Quyển 3 - Chương 11
Bảo tàng (nhị)Suối nước nóng này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Tiểu Man, bên trong cũng có rất nhiều nữ tử tộc Nữ Chân đang tắm, thấy bọn Tiểu Man tới thì tươi cười vẫy bọn họ xuống.
Tiểu Man nhìn tuyết đọng xung quanh, lại nhìn suối nước nóng đang bốc hơi, có chút sợ hãi: “Việc này… Diêu Quang, nước này có màu kỳ lạ a, ta… sẽ không…”
Lời còn chưa dứt, Diêu Quang đã cởϊ qυầи áo nhảy xuống rồi, thoải mái thở sâu một cái, quay đầu lại, dùng sức ngoắc nàng: “Tiểu chủ, không sao đâu, xuống dưới đi! Màu suối nước nóng là như thế đấy, rất có lợi cho thân thể và da dẻ.”
Tiểu Man đành phải chậm rãi cởϊ qυầи áo, còn không dám cởi hết, mặc áo trong đi xuống, cảm thấy một luồng hương thuốc xông vào mũi, nhưng cũng không khó ngửi, hơn nữa – thật sự rất ấm áp.
Nàng vốc nước rửa mặt, sau đó buông tóc ra, bắt đầu chải sạch.
Đột nhiên thấy Diêu Quang đang nhìn mình, nàng ngạc nhiên nói: “Sao vậy? Không được gội đầu sao?”
Diêu Quang cười, lắc đầu, nói nhỏ: “Không phải, ta thấy tiểu chủ rất được, nếu như béo hơn một chút, nhất định sẽ rất hấp dẫn.”
Nàng quả thực rất gầy. Tiểu Man cúi đầu nhìn cánh tay mảnh khảnh của mình, lại nhìn nhìn Diêu Quang, thở dài một hơi, người ta mới gọi là gầy đó. Chuyện này không thể trách ai, chỉ có thể trách nương nàng, hôm nay vui vẻ thì làm cho nàng chút đồ ăn ngon, ngày mai buồn bực thì bỏ đói nàng ba ngày, kết quả là nàng hiện tại đã mười sáu tuổi nhưng nhìn qua lại giống như mười bốn.
Nước suối rất nóng, làm hai má nàng đỏ bừng, nàng thích thú đi loạn trong làn nước, một khắc cũng không chịu ngồi yên. Chợt thấy phía trước có một khúc suối không có người, không khỏi quay lại ngoắc Diêu Quang: “Bên kia không có ai, chúng ta vào trong đó đi!”
Diêu Quang liền đi theo nàng, chợt nghe các nữ nhân Nữ Chân kêu lên ở phía sau, kinh hoàng phất tay với bọn họ, huyên thuyên nói một tràng. Diêu Quang vội vàng nói: “Tiểu chủ, bọn họ nói đó là chỗ ở của thần tiên, phàm nhân không thể đi vào, nếu không sẽ gặp chuyện không hay ho.”
“Trên đời làm gì có thần tiên!” Tiểu Man căn bản không tin, bước tới thăm dò. Nơi đó âm u, thần tiên chắc sẽ không ở chỗ thế này đâu.
Nàng thử bơi ra trước một đoạn, cảm thấy chân dần không chạm tới đáy, trong lòng cũng có chút sợ hãi liền quay đầu định trở về.
Chợt thấy sau lưng có hấp lực truyền đến, nàng liền bị kéo về phía sau. Tiểu Man sợ hãi, vùng vẫy tay chân, nhưng chân lại không tới đáy, không có cách nào dùng sức. Uống vào mấy ngụm nước xong thì mất hết khí lực, bị luồng hấp lực cổ quái kia kéo đi.
Thiên Ki đang ăn uống no say, đột nhiên cảm thấy toàn thân có cảm giác không ổn, nhưng hắn không thể xác định loại cảm giác này là gì, hắn chỉ đứng ngồi không yên.
“Hai nha đầu kia sao còn chưa xong chứ, đã muộn thế này rồi. Ta đi tìm bọn họ!” Hắn bồn chồn lấy một cái cớ, đứng dậy định đi. Chợt thấy Thiên Quyền và Trạch Tú ngồi đối diện, hắn cười: “Các ngươi cũng đi cùng đi?”
