“Mua trái cây thì vào trong tiệm chọn.”
Không nghĩ tới người đàn ông có giọng nói trầm thấp và cực kỳ nam tính, cộng với thân hình tam giác ngược cực chuẩn, Hà Lạc không nhịn được mà đỏ mặt.
Giọng nói lạnh lùng lạ thường không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nhưng vẫn có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim cô đập nhanh.
“Ồ, được.” Hà Lạc vội vàng thu lại mấy ý nghĩ không sạch sẽ trong đầu, cất bước đi vào trong tiệm.
Trong cửa tiệm bật điều hòa, lạnh đến mức khiến cô không nhịn được rụt cổ lại.
Quầy thanh toán có một vài khách hàng đang chờ, nhân viên thu ngân nhìn không lớn tuổi, dáng vẻ có chút thẹn thùng, có lẽ do không quá quen với công việc, cần phải kiểm tra loại trái cây cùng số lượng cho nên rất chậm.
Vị khách cuối cùng chờ không được, mở miệng thúc giục, “Nho bán theo quả sao? Sao cân lâu như vậy?”
Nhân viên thu ngân liên tục nói xin lỗi, thay vào đó chân tay lại luống cuống.
Cửa kính lần nữa bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn đi từ bên ngoài vào, người đàn ông mặc bộ đồng phục vào, vừa đi vừa đưa hóa đơn trên tay qua, bình tĩnh nói: “Hàng về rồi, em đi ra ngoài kiểm kê một chút, nơi này để anh.”
“Thật xin lỗi, anh Giản Việt…” Người trẻ tuổi tiếp nhận hóa đơn, vì chân tay vụng về mà mặt đỏ bừng.
Giản Việt không trách cứ, hơi gật đầu, ý bảo cậu ra khỏi vị trí, sau đó bắt đầu cho khách ổn định xếp hàng.
“Xin chào, tổng cộng hết 65 tệ, quét mã thanh toán ở đây.”
Ban đầu Hà Lạc đang chọn đào, làm bộ làm tịch, bởi vì cô không giỏi lựa trái cây, nhưng cô phải giả vờ có dáng vẻ kia.
Nhưng từ sau khi anh tiến vào, tầm mắt Hà Lạc theo bản năng chuyển từ quả đào lên người anh.
Người đàn ông rất tuấn tú.
Vừa rồi cô chỉ vội vàng liếc qua chứ không nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện anh không chỉ có dáng người, mà khuôn mặt cũng không thể bắt bẻ, trên người mặc đồng phục xanh trắng, đối với người khác mặc sẽ có chút quê mùa, nhưng anh lại không bị ảnh hưởng.
Anh cúi nửa đầu, đang tập trung xử lý chuyện trước mắt, rất nhanh, một hàng dài trước quầy thu ngân đã biến mất.
Giản Việt lợi dụng thời gian rảnh dọn dẹp mặt bàn, đột nhiên nhận thấy có người đang nhích lại gần mình.
Trên tay Hà Lạc không có một thứ gì phải thanh toán, trên mặt cô nhiễm một tia đỏ ửng, có lẽ xấu hổ mở miệng.
“Cái kia, tôi muốn chọn ít trái cây để mang đi biếu nhưng không biết chọn như thế nào, anh có thể giúp tôi không?”
Cô chớp chớp mắt, đôi mắt trong veo, giọng nói nhẹ nhàng êm tai.
Thật ra sau lưng Hà Lạc đổ mồ hôi hột, cô sợ bị từ chối, sau khi nói xong thì cảm thấy không thích hợp, cách tiếp cận này có vẻ không quá thông minh?
Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, có lẽ do công việc, nên vẫn gật đầu, sau đó bước ra khỏi quầy thu ngân.
“Muốn chọn quả đào sao?”
“Đúng vậy.”
Khi khoảng cách hai người thu hẹp lại, Hà Lạc mới chân chính cảm nhận được thân hình cao lớn của anh.
Trong không gian, còn có mùi thơm của quả đào…
Không đúng, là bởi vì trong tay Giản Việt đang cầm một quả đào trắng hồng.
Đó là một đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng, to rộng, mu bàn tay mơ hồ có những đường gân xanh nổi lên…
Hà Lạc rất muốn bảo anh dừng lại, đưa cho cô một chút giấy cùng bút, cô thật sự muốn vẽ!
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình là tay khống, nhưng hiện tại cô xác định mình đúng!
“Ngọt không?”
“Hiện tại đang vào mùa đào, rất ngọt.”
Chính chủ trả lời rất nhanh.
Không nhanh không chậm.
Quả đào trong tay anh đã chín mọng, trắng hồng, Hà Lạc biết rõ chỉ cần cắn một miếng, nước đào thơm ngọt sẽ chảy vào trong miệng.
Hà Lạc nửa nói giỡn, “À, tôi không hỏi quả đào có ngọt hay không.”
Giản Việt nhìn trước ngực người phụ nữ theo động tác lộ ra cảnh xuân trắng nõn, ánh mắt anh bất giác tối lại.
Anh khẽ liếʍ răng hàm.
Cho nên anh đang bị đùa giỡn sao?