Không Tỉnh

Chương 25

Bên trong Bạch cốt nhai là dược thảo khắp nơi. Rất nhiều dược đồng đang bận hái phơi nắng.

Nơi đây mùa đông đến chậm hơn một chút, giờ này tuyết còn chưa rơi.

Miêu Vân Chi dẫn Đệ Nhất Thu Hoàng Nhưỡng vào, nói: “Bàn Hồn định cốt châm, đúng là lão phu từng có nghiên cứu.” Lão nói xong làm Hoàng Nhưỡng mừng rỡ. Thậm chí ông lão còn không tới gần Hoàng Nhưỡng, chỉ tùy ý thoáng nhìn, hiển nhiên là lão quá rành loại châm này.

Đệ Nhất Thu lập tức hỏi dồn: “Không biết tiền bối có thu hoạch gì không?”

Vẻ mặt Miêu Vân Chi đầy nghiêm túc, hồi lâu nói: “Từ bỏ đi, châm này khó giải.”

Một câu của ông ta, với Hoàng Nhưỡng mà nói chính là phán quyết cuối cùng. Trong phút chốc, Đệ Nhất Thu cũng lặng đi. Miêu Vân Chi nói: “Ngươi giỏi luyện khí, hẳn nhìn là hiểu pháp trận trên châm. Khi châm châm vào sọ não, dù rằng con bé sẽ không nói không cử động, nhưng cũng không già không chết đi. Nhưng nếu nhổ ra, con bé sẽ chịu không nổi thời gian đột ngột dịch chuyển, ngay lập tức sẽ biến thành tro bụi.”

“Không có… biện pháp nào tốt hơn ạ?” Đệ Nhất Thu hạ giọng.

Miêu Vân Chi lắc đầu, đáp: “Biện pháp tốt nhất, chính là nhổ hai cây châm Bàn Hồn và Định Cốt.”

Hoàng Nhưỡng giờ mới hoàn hồn, hy vọng vừa dấy lên hay tắt đi đều lướt qua một chỗ. Nàng thậm chí còn cảm thấy, Miêu Vân Chi đã nói đúng. Nếu đã không còn hy vọng, ai sẽ tình nguyện sống như thế này?

Năm tháng đằng đẵng, vĩnh viễn không siêu sinh.

“Giấc mơ quái lại đêm qua kia, tiền bối ở Bạch Cốt nhai cũng mơ thấy chứ?” Đệ Nhất Thu đột nhiên nói.

Thần sắc Miêu Vân Chi lập tức nghiêm túc, hỏi: “Có liên quan tới ngươi à?”

Đệ Nhất Thu lắc đầu, nói: “Ti Thiên giám cũng đang điều tra nhưng tạm thời chưa có manh mối. Trong giấc mơ đêm qua, ta gặp được Hoàng Nhưỡng cô nương, nàng ấy có thể nói có thể động, cũng không khác gì trước kia.”

Miêu Vân Chi dẫn y vào nội đường, đưa tay mời ngồi, nói: “Đêm qua tỉnh lại giấc mộng mười năm trước, lão phu cũng rất khó hiểu.”

Đệ Nhất Thu hỏi ngay: “Phải chăng có pháp bảo gì đó, có thể làm lùi lại thời gian, tổn thương sẽ khỏi hẳn?”

Miêu Vân Chi thế mà cực kỳ chăm chú, nói: “Xem như là có, cũng tuyệt đối không thể dùng. Đạo luôn ở đó, loạn tất có họa. Ngươi cũng không muốn vì một nữ tử mà khiến thiên hạ đổ úp, chúng sinh không yên chứ?”

Đệ Nhất Thu không nói tiếp. Miêu Vân Chi nói: “Nếu ngươi bằng lòng, không ngại thì để con bé lại Bạch Cốt nhai đi. Ở đây không thiếu kẻ bệnh, tự sẽ có người coi ngó.”

Ơ… trong lòng Hoàng Nhưỡng cảm xúc nói không rõ. Chuyện đã hỏng bét đến mức này, có ở đâu cũng nào khác biệt.

Đệ Nhất Thu trầm ngâm một phen, nói: “Dù sao nàng ấy cũng là nữ, người bên ngoài chăm sóc, có chỗ không tiện.”