Trạch Tú không để ý đến hắn, tiếp tục uống rượu, Thiên Quyền nói: “Ta nhớ công phu của Diêu Quang rất lợi hại, lần trước có người muốn mạo phạm nàng, bị nàng một cước đá gãy xương, sau đó không ăn được cơm.”
Thiên Ki nhất thời đổ mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười nói: “Ta, sao lại gọi là mạo phạm? Tất cả mọi người đều là bạn, ta lo lắng cho bọn họ mới đi xem…”
Không ai để ý đến hắn, hắn cúi đầu thấy Căn Cổ đang ăn uống quên trời đất liền xông tới tìm đồng minh: “Căn Cổ đệ đệ, ngươi cũng lo lắng cho các tỷ tỷ chứ? Chúng ta cùng đi đón bọn họ, thế nào?”
Căn Cổ nuốt miếng thịt, hàm hồ nói: “Nhiều nữ nhân ở đó như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu. Ta muốn ăn cơm, tự ngươi đi đón đi.”
Thiên Ki còn muốn nói, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, mọi người cùng ngẩng đầu, thấy Diêu Quang sợ hãi chạy tới, tóc vẫn còn ướt sũng, kêu lên: “Mau đi! Không thấy tiểu chủ đâu!”
Trạch Tú vứt bát rượu, đứng dậy bỏ chạy, mọi người vội vàng theo sau. Thiên Quyền hỏi: “Sao lại không thấy? Ngươi không thấy nàng sao?”
Diêu Quang gần như phát khóc, run giọng nói: “Ta… không rõ lắm, lúc ấy tiểu chủ nói muốn đi ra phía sau suối nước nóng nhìn xem, người Nữ Chân nói nơi đó là nơi ở của thần tiên, không thể đi vào, ta quay đầu kêu tiểu chủ trở về, kết quả đột nhiên không thấy tăm hơi nàng!”
Thần tiên? Chẳng lẽ nàng bị thần tiên đoạt đi rồi?
Mọi người chạy một mạch đến suối nước nóng ở phía bắc khu rừng. Một đám nam nhân đột nhiên xông vào suối nước nóng của nữ nhân khiến những nữ nhân Nữ Chân này hét lên chói tai, lui thành một cụm trong nước, không dám động. Thiên Ki đưa mắt nhìn một vòng, đáng tiếc trong hơi nước, ngoại trừ những gương mặt hoảng sợ ra thì nửa điểm xuân sắc cũng không thấy.
Thiên Quyền cúi người, cất cao giọng nói: “Xin lỗi, có một bằng hữu của chúng ta mất tích ở đây, chúng ta cần tìm một chút. Đắc tội, xin chớ trách!”
Các nữ nhân này nhận ra hăn là anh hùng gϊếŧ gấu, lại thấy Căn Cổ cũng ở trong đó thì yên tâm hơn, sắc giận dữ trên mặt giảm đi, bọn họ xấu hổ vội vã lên bờ mặc quần áo.
“Mất tích ở đâu?” Trạch Tú hỏi.
“Ở đoạn suối kia, chỗ âm u ấy.”
Ngón tay Diêu Quang vừa chỉ, đã thấy trên mặt suối nước nóng lóe ra một vầng sáng giống như một con thần long, theo hơi nóng bốc lên xoay tròn, tình cảnh này lộng lẫy khôn tả. Mọi người không khỏi ngây người.
Những người Nữ Chân quỳ rạp cả xuống đất, miệng lẩm bẩm, giống như đang nhìn thấy thần linh vậy.
Trạch Tú bước tơi, đang định nhảy vào trong nước thì thấy ở bên bờ có một bóng dáng nho nhỏ màu trắng, đang ngồi chồm hỗm ở đó tóc dài ướt sũng dán trên lưng, cúi đầu không biết nhìn cái gì. Hắn thấy vậy thì nổi giận, đi tới túm lấy cánh tay nàng, lạnh lùng nói: “Nàng làm gì vậy?”
