Đoàn người đi suốt ba ngày, cuối cùng cũng tới ranh giới Thọ An.
Cổng thành Thọ An mở rộng, có mấy thủ vệ canh trước cổng thành, nhìn qua cũng không khác gì so với huyện An Chiếu.
Chẳng lẽ nơi này chưa bị nhiễm bệnh dịch?
Bọn họ bán tín bán nghi, chậm rãi tới gần.
Thủ vệ canh cổng chặn đường bọn họ lại, nghiêm khắc quát lớn, “Các ngươi làm gì vậy? Phí qua cổng đâu?”
Liễu Võ đi trước đã đóng phí qua cổng cho bọn họ.
Thủ vệ canh cổng nhận phí qua cổng, thản nhiên liếc nhìn một cái rồi cho mấy người khác vào, bước tới lật bao tải trên xe bò lên.
Thanh đao trong tay hắn ta trực tiếp chọc vào giữa cái bao tải.
Nhìn thấy chọc ra lương thực, mấy tên thủ vệ trao đổi ánh mắt với nhau. Mang đến không ít lương thực. Mấy cái bao bên dưới cứng ngắc, không cần hỏi cũng biết tất cả đều là lương thực.
“Ai, quan gia, đó là lương thực của bọn ta, ngài kéo xe bò của bọn ta đi đâu vậy?”
Đồ tể nóng nảy, mấy tên quan gia này ném toàn bộ tay nải của bọn họ xuống đất, trực tiếp kéo xe bò đi, một lời chào cũng không có.
Đồ tể không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng những lương thực đó chính là mạng sống của nhà bọn họ, thủ vệ kéo đi hết, bọn họ ăn cái gì. Lúc này, hắn cũng quên mất bình thường mình sợ nhất là quan gia, mạnh dạn tiến lên ngăn cản, “Quan gia, các ngươi không thể mang đi!”
Tên thủ vệ giơ đao lên uy hϊếp, dạng vẻ hung tợn quát lên, “Còn dám nói nhảm nữa, sẽ coi toàn bộ như giặc cỏ mà trừng trị.”
Đồ tể hoảng sợ, rụt cổ lùi về phía sau.
Ngay sau khi đồ ăn của những người khác cũng bị kéo đi, Giang Thư Hàm kéo Liễu Đại Lang đang muốn liều mạng với mấy tên thủ vệ lại, “Bỏ đi, cứ để bọn họ kéo.”
Những quan gia cổ đại này như một đám cỏ dại, cắt một đám lại mọc lên một đám. Đầu tiên là gϊếŧ bọn họ, sau đó lại cướp lấy lương thực.
Đây gọi là vừa mới tiễn thổ phỉ đi lại gặp phải trộm cướp.
Mắt thấy gia súc và lương thực đều bị cướp đi, mọi người quỳ rạp xuống đất khóc nức nở như phụ mẫu chết.
Mấy tên thủ vệ làm như không nghe thấy, trong mắt bọn chúng chỉ có sự vui sướиɠ khi cướp được một đống tiền từ trên trời rơi xuống.
Cứ tưởng bị cướp lương thực là đủ khổ rồi, nhưng không ngờ tới không có khổ nhất chỉ có khổ hơn.
Mấy tên thủ vệ lục lọi tới xe của tộc trưởng, tìm được một rương sách, lập tức gọi thêm mấy tên lại đây.
Nếu vừa nãy chỉ là cướp bóc, thì bây giờ còn muốn gϊếŧ người, mấy tên thủ vệ trói toàn bộ người nhà tộc trưởng lại, “Người này hẳn là gian tế mà An Chiếu phái tới. Là cùng một bọn với mấy người trước.”
Tất cả mọi người quỳ trên mặt đất đều quên luôn cả khóc, Giang Thư Hàm cũng trợn tròn mắt. Chuyện này là sao vậy?
Tại sao lại bắt tộc trưởng? Là bởi vì mấy cuốn sách kia ư?
Tộc trưởng bị bắt, mọi người đều nín khóc, nhanh chóng bước tới cầu xin thương tình.
Thợ rèn chạy tới trước mặt mấy tên thủ vệ, không ngừng cúi đầu cầu xin, “Quan gia, có phải có hiểu lầm gì không, ông ấy là tộc trưởng của chúng ta, không phải gian tế đâu.”
Tên thủ vệ kia trợn tròn mắt, “Cái gì? Ngươi nói ông ta là tộc trưởng của các ngươi? Vậy ngươi với ông ta cùng tộc? Người đâu, tới bắt bọn họ lại.”