Miêu Vân Chi nói: “Tự cậu chăm sóc thì tiện chắc?” Hỏi ra còn thấy ngượng, nhưng hình như Miêu Vân Chi thấy còn chưa đủ ngượng, nên lão lại hỏi tiếp: “Nói đến, chẳng phải con bé là vợ của Tạ Hồng Trần sao?”

Ớ… Quả nhiên, dù là thánh thủ trong y môn thì cũng vẫn bát quái nhé. Hoàng Nhưỡng dời mắt, nhìn sang nơi khác. Đệ Nhất Thu nói: “Bạn cũ gặp rủi ro, ta không đành lòng khoanh tay đứng nhìn.”

“Ha ha ha ha.” Miêu Vân Chi cười đến mập mờ ra mặt, đầy vẻ “lão phu hiểu”, “Ngươi để con bé lại đây, lão phu tự sẽ bảo vệ con bé chu đáo. Dù rằng Bàn Hồn định cốt châm không có cách giải, nhưng nếu muốn giảm bớt bệnh tình, cũng không phải hoàn toàn không có cách.”

Lão nói vậy, lòng Hoàng Nhưỡng cũng hơi động đậy. Đệ Nhất Thu do dự một lúc, rốt cuộc nói: “Vãn bối có thể đến thăm nom bất cứ lúc nào không ạ?”

Miêu Vân Chi nghe xong, lông mày lại bắt đầu dựng lên: “Tiểu tử, ngươi không yên lòng lão phu hả?”

Đệ Nhất Thu không thể làm gì khác hơn nói: “Đương nhiên không phải. Chỉ là… Chỉ là ta đã đưa nàng tới, cũng nên xác nhận nàng bình yên vô sự mới phải.”

“Ha ha ha ha.” Miêu Vân Chi cười xấu xa, “Ngươi đừng nghĩ là ta già rồi nha, không hiểu tâm tư thiếu niên bọn ngươi nha. Được thôi, cho phép ngươi thăm nom.”

Đệ Nhất Thu mới thi lễ lần nữa, trịnh trọng cúi đầu với lão.

Bạch Cốt nhai có chuẩn bị gian phòng riêng cho người bệnh, mỗi một gian đều có dược đồng chuyên môn chăm sóc.

Một nam tử mặc đồ dược sư đến, tiện tay chỉ một phòng, nói: “Để cô ấy ở đây đi.”

Đệ Nhất Thu đẩy Hoàng Nhưỡng vào gian phòng, thấy bên trong sạch sẽ gọn gàng, lúc này mới thoáng yên tâm. Có dược đồng theo y hầu hạ, nhưng người ở đây thiếu thốn, một dược đồng thường cần chăm sóc năm ba người bệnh. Đệ Nhất Thu nhíu mày, hỏi: “Ở đây không có nữ à?”

Cậu trai mặc áo dược sư liếc xéo, nói: “Không có, không trị thì đi đi!”

Thái độ ấy, cũng chả ai có.

Giám chính đại nhân cũng lơ đi, y móc bốn người gỗ trong chỗ cất pháp bảo ra. Người gỗ chỉ cao cỡ nửa người, nhưng tứ chi đều đủ. Lúc đặt xuống đất, ánh mắt bọn chúng đờ đẫn nhìn phía trước, quỷ dị không nói nổi.

Dược đồng bị hù lùi lại một bước, cậu trai mặc dược sư phục hỏi: “Gì đấy? Bớt giả thần giả quỷ ở Bạch Cốt nhai đi!”

“Người không biết thì bớt nói đi.” Đệ Nhất Thu cũng không khách khí với cậu. Nói xong, Giám chính đại nhân rút ra một chìa khoá bằng bạc, cắm vào một lỗ nhỏ bên hông người gỗ, xoay mấy vòng.

Chỉ nghe trong người bốn người gỗ kêu cụp cụp, sau đó người gỗ bắt đầu trải giường chiếu xếp chăn, dọn dẹp phòng ở.

Dược đồng cả kinh há to mồm, thật lâu không lên tiếng.

Đệ Nhất Thu giơ chìa khoá trong tay lên phía hai người, nói: “Còn có thể nấu ăn sắc thuốc, giặt quần áo chăn lông.”