Quả nhiên là Tiểu Man. Toàn thân nàng ướt sũng, trên mặt lại đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Trạch Tú, thần sắc còn có chút mờ mịt, đưa tay giơ lên một thứ, lẩm bẩm nói: “Ta… nhìn thấy bảo tàng.”
Trong lòng bàn tay nàng là một viên châu cực kỳ tinh xảo, nhẵn nhụi vô cùng, sáng rỡ rất sống động.
Trạch Tú cởϊ áσ khoác lên người nàng, miệng hỏi: “Lấy ở đâu? Bảo tàng giấu ở đâu?”
Tiểu Man chỉ xuống suối: “Ngay dưới nước, phía dưới có một cái động. Ta bị hấp lực kéo xuống, hoảng loạn cào một nắm đất, hết sức bơi lên. Lên bờ mới phát hiện trong nắm đất có thứ này. Phía dưới còn có rất nhiều đồ vật sáng long lanh rất đẹp, khả năng chính là bảo tàng.”
Ngũ phương sừng còn chưa tìm được lại thấy bảo tàng trước, nàng thực khó có thể tin vào vận may của mình. Những thứ đẹp đẽ phía dưới kia đều là của nàng sao? Thật vậy sao?
Thiên Quyền trầm ngâm: “Đã có bảo tàng, chứng minh ngũ phương sừng quả nhiên có một được giấu ở núi Thái Bạch này. Không bằng xuống xem sao!”
Diêu Quang nhớ tới luồng sáng vàng trên mặt nước vừa rồi, trong lòng có chút sợ hãi, nói nhỏ: “Nói không chừng nơi đây thật sự là sở hữu của thần tiên, ánh sáng kia… hay là đừng đi xuống kinh động tới thần linh?”
Trạch Tú cười nói: “Làm gì có thần tiên, ánh sáng kia chính là của bảo tàng, châu báu để lâu sẽ sinh ra một tầng linh quang, nếu như số lượng nhiều, lại là thượng đẳng châu báu thì hào quang sẽ có dạng này. Xem ra ngũ phương sừng có chút rõ ràng. Chúng ta đi xuống thôi.”
Tiểu Man gật đầu ngay, không sai, có bảo tàng nàng sẽ tuyệt đối không bỏ qua.
Trạch Tú cốc trán nàng: “Nàng đừng đi! Để ta đi trước, xem tình hình bên dưới rồi nói sau.”
Tiểu Man định nói gì đó lại bị hắn nhẹ nhàng lấy tay đẩy ra. Tháo bảo kiếm. Cởϊ áσ dài, lộ ra thân trên trần trụi. Vân da rõ ràng, bên trên mơ hồ có rất nhiều sẹo. Từ trước ngực qua vai phải xuống lưng còn xăm hình kỳ lân sinh động, trông cực kỳ dữ tợn.
Tiểu Man còn chưa nhìn kỹ thì hắn đã nhảy xuống suối.
Không biết qua bao lâu, mặt nước dần có động tĩnh, hắn đột nhiên trồ lên khỏi mặt nước, bơi vào bờ, miệng thở hồng hộc, trong tay cầm một viên trân châu cỡ ngón tay cái, cười nói: “Quả nhiên có bảo tàng, bên dưới toàn là bảo bối, tuy nhiên phía sau huyệt động còn có không gian khác, cần phải tìm hiểu kỹ.”
Mọi người nghe nói đều mừng rỡ, dồn dập thoát y muốn xuống nước.
Trạch Tú vẫy Tiểu Man, nàng khó hiểu đi tới.
“Đưa tay cho ta.” Hắn nói.
Tiểu Man ngoan ngoãn vươn tay. Một cây trâm mã não nhỏ đặt trong tay nàng, hắn lau nước trên mặt, cười nói: “Mượn hoa dâng phật, coi như là thù lao cho tú phẩm của nàng.”
Tiểu Man cầm cây trâm, nhất thời không biết nên nói gì.
Trạch Tú lại nói: “Xuống nước đi, đi xem bảo tàng và ngũ phương sừng.”
Nàng gật đầu, bỏ áo khoác của Trạch Tú ra, bùm một tiếng nhảy xuống, kết quả bị trượt chân, lại uống thêm mấy ngụm nước.