Vừa dứt lời liền có mấy trăm tên thủ vụ tay cầm đao nhảy từ trong thành ra, có một số người mặc hắc y, một số người lại mặc thường phục.
Giang Thư Hàm thấy những người này thì cảm thấy có gì đó không ổn.
Người cổ đại đều rất quan tâm đến cách ăn mặc.
Ví dụ như những khoa cử tuyển quan, trước không nói thành tích thi đình của bọn họ, “thân, ngôn, thư, phán” là những điều kiện hàng đầu.
Thân đại biểu cho vẻ bề ngoài và cách ăn mặc, yêu cầu ngoại hình cơ bản nhất là ngũ quan đoan chính, mặt mũi không thể cong vẹo sứt nẻ, còn phải có dáng vẻ đường đường chính chính, dùng một câu tục ngữ phổ biến của dân gian để nói là “Ngang có ngang, dọc có dọc” (*), nếu không rất khó lập quyền uy trước mặt người dân.
(*) Ngang có ngang, dọc có dọc: Ý nói việc nào ra việc đó, ở đây có thể hiểu là làm quan phải có một ngoại hình nghiêm nghị, quyết đoán.
Ngôn đại biểu cho nói lời, lời nói xuất ra phải rõ ràng, phải nói lời có giá trị (tiếng phổ thông), nếu không nói giọng địa phương sẽ gây khó khăn trong giao tiếp với nhân dân và các quan viên khác, cản trở việc giải quyết công việc.
Sách chính là chữ viết phải ngay ngắn, đẹp đẽ, đây là một điều rất quan trọng, bởi vì hoàng đế phải thường xuyên xem tấu chương. Nếu chữ viết quá xấu, hoàng đế không nhìn ra, vậy thì xem kiểu gì?
Phán chính là phải có khả năng phán đoán, tư duy nhanh nhẹn, thẩm tra phán đoán rõ ràng. Nếu quan gia không có óc phán đoán, rất dễ trở thành hôn quan.
Trong bốn điều này thì điều đầu tiên, “thân” là quan trọng nhất. Bởi vì khuôn mặt rất có liên quan, đóng vai trò vô cùng quan trọng ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Ngoài khoa cử ra, thì còn có hình pháp.
Trong thời cổ đại, một trong những cách trừng trị những kẻ phạm tội là khắc chữ lên mặt. Đây là một lời cảnh cáo đối với người dân, đừng coi thường pháp luật mà phạm tội.
Mà những thủ vệ này, mấy tên lúc trước còn ăn mặc chỉnh tề, mấy tên sau thì thật là không nhìn nổi.
Gầy gầy lùn lùn, mặt rỗ thì thôi đi, vậy mà còn có mấy tên bị khắc chữ lên mặt. Nhìn mấy chữ đó có lẽ chưa khắc được bao lâu, vết sẹo vẫn rất rõ ràng, lộ ra màu hồng, vết sẹo do đao khắc là chữ “trộm”.
Vậy nên những người này không phải thủ vệ thật.
Dường như biết Giang Thư Hàm đã đoán được, một đại hán cường tráng từ bên trong đi ra. Không giống những người khác, trên người hắn mặc áo giáp, khuôn mặt nghiêm nghị, khí thế bức người.
Giang Thư Hàm biết người này, không, chính xác mà nói, là nguyên chủ biết.
Ở kiếp thứ hai, nguyên chủ mang theo con trai lớn chạy đến huyện Sa Giang, tất cả người dân trong thành, bất kể là nam nữ già trẻ đều đến cửa thành chống cự, cuối cùng vẫn bị phản quân công thành bắt giữ. Mà vị tướng quân công phá thành, ngẩng cao đầu cưỡi ngựa, giẫm lên hàng ngàn thi thể của người dân vào thành chính là người này.
Hắn tên là Vệ Dị. Khi hai đội quân đối đầu, nguyên chủ đã được nghe kể rất nhiều chuyện về hắn.
Đừng nhìn khuôn mặt đầy râu ria của hắn, thật ra bây giờ hắn chỉ mới mười tám tuổi mà thôi. Hắn có một muội muội, sống nương tựa lẫn nhau, huyện lệnh nơi đó nhìn trúng vẻ đẹp của muội muội hắn, mạnh mẽ cưỡng bức nàng. Vệ Dị biết được, nửa đường đoạt lại muội muội. Huyện lệnh tính kế không thành, vu oan buộc tội Vệ Dị là thổ phỉ, tróc nã hắn giam vào ngục.
Muội muội vì cứu hắn mà hiến thân cho tên huyện lệnh, chờ đến khi Vệ Dị được thả ra, nàng đã treo cổ chết trước cửa huyện nha.