“Ta… thứ này!!” Dược đồng mãi mới khép miệng. Bạch Cốt nhai này, nếu nói kỳ trân dị bảo, một xíu cũng không hiếm lạ. Mấy người đến đây cầu y hỏi thuốc, quý nhân nào mà bọn hắn chưa thấy qua? Người vì giữ lại mạng quý, thứ gì cũng bỏ được.

Có là Tạ Linh Bích tự mình đến cũng không dám lỗ mãng.

Nhưng món đồ chơi này, ly kỳ thật chứ.

Dù gì cũng là Giám chính Ti Thiên giám đích thân chế tạo, độc nhất trên thiên hạ.

Dược đồng đưa hai tay dụi dụi mắt, cậu trai mặc dược sư phục thì vuốt vuốt mặt, bỗng dưng, cậu chìa khuôn mặt tươi cười kì dị tới. Sau đó dùng giọng điệu ôn hòa hỏi: “Huynh đài, mấy con rối có thể sắc thuốc thiệt hả?”

Giám chính đại nhân khẽ búng tay bên tai người gỗ, tên người gỗ kia lập tức bắt đầu quét rác. Động tác đầy nhanh nhẹn. Con mắt dược đồng trợn muốn rớt ra luôn, cậu trai kia cũng suy nghĩ sâu xa đầy mặt. Giám chính đại nhân lười biếng nói: “Chỉ cần bản tọa có lòng, bọn chúng có gì mà không thể làm chứ?”

Ấy…

Cậu trai nhếch miệng, lộ thái độ đầy hiền lành dễ gần, vái chào Đệ Nhất Thu, nói: “Xem trí nhớ tôi này, lại quên giới thiệu. Tôi là đại đệ tử của sư phụ, tên là Hà Thủ Ô. À cái tên này là bởi vì ngày sư phụ nhặt được tôi, trùng hợp đào được một gốc Hà Thủ Ô ngàn năm.”

“Thì ra là Hà huynh, thất kính thất kính.” Đệ Nhất Thu thuận thế đáp lễ.

Hà Thủ Ô thật vất vả mới dời mắt từ mấy con rối đang bận việc vặt kia đi, cậu nhìn Đệ Nhất Thu, trong mắt đong đầy ám chỉ: “Hà mỗ mới gặp Giám chính, đã cảm giác như rất quen thuộc. Nghĩ đến câu mới quen đã thân, chính là vầy nè.”

Giám chính đại nhân dùng giọng điệu thân mật y chang, nói: “Tại hạ nào không giống thế chứ? Hôm nay mới quen Hà huynh, đã như huynh đệ trùng phùng, nhất định là hữu duyên từ kiếp trước.”

“Hà mỗ bất tài, phải kêu một tiếng Thu huynh!” Hà Thủ Ô tiến thêm một bước.

Giám chính vỗ vỗ vai gã, thâm tình nói: “Hiền đệ!”

“…” Hoàng Nhưỡng trơ mắt nhìn bọn hắn nhận thân, thật sự là vô cùng hoang đường. Hà Thủ Ô còn nói: “Vị cô nương này ở lại đây, đại ca cứ việc yên tâm. Một lát tiểu đệ sẽ tìm cô sư muội chuyên chăm sóc, nhất định không làm đại ca phải bận tâm!”

Giám chính đại nhân và gã cầm tay nhau bước đi, cảm động hết sức, nói: “Thịnh tình của hiền đệ, vi huynh không thể báo đáp. Trong lúc vi huynh rảnh rỗi, thích làm vài món đồ chơi nho nhỏ vô dụng. Như đám rối, Chu Tước ti còn mấy con nữa. Ngày mai vi huynh chọn mấy con tốt, tặng cho hiền đệ.”

“Đại ca!”

“Hiền đệ!”

Hai người tay nắm tay, đưa tình nhìn nhau, như tiểu biệt mới cưới, như vừa thấy đã yêu. Hoàng Nhưỡng cạn lời.

Đệ Nhất Thu không ở lại Bạch Cốt nhai, y rời đi ngay sau đó.