Trạch Tú đỡ lấy nàng, thở dài: “Vô dụng cực kỳ!”
Những người khác đã sớm chờ trong nước. Căn Cổ vừa nghe thấy có bảo tàng đã sớm ẩn vào trong nước, mọi người lục tục theo phía sau, có thể thấy lực đạo phát ra từ huyệt động thập phần cổ quái, lúc thì đẩy ra, lúc lại hút vào, mà xung quanh đúng là rơi rụng vô số bảo thạch hoàng kim, nhưng đều rất nhỏ, hơn nữa phần lớn đều được làm thành trâm cài linh tinh, hoặc là bộ dáng côn trùng, cực kỳ kỳ lạ.
Tiểu Man bơi một hồi thì tay chân mỏi rã rời, phải dựa vào Diêu Quang và Trạch Tú hai bên kéo về phía trước.
Không biết bơi bao lâu, nước càng ngày càng lạnh, hoàn toàn không còn chút ấm áp như lúc trước. Bỗng nhiên tới một chỗ rất rộng, Căn Cổ đột nhiên hướng lên trên, ào một cái rời khỏi nước, nhìn ra xung quanh, không khỏi ngây người.
Tiểu Man được kéo trôi nổi trên mặt nước, nàng chỉ còn thiếu nước tứ chi rút gân miệng sùi bọt mép nữa thôi, bị kéo một cái, liền nằm trong tay Trạch Tú, người mềm nhũn như mì sợi. Hắn nhẹ vỗ về sau lưng nàng, một mặt ngẩng đâu đánh giá chung quanh. Nơi này giống như một đại sảnh, tứ phía có cột đá, phong cách hết sức cổ xưa, trong sảnh có một ao sen, chính là nơi bọn họ vừa trồi lên.
Như vậy hồ sen ở giữa sảnh này là để nuôi đủ loại cá và hoa sen làm trang trí, hồ sen này lại thông ra suối nước nóng bên ngoài. Hơn nữa ở đây không thấy có cửa vào, cực kỳ ngăn nắp như một phòng ở lớn, chỉ ở phía sau điện là có hai cánh cửa sắt đen rất lớn, trông giống nhau như đúc, đều khắc văn ấn độc hữu của Thương Nhai thành – ngọn lửa màu lam.
Thiên Quyền nhảy lên bờ, toàn thân ướt đẫm, vạt áo rỏ nước tòng tòng, bộ dáng cao quý không thể xâm phạm bình thường bị giảm đi rất nhiều. Đi vài bước trong đại sảnh, đưa tay lên sờ sờ chung quanh, hắn đột nhiên thấp giọng nói: “Kỳ quái, nơi này lại không có chút hoàng kim bảo thạch nào.”
Một lời này của hắn khiến mọi người bừng tỉnh. Quả thật, huyệt động dưới nước vừa rồi có nhiều châu báu như vậy, đến mức biến cả nước thành màu vàng, thế mà đại sảnh này ngay cả sợi chỉ vàng cũng không có, chỉ có mấy cây cột bằng đá lớn, cực kỳ đơn giản. Tất cả mọi người vốn nghĩ rằng dưới động còn có nhiều châu báu hơn, những thứ kia chỉ là một chút ít của kho báu rò rỉ ra ngoài, hiện giờ xem ra là không phải.
Căn Cổ nhìn nửa ngày, ngạc nhiên nói: “Ta thấy nơi này giống như một ngôi mộ, những hoàng kim bảo thạch kia có thể là một loại nghi thức đặc thù, có thể có người tin chôn hoàng kim theo hồn phách người chết.”
Thiên Quyền sau một lúc trầm ngâm, nói: “Hình như ta từng nghe nói lúc hạ táng tiểu chủ Thương Nhai thành cần có kim khí trùng để mở đường, như vậy hồn phách của tiểu chủ mới có thể trở về chỗ của thần long.”
Nói xong, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Tiểu Man, đại khái là trông mong nàng cho một câu trả lời thuyết phục.
Nàng ghé vào cánh tay Trạch Tú, vô lực thở ra một hơi: “Đúng vậy, chúng ta đi lên trước đã, xem phía sau cửa là cái gì.”