Vệ Dị máu huyết dâng trào, đau lòng vì mất muội muội ruột, dưới sự giận dữ, hắn đã thả tất cả những tù nhân bị nhốt cùng mình ra.
Lúc đó hắn đã kết bái huynh đệ với hai người ở trong tù, lão đại là Lý Khởi, lão nhị là Lý Mộc, hai người đều là thổ phỉ, theo sau là một đám tiểu đệ, bọn họ xông vào huyện nha bao vây một nhà huyện lệnh.
Đó là tất cả những tin đồn mà nguyên chủ biết, nhưng Giang Thư Hàm không ngờ quê quán của Vệ Dị lại là Thọ An. Còn cách bọn họ gần như vậy.
Khó trách ở kiếp thứ hai nguyên chủ không nghe ngóng được tin tức ở Thọ An, cũng không gặp được những người tị nạn ở đây. Nghĩ đến đây, chắc là Lý Khởi và Vệ Dị đã nhốt toàn bộ người dân trong thành, những người dân bình thường không có cách nào ra ngoài được.
Nhìn thấy đám thủ vệ bao vây bọn họ lại, Giang Thư Hàm nhanh chóng thông suốt ngọn nguồn của sự việc, cô lao tới trước mặt tộc trưởng, đánh tới tấp vào lưng của ông ấy, khóc đến chảy cả nước mắt nước mũi, tuyệt vọng kêu lớn, “Cái lão già chết tiệt này. Ta trải qua tám kiếp mới may mắn gả cho ông. Khi còn trẻ, ta bị quan gia cợt nhả, muốn tự sát cho xong hết mọi chuyện. Là ông cứ một hai muốn thi khoa cử, đấu cùng mấy tên quan lại đó. Như vậy thì thôi đi, không chờ ta được hưởng phúc của ông, con trai đã bị tên quan đó đánh đến nửa chết nửa sống. Ông thi đậu tú tài thì có ích gì chứ. Người ta muốn gϊếŧ ông là gϊếŧ. Ông suýt nữa thì bị gϊếŧ rồi, mệnh ta thật là khổ mà!”
Cô vừa gào thét vừa chỉ cho những người kia thấy vết thương sau lưng Liễu Võ, chỉ tay lên trời mà mắng, “Phương huyện lệnh, ngươi là một tên tham quan vô liêm sỉ. Ông trời ơi, sao ông không bắt hắn đi.”
Chưa nói đến phản ứng của những tên thủ vệ, ở bên này, già trẻ nam nữ trong Liễu thị đều trợn tròn mắt nhìn Giang Thư Hàm, cho rằng cô bị rối loạn tâm thần rồi.
Tộc trưởng và cô thành thân khi nào vậy?
Liễu Đại Lang cho rằng mẫu thân của mình điên rồi, hắn bi thương chạy tới, ôm lấy chân cô, “Nương? Nương? Con là Đại Lang đây mà? Người không nhận ra con sao?”
Mọi người nhìn nhau, đoán không ra được tình hình, may mà tất cả đều ngậm miệng, để cô phát huy.
Giang Thư Hàm ôm lấy Liễu Đại Lang, vùi đầu hắn vào trong ngực mình, “Đại Lang, nương không quên con, con nhìn xem nhị đệ của con bị Phương huyện lệnh đánh vào lưng, rất nghiêm trọng.” Nói xong, không cho hắn cơ hội nói chuyện, cô túm lấy một trong số những tên thủ vệ, khóc lóc nói, “Quan gia, ta là một bà già mệnh khổ. Sớm biết mấy cuốn sách này sẽ hại đến tính mạng, ta đã không đập nồi bán sắt cho trượng phu đọc sách rồi.” Cô vừa nói vừa đá cái rương sách.
Đối với người đọc sách mà nói, hành động của Giang Thư Hàm tương đương với việc xúc phạm thánh hiền.
Mấy tên thủ vệ nhìn nhau, rồi lại nhìn Vệ Dị.
Vệ Dị nhìn thoáng qua Giang Thư Hàm, lại nhìn vết thương sau lưng Liễu Võ.
Vết thương trên lưng hắn là do bị đánh rất nặng, đặc biệt là ở cổ, bởi vì không có quần áo che, cho nên nhìn thấy cả máu thịt lẫn lộn. Cho dù đã được bôi thuốc nhưng vẫn rất đáng sợ.
Những người này đều là người trong cùng một tộc, chắc sẽ không ra tay đánh tàn nhẫn như vậy. Thực sự là có khả năng bị Phương huyện lệnh đánh.