Hà Thủ Ô đẩy Hoàng Nhưỡng, một mach đưa y xuống chân Bạch Cốt nhai. Đệ Nhất Thu đi được mấy mét, lại quay đầu. Hoàng Nhưỡng cùng hắn ánh mắt giao thoa, một chút ngưng liếc, vạn nghẹn lời vảy. Hắn rất nhanh dời ánh mắt, hướng Hà Thủ Ô phất phất tay.

Chờ mãi đến khi y đi không còn bóng dáng, Hà Thủ Ô mới đẩy Hoàng Nhưỡng về.

“Ảnh đây là rất không yên lòng về cô đây mà.” Hà Thủ Ô vừa đẩy xe lăn, vừa nói. Hoàng Nhưỡng dĩ nhiên không thể đáp, gã còn nói: “Có điều cô không cần lo lắng. Cô xinh đẹp vầy, không nói chuyện, cũng sẽ không chạy bậy, ai cũng sẽ thích cô thôi.”

Nhữ* có nghe, nói tiếng người hay là chưa? Hoàng Nhưỡng giận mắng trong lòng. Không biết vì đâu, tự dưng luôn cảm thấy trống trải. Thế nên tâm tình cũng không tốt.

(*) cách xưng ngôi thứ hai kiểu kê họng nên mình để y.

Hà Thủ Ô đẩy nàng lên một chỗ vách núi, nói: “Nắng hôm nay không tệ, tốt cho phơi nắng.”

Ánh mắt Hoàng Nhưỡng vô thức dõi theo phương hướng Đệ Nhất Thu rời đi.

Bạch Cốt nhai cây rừng tươi tốt, không biết điểm đen nho nhỏ xa xa kia, phải chăng là y đang đi xa. Không biết y có đến nữa không nhỉ. Có lẽ sẽ không, dù gì Ti Thiên giám đầy bận rộn, mà Bạch Cốt nhai lại rất xa xôi.

Hoàng Nhưỡng thầm thở dài, trong tích tắc, ánh nắng vô nghĩa, hoa cỏ vô nghĩa, còn sống cũng vô nghĩa nốt.

Hà Thủ Ô rõ ràng ở ngay sau lưng nàng, lại tựa như nhìn thấu tâm tư nàng, nói: “Đừng khổ sở mà, y không nỡ vậy, chắc chắn chẳng mấy chốc lại đến.”

Ngươi biết luôn? Hoàng Nhưỡng nhắm mắt lại, dứt khoát không thèm nhìn gì nữa.

Mà buổi chiều cùng ngày, Ti Thiên giám dùng bảo thuyền Bích Tiêu chuyên vận chuyển gửi đến cho Hoàng Nhưỡng quần áo, trang sức, vớ giày. Theo cùng đến, còn có mười hai con rối do Giám chính tự thân chế tạo.

Đám rối này không chỉ có thể quét dọn nấu cơm, còn đọc hiểu văn tự thường dùng được luôn. Nên, bọn chúng thật sự có thể bốc thuốc, sắc thuốc. Toàn bộ người Bạch Cốt nhai đều xúm lại xem, xem trọn một buổi trưa, ai nấy tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhìn mà than thở.

Thế là, việc chăm sóc Hoàng Nhưỡng, người người tranh đoạt. Hoàng Nhưỡng bị mấy tiểu sư muội Bạch Cốt nhai tranh nhau chăm, vừa mới tới ngày đầu tiên, tắm đến ba lần.

Hoàng Nhưỡng cảm thấy, đời này của cô xem như chỉ còn mỗi tắm với khiêng vác.

Ti Thiên giám. Chu Tước ti.

Cửu Khúc Linh đồng chia tình hình Bạch Cốt nhai thành mười hai hình, chia nhau chiếu lên mảng tường gấm trắng. Đệ Nhất Thu đang lật xem công văn, thi thoảng ngẩng lên liếc qua mấy cảnh. Chỉ thấy một con rối trong tầm mắt, mấy y nữ ở Bạch Cốt nhai đẩy Hoàng Nhưỡng ra hái thuốc. Các cô đặt Hoàng Nhưỡng bên cạnh vườn thuốc, vừa hái thuốc vừa chí cha chí chách nói chuyện.

