Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan [Cổ Xuyên Kim]

Chương 6: Cơm Chiên Thịt Bò 1

Lý Phong Trạch từng ở trong phim hoạt hình thấy qua cơm chiên trứng vàng óng biết phát sáng, khi còn bé cậu ta khờ dại hỏi mẹ vì sao cơm chiên trứng trong nhà ăn lại không phát sáng, mẹ nói cho cậu ta biết đó là bởi vì có một số người làm cơm ăn cực kỳ ngon nên đồ ăn mới biết phát sáng, mà bà ấy làm cơm chiên trứng không ngon lắm cho nên mới không phát sáng.

Lý Phong Trạch tin, tin tưởng về sau nhất định sẽ gặp được đầu bếp đủ lợi hại, đồ ăn ngon đến phát sáng. Thẳng đến khi trưởng thành bạn thân nói cho cậu ta biết chân tướng, cậu ta mới biết được chuyện này vốn không tồn tại.

Nhưng lúc này, chén cơm chiến trứng này ở trong mắt cậu ta phảng phất lóe lên tia sáng, ăn ngon đến mức không thể phát sáng được hơn nữa.

Thứ cậu ta ăn thật sự là cơm chiên trứng hay sao? Lý Phong Trạch choáng choáng vui sướиɠ.

So sánh với chén cơm chiên trứng này, cơm chiên trứng mà lúc trước cậu ta ăn đều như cát bụi mà thôi.

Đợi đến sau khi cậu ta lấy lại tinh thần mới phát hiện, bởi vì cậu ta ăn quá nhanh, một bát cơm vốn đầy ắp hiện tại chỉ còn nửa bát. Cậu ta vì để có thể có thêm nhiều thời gian hưởng thụ, đành phải kiềm chế du͙© vọиɠ muốn lập tức ăn hết bát cơm này xuống, cầm đũa gắp đậu đũa muối bỏ vào trong miệng.

Ai có thể nghĩ tới, đậu đũa muối này cũng không giống đậu đũa muối mà bình thường cậu ta hay ăn.

Đậu đũa giống như không mất đi một chút độ giòn nào trong quá trình muối dài đằng đẵng, giòn giống như măng, cắn xuống một ngụm, cảm giác tươi mới vốn có của đậu đũa truyền thẳng tới vị giác.

Không ổn!

Cậu ta khóc không ra nước mắt, bởi vì nhờ hương vị chua mặn của đậu đũa mà cậu ta càng muốn ăn cơm hơn nữa.

Cậu ta đành phải ăn mấy miếng cơm chiên trứng mà trước đó không nỡ ăn.

Ai, thật là thơm!

Trương Khả vỗ vỗ bả vai Lý Phong Trạch, hỏi: "Ăn ngon không?" Bởi vì lời nói ban nãy của Lý Phong Trạch quả thực khiến cậu ta buồn nôn nên Trương Khả hiện tại còn không dám hạ đũa.

Thịt bò bên trong cơm chiên thịt bò không phải thịt bò miếng mà cũng không phải thịt bò cục, mà là khối thịt bò hình vuông, kích cỡ tương đồng nhau.

Cậu ta nghĩ, mặc kệ thịt bò này là thật hay giả, chí ít nhìn rất ngon mắt.

Lý Phong Trạch chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bát cơm mà Trương Khả mảy may không động đũa, biểu lộ thành khẩn: "Tớ không nên nói những lời buồn nôn kia với cậu, lỗi của tớ, nếu không chén cơm này cứ để tớ ăn cho! Lát nữa tớ mời cậu ăn cơm khác."

Nói xong liền vươn tay muốn lấy bát cơm trước mặt Trương Khả đi.

Trương Khả bén nhạy ý thức được không thích hợp, Lý Phong Trạch rõ ràng nói không thích thịt bò bên ngoài, khẳng định có chuyện ẩn ở bên trong: "Không được, không cho cậu."

Cậu ta cầm lấy muỗng trực tiếp múc một muỗng đưa vào trong miệng, con mắt không khỏi trợn to: "Ăn ngon!"

Thịt bò của cơm chiên thịt bò là thịt bò tơ đã kho qua, trong thịt có thêm gân, dẻo dẻo kẹo kẹo, cảm giác rất mềm. Xào cùng với cơm chiên trong chảo lớn lại không khô một chút nào mà còn hơi mọng nước, cắn vào một cái, nước thịt thơm ngọt liền tứa ra.

Trương Khả không khỏi ăn thêm mấy muỗng cơm nữa.

Cậu ta kịp phản ứng nguyên nhân Lý Phong Trạch nói như vậy: "Hay lắm, tôi coi cậu là anh em, thế mà cậu lại đối xử với tôi như vậy!"

Thế mà muốn cướp cơm của cậu ta!

"Đừng nói cái này, cho tớ một miếng thịt bò đi."

Màu sắc và hình dáng của miếng thịt này đều đang chứng tỏ nó là thịt bò thật. Lý Phong Trạch nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn của Trương Khả, nước bọt đã đến bên miệng.

Trương Khả bảo vệ chén cơm của mình, trực tiếp cự tuyệt: "Không được!"

"Cha! Con muốn ăn thịt bò!"

"Ai bảo cậu trước đó nói không ăn, kêu cha cũng không được." Trương Khả mang dáng vẻ thắng lợi, một lần nữa vùi đầu mà ăn, ăn uống như heo không thèm ngẩng đầu.

Nếu là cơm bình thường, bạn thân gọi mình là cha, cậu ta sẽ đồng ý. Nhưng ở trước mặt phần cơm chiên thịt bò này, cậu ta cũng không muốn nhận đứa con trai này.

Cuối cùng, Lý Phong Trạch chỉ có thể mắt lom lom nhìn Trương Khả há mồm ăn từng miếng đến hết. Trương Khả đã ăn đến tìm không ra phương hướng, tình huynh đệ của hai người tràn ngập nguy cơ.

Thời gian nghỉ ngơi ở giữa giờ tự học buổi tối của bọn họ vô cùng ngắn. Lý Phong Trạch vừa mới nghĩ lại mua một phần cơm chiên, nhưng mà thời gian đã không kịp nữa.

Cậu ta chỉ có thể một mặt u oán cùng Trương Khả đi trả tiền rồi rời đi.

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, cậu ta nhất định phải hai phần cơm. Cơm chiên trứng và cơm chiên thịt bò!