Lúc nãy cô nói đập nồi bán sắt để trượng phu đọc sách, Vệ Dị cũng tin là thật. Nhìn mấy người bọn họ ăn mặc rách nát như vậy, lại nhìn cả đám người, rõ ràng nhiều người như vậy chỉ có hai con bò, chắc là nhà bọn họ đã bán hết ruộng đất để đọc sách rồi.
Khuôn mặt lạnh lùng của Vệ Dị đánh giá những người này, tất cả mọi người đều nín thở, sợ tới mức không dám thở ra hơi, sợ sẽ chọc tức đối phương.
Rốt cuộc tộc trưởng cũng tỉnh táo lại, ông ấy nặng nề quỳ xuống dập đầu với Giang Thư Hàm, “Là ta có lỗi với bà. Đi theo ta, cả đời bà phải sống trong sợ hãi lo lắng, không có được ngày tốt nào.” Ông ấy tự tát vào mặt mình, hổ thẹn nói, “Ta thật vô dụng.”
Ông ấy che mặt khóc nức nở, Giang Thư Hàm cũng ôm đầu khóc lóc thảm thiết, âm thanh thống khổ, ai nghe thấy cũng xót xa.
Liễu Tiểu Nha cũng không quan tâm đến chân đang đau, khập khiễng chạy tới, quỳ xuống trước mặt Vệ Dị, không ngừng dập đầu, “Quan gia, cầu xin ngài tha cho chúng ta đi.”
Hai người con trai của Giang Thư Hàm cũng cùng lau nước mắt, Liễu Võ và Liễu Tân cũng vậy, những người khác tuy không rõ tình hình, nhưng bị ánh mắt hung ác của mấy tên thủ vệ nhìn chằm chằm, tất cả đều sợ hãi đến mức mặt mày xám ngắt, hốc mắt ươn ướt.
Vệ Dị nhìn thấy Liễu Tiểu Nha dập đầu đến mức sưng vù, trong mắt lộ ra vẻ thương hại, phất phất tay, “Đưa bọn họ đến Đinh Tự Nhai.”
Giang Thư Hàm thấy bọn thủ vệ cất hết đao, liếc nhìn tộc trưởng, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xe bò không còn, lương thực cũng mất, chỉ còn quần áo.
Bọn họ bị mấy tên thủ vệ áp giải vào thành.
Mới đi được vài bước, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi. Mọi người cố gắng đè nén sự sợ hãi, lén lút nhìn khắp xung quanh.
Chỉ thấy một cái giá gỗ được dựng bên phải cổng thành, có rất nhiều người bị treo trên đó, tất cả đều bị trói chặt như một con cừu đang chờ bị làm thịt.
Một trong số đó, có một người mà hai ngày trước bọn họ mới gặp, chính xác là Phương huyện lệnh.
Phương huyện lệnh bị bịt kín miệng, khi nhìn thấy đoàn người bọn họ thì vô cùng kích động, liều mạng muốn thoát ra, lắc lắc đôi chân mập mạp để thu hút sự chú ý của mọi người.
Liễu Tân trừng mắt nhìn Phương huyện lệnh, nghiến răng nghiến lợi, “Cái tên chết tiệt này thật đáng đời. Hắn là người hạ lệnh đánh nhị ca.”
Giang Thư Hàm chỉ tùy ý liếc nhìn Phương huyện lệnh một cái, sự chú ý của cô đã bị người khác thu hút. Chính xác mà nói, là những người chết nằm trên mặt đất.
Những người chết này đủ mọi lứa tuổi, nhỏ nhất mới lên chín. Đa số đều là những người trẻ tuổi, có mấy người lúc trước bọn họ đã từng gặp qua, đều là hộ vệ của Phương huyện lệnh. Rõ ràng những người này đều biết võ công, nhân số cũng nhiều, vậy mà toàn bộ đều bị chém đứt đầu.
Cho thấy đội phản quân này ít nhất phải có năm trăm người trở lên.
Mà cô muốn trốn khỏi nơi này, liều lĩnh đánh bừa chắc chắn không thể được, xem ra phải nghĩ cách khác thôi.
Ngay khi cô đang choáng váng, đột nhiên vang lên một tiếng phụt. Đầu của Phương huyện lệnh rơi xuống đất, Liễu Tân vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ sợ tới mức không nói nên lời.
Những đứa trẻ lần đầu nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, sợ đến mức khóc thét lên.
Người lớn còn bị dọa sợ đến mức tê chân ngã quỵ xuống đất. Những tên thủ vệ đó lại dám gϊếŧ Phương huyện lệnh? Ai cho bọn họ lá gan đó?