Một chú cún xám quấn lấy Hoàng Nhưỡng chạy một vòng, cuối cùng dựa vào chân nàng nằm. Nắng Bạch Cốt nhai trắng nhạt, nửa gương mặt của nàng tắm trong nắng, đẹp đến mức kinh ngạc.

“Giám chính!” Bảo Võ vào đến, ngó qua cảnh trên tường, thấy hơi kỳ kỳ.

Đệ Nhất Thu hỏi: “Chuyện gì?”

Bảo Võ vội nói: “Đám tặc giả mạo tiên môn lừa bắt cóc trẻ em lại xuất hiện! Mẹ nó, giờ có thể tính là ló đầu từ trong động rồi!”

Đệ Nhất Thu đứng dậy, đóng Cửu Khúc Linh Đồng lại, nói: “Đi thôi.”

Mà hiện giờ, nhận được tin không chỉ riêng Ti Thiên giám.

Bộ ba Hà Tích Kim biết Ti Thiên giám tìm ra tung tích kẻ lừa đảo cũng báo cho Tạ Hồng Trần trước tiên.

Ở thôn Lạc đà xa xa, một đám lừa đảo đang mặc y phục đệ tử Ngọc Hồ Tiên Tông, đeo pháp khí Ngọc Hồ Tiên Tông, tới cửa “Kiểm tra linh căn trẻ”. Quan phủ đã sớm nhận mật lệnh của Ti Thiên giám, âm thầm lưu ý nơi đó.

Lúc này, tất cả không đánh cỏ động rắn.

Quả nhiên, đám lừa đảo chuyến này tính tới tính lui, cuối cùng chọn được mấy đứa nhỏ, đứa nào đứa nấy đều là khối thịt đầu quả tim của cha mẹ chúng, bảo bối trong tay. Quan phủ im re, xem bọn chúng như tiên sư, thịnh tình khoản đãi.

Đám lừa đảo được ngon ngọt, uống say mèm, dĩ nhiên quyết định ngủ lại một đêm rồi đi.

Đêm đó, gió tuyết đan nhau, toàn bộ thôn Lạc đà bị tuyết chôn một nửa. Đệ Nhất Thu dẫn theo hơn mười sai dịch Bạch Hổ ti đạp tuyết mà tới. Bảo thuyền Bích Tiêu dừng ở xa xa trong đống tuyết, một đám sai dịch mặc công phục màu đen, hông đeo kim câu, lưng đeo lệnh kỳ, chính là phục sức của Ti Thiên giám.

Khi y vừa tới thôn Lạc đà, một toán khác cũng tìm đến ngay sau đó.

Bộ ba Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu đưa Tạ Hồng Trần cùng đến. Cặp mắt Tạ Hồng Trần sợ sáng, đành lấy một miếng vải sa che mắt. Theo sau hắn, còn có mười mấy đệ tử Ngọc Hồ Tiên Tông đi theo, cũng cả người y quan như tuyết, bảo kiếm đeo nghiêng, bên hông treo bội ngọc.

Hai toán người gặp nhau, lập tức bầu không khí như đông cứng lại. Trong không khí thoảng như muốn bắn pháo hoa toé lửa.

Trương Sơ Tửu vì để làm dịu đi bầu không khí, cười nói: “Ngọc Hồ Tiên Tông và Ti Thiên giám đều là trụ cột vững vàng của tiên môn, giờ đây mọi người bắt tay phá án, cũng là một giai thoại.”

Lời thì đúng là giả dối, nhưng cuối cùng cũng là câu lời hữu ích.

Tạ Hồng Trần nói: “Ác đồ dám cả gan giả mạo Ngọc Hồ Tiên Tông, bọn ta dĩ nhiên không nên ngồi nhìn.”

Bọn Hà Tích Kim quay lại ngó Đệ Nhất Thu —— người ta cũng đã tỏ thái độ rồi, gì thì gì cậu cũng nên nói một câu đi chứ.

Giám chính đại nhân nhìn Tạ Hồng Trần chằm chằm muốn lòi con mắt, quả nhiên cũng buông một câu. Y quan tâm nói: “Tạ Tông chủ mắt mù rồi mà còn phải đạp tuyết chạy đến, thật sự là vất vả.”