả lời với đôi tay liên tục đảo nồi thịt kho thơm mùi nước dừa.
Khải nhìn lại thông tin trên nắp hộp, khẳng định một lần nữa.
- Người nhận và địa chỉ đúng rồi này.
- Thế thì em cứ để đó, lát anh xem.
Khải đặt đồ lên bàn, bước vào phòng bếp, nhẹ nhàng ôm eo Khang từ phía sau, tựa cằm lên bờ vai rộng của anh, ngó xem thực đơn hôm nay có món gì. Chiều cao của hai người hơn kém nhau nửa cái đầu, cậu rất ưng độ chênh lệch vừa vặn này.
- A, lại được ăn cá hồi.
- Em đi tắm trước đi, phải một lúc nữa mới xong cơ.
Mắt sáng lên ý cười tinh nghịch, Khải hôn chụt vào cổ Khang một cái rồi bỏ chạy vào phòng ngủ. Khang bật cười khoái chí, người yêu anh vẫn hay cao hứng giở trò trêu chọc như vậy.
“ Em cứ đợi đó.”
Hơn hai mươi phút sau Khải tắm xong, trên người mặc bộ quần áo dệt từ vải lanh mềm mại, màu xanh ngọc dịu mát tôn lên nước da khá trắng do thường xuyên làm việc trong văn phòng. Cậu chậm rãi vừa lau tóc vừa bước ra thì thấy hai món mặn một món chay trông rất hấp dẫn được bày đủ lên bàn, cộng thêm mùi hương tuyệt vời kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự thèm ăn lan tỏa trong không gian ấm cúng. Khải cười cong đôi mắt mèo, trưng ra vẻ mặt vô cùng tán dương anh người yêu của mình, ngồi xuống cạnh Khang, từ từ thưởng thức bữa tối ngon lành nhà làm.
Sự thật là Khải nấu ăn rất tệ, thảm có phong cách ngu tới trình độ luôn. Người khác may ra có thể nấu theo linh cảm tổ tiên mách bảo, chứ các cụ bề trên mà trông thấy cậu tàn phá căn bếp, lãng phí thức ăn khéo còn quất cho mấy roi. Bởi vậy, từ ngày hai người sống chung, sau nhiều lần bất lực dập lửa trong khi nhà vốn dùng bếp từ, vì an toàn, sức khỏe và tính mạng của cả tòa chung cư, Khang bắt buộc phải học nấu ăn dù trước đó anh cũng rất vụng việc nhà.
Ăn tối xong xuôi, Khải dọn dẹp bát đĩa cho vào máy rửa bát, một trong số ít ỏi những công việc nhà mà cậu có thể hoàn thành an lành và trọn vẹn.
Khang bật tivi xem tin tức, đồng thời nghiên cứu hộp bưu phẩm lạ lẫm có quy cách đóng gói rất khác với hàng được giao qua các kênh mua sắm trực tuyến. Vỏ hộp được làm bằng bìa cứng nhẵn nhụi có màu xanh thẫm sang trọng, nhìn sơ qua giống hộp đựng thiết bị điện tử hoặc hộp quà không được gắn nơ, trên nắp gập nam châm đính mảnh giấy in tên người gửi là Đại học Y Dược Quốc gia và người nhận là Khang.
Bị cảm giác tò mò xen lẫn băn khoăn dẫn dắt, Khang nhanh chóng cởi dây cố định, mở nắp hộp, bên trong chủ yếu là những xấp giấy tờ gì đó.
Khải lách cách lau dọn bàn ăn, khử mùi gian bếp, giặt khăn đem phơi, tưới nước tỉa lá cho mấy chậu hoa ngoài ban công, toàn là việc vặt không tên nhưng cũng tốn kha khá thời gian mỗi tối. Xong xuôi hết thảy, cậu vào phòng khách thì thấy người yêu đang thất thần bên đống tài liệu lộn xộn trên bàn.
Khải ngồi xuống sô pha, vươn tay cầm tấm bưu thϊếp màu xanh in hình bờ biển.
“
Ngày 23-09-2023
Con mới tới Varadero, Cuba, bãi biển đẹp lắm, không khí cũng rất trong lành, có lẽ con sẽ ở lại đây một thời gian.
Hoài Nam.”
Đọc xong, Khải cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bây giờ mới là năm 2022 mà? Cậu quay sang muốn hỏi về tấm thiệp Khang nhưng bị tình cảnh của anh dọa cho giật mình.
Khang siết chặt bàn tay khiến cho tờ giấy anh đang cầm bị vò nhăn nhúm, trên mặt hiện lên biểu cảm vặn vẹo khi cố kìm nén cơn xúc động bột phát. Song, nỗ lực vô vọng ấy chẳng kéo dài được mấy giây, Khang gục đầu bật khóc, hai tay run rẩy bụm lấy mặt.
Lý trí không cho phép anh chấp nhận những dòng thông tin lạnh lẽo vô hồn trên trang giấy nhưng niềm tin của anh đã bị xô đổ vỡ vụn. Từng câu từ gọn gàng khúc chiết thể hiện lòng biết ơn của bệnh viện về nghĩa cử hiến tạng cao đẹp của Nam đâm cho anh vô số nhát dao tứa máu.
Nam, người anh từng yêu rất nhiều, người lẽ ra đang hạnh phúc với chuyến du lịch vòng quanh thế giới của mình đã mất từ hai năm trước vì căn bệnh trầm cảm mà anh không hề biết, xác của cậu được hiến tặng cho bệnh viện và đã cứu được hai bệnh nhân mòn mỏi chờ được ghép tạng ngay lúc đó.
Khang nức nở run lên từng cơn, thậm chí gần như co giật nhẹ. Suốt hai năm qua anh cho rằng lý do Nam bỏ rơi anh để theo đuổi hạnh phúc mới là bởi anh đã quá vô tâm và ích kỷ khi nhận lấy toàn bộ tình yêu và sự chăm sóc của cậu, biến những điều đó trở thành lẽ hiển nhiên mà thiếu đi sự trân trọng, vun đắp, làm cho mối quan hệ lâu năm dần trở nên nhạt nhẽo.
Hóa ra không phải như vậy.
Nam bị bệnh, cậu giấu anh, âm thầm chịu đựng, thậm chí tự an bài kết thúc của mình, tránh cho người thân quen khỏi đau lòng. Còn anh thì quá thờ ơ và ngu xuẩn, không phát giác ra một chút dấu hiệu nào, chia tay xong còn nhanh chóng tìm được hạnh phúc mới.
Khải hoảng hốt ôm lấy người yêu vào ngực mình vỗ về, không vội hỏi han gì cả vì hiện tại anh đang quá xúc động. Cậu đưa ánh mắt sắc bén soi xét đống vật phẩm bị xáo trộn trên bàn, nhiều loại bưu thϊếp, một bức thư tay, giấy xác nhận bệnh trầm cảm và chỉ định điều trị, giấy chứng tử, thư cảm ơn nghĩa cử hiến xác phục vụ y học,… tất cả những thứ này được gom đầy đủ rồi gửi tới địa chỉ nhà người yêu cũ của Nam, một người không hề hay biết gì về sự thật đau lòng đó.
“Bên gửi thật sự là Đại học Y?!
Nếu không thì ai gửi tới?
Vì mục đích gì?
Và tại sao cậu lại mơ hồ cảm nhận được ác ý trong hành động này?”.