Yêu Đương Đoan Chính

Chương 54: Câu chuyện tôi có một người bạn

Giang Mộ Hành mất đà ngã dúi về phía trước nhưng vẫn đưa tay ra sau giữ cậu thiếu niên bỗng lao tới mình, lòng bàn tay anh đặt ngay mông cậu.

Yến Hảo nằm nhoài trên lưng Giang Mộ Hành được anh đỡ mông, cậu cảm nhận rõ nhiệt độ và lực tay qua lớp quần khiến cậu rùng mình, huơ bàn tay nhỏ bé của mình, vô thức sờ sờ eo Giang Mộ Hành.

Giây tiếp theo cậu liền bị Giang Mộ Hành nắm cánh tay kéo xuống.

Yến Hảo đứng không vững, lảo đảo ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn lá rụng bên chân.

Giang Mộ Hành nhíu mày nhìn cậu từ trên cao, véo mạnh mi tâm: "Rốt cuộc là cậu bị gì vậy?"

Yến Hảo im lặng.

Giang Mộ Hành trầm giọng: "Mở miệng."

Yến Hảo kéo vạt áo đồng phục: "Mông là chỗ nhạy cảm của tớ."

Giang Mộ Hành hiếm khi tỏ ra kinh ngạc, vành tai anh còn ửng đỏ.

"Tớ không có người yêu, bình thường không hay tự cấp tự túc, khoảng thời gian này tớ toàn tập trung vào việc học, quên luôn người anh em trong nhà." Yến Hảo chững chạc đàng hoàng nói tiếp: "Nên giờ nó chống đối không nghe lời tớ, tớ không kiểm soát nó được."

Giang Mộ Hành: "..."

"Ngại quá lớp trưởng, người anh em của tớ mất thể diện ngay trước mặt cậu." Yến Hào hé miệng: "Tớ thay mặt nó xin lỗi cậu."

Sắc mặt Giang Mộ Hành đen thui: "Nói hay đấy."

Yến Hào rũ mắt: "Cũng tàm tạm."

Giang Mộ Hành đỡ trán.

Yến Hảo bơ phờ ngồi dưới đất, can đảm trước khi lao tới anh vọt tới đỉnh đến, lúc này thì lao xuống vực, cậu không dám thử xem nữa.

Mẹ nó.

Yến Hảo không cam lòng.

Giọng Giang Mộ Hành vang trên đỉnh đầu cậu: "Sau này đừng có làm bậy ở trường."

Yến Hảo ngẩn ngơ, tức là làm bậy ở ngoài trường thì được?

Giang Mộ Hành đá đá cậu nhưng chẳng dùng tí sức nào: "Đứng dậy."

Yến Hảo vò đã mẻ lại sứt: "Tớ còn cứng, cậu đi trước đi, đừng động vào tớ."

Trán Giang Mộ Hành nổi gân xanh.

Yến Hảo cứ tưởng Giang Mộ Hành sẽ đi trước, không ngờ anh lại kéo cậu đi tới một góc tường gần đó.

Giang Mộ Hành thoáng nhìn qua, Yến Hảo kẹp chặt chân, mặt và cổ đỏ rực.

Giang Mộ Hành bình tĩnh hít vào một hơi: "Sắp tan tiết rồi, cậu định làm gì hả, vừa chào cờ vừa đi lên lầu?"

Yến Hảo xấu hổ véo gấu áo.

Giang Mộ Hành đứng chắn trước mặt cậu: "Đọc một bài văn xuôi cho tôi nghe."

Mặt Yến Hảo dại ra.

Giang Mộ Hành nhìn đồng hồ: "Bắt đầu đi."

"..." Yến Hảo đọc một đoạn mình thích: "Mấy ngày nay lòng tôi khá bồn chồn, đêm nay tôi ngồi hóng gió trong sân, chợt nhớ đến hồ sen tôi đi qua ngày ngày..."

"Dọc theo hồ sen là một con đường nhỏ quanh co bằng đá vôi..."

Đọc một hồi, đôi mắt Yến Hảo dính lấy cánh môi mỏng đang mím nhẹ của Giang Mộ Hành, ma xui quỷ khiến cậu tiến lại gần anh từng chút một.

Giang Mộ Hành giật mình, anh nhíu mày: "Yến Hảo."

Yến Hảo bừng tỉnh nhưng lại tiếc nuối không muốn rời xa mùi hương của Giang Mộ Hành, cậu giữ khoảng cách chừng hai mươi xăng-ti, nói: "Trên mặt cậu dính cái gì ấy."

Giang Mộ Hành đảo mắt nhìn vào khoảng không, một lúc sau mới quay sang nhìn cậu, khuôn mặt thoạt trông bình tĩnh mà giọng thì khàn khàn: "Dính cái gì?"

Yến Hảo buột miệng: "Không biết."

"Á không phải." Cậu vội giải thích: "Ý tớ là tớ không biết cái đó gọi là gì."

Bịa, cứ bịa tiếp đi.

Mặt Giang Mộ Hành không đổi sắc: "Lông tơ?"

Yến Hảo hấp tấp gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là nó!"

Giang Mộ Hành bất lực nhìn trời.

Một luồng khí nóng phả vào cổ anh, Giang Mộ Hành lùi lại hai bước.

Yến Hảo còn chưa kịp đau lòng đã nhận ra có gì đó sai sai, Giang Mộ Hành không giống sợ nhột, quan sát cẩn thận còn tìm ra được vài chi tiết nhỏ.

Chẳng hạn như hơi thở của Giang Mộ Hành trầm nặng hơn trước nhiều, hay như là hầu kết anh đang lăn lên xuống, chuyện này chỉ xảy ra khi anh lo lắng, thậm chí bây giờ anh còn ngoảnh mặt đi.

Lỗ chân lông toàn thân Yến Hảo nở ra, cậu rơi vào trạng thái hưng phấn tột độ, làm một hành động còn táo bạo hơn nhiều so với việc choàng cổ Giang Mộ Hành.

Cậu vờ bị vấp, ngã vào người Giang Mộ Hành.

Giang Mộ Hành không tránh, người anh cứng đờ, cơ bắp căng chặt, giang hai tay bày ra tư thế bảo vệ Yến Hảo theo bản năng.

Yến Hảo đứng thẳng dậy, lùi về trước khi Giang Mộ Hành hoàn hồn, cậu cúi đầu đứng yên một lúc, sau đó đột nhiên khẽ cười thành tiếng.

Gió thổi tung mái tóc lòa xòa che khuất đôi mắt cậu, ngọn lửa hừng hực tỏ rõ. Nó không kiêng nể gì lao thẳng về phía Giang Mộ Hành, sức nóng đốt người quấn lấy tứ chi của anh làm anh cau mày.

"Có về lớp không?"

Yến Hảo liếʍ môi: "Về chứ."

Đôi mắt Giang Mộ Hành tối sầm, anh giữ gương mặt vô cảm xoay người bước đi.

Yến Hảo nhìn lom lom bóng lưng của anh, thầm lẩm bẩm: "Giang Mộ Hành, cậu tiêu đời rồi."

Cậu để tớ chộp được manh mối "cậu ấy có thể thích mình", cậu đừng hòng thoát khỏi tớ, tớ sẽ cắn riết cậu sống chết không tha.

——

Tiết cuối là môn tiếng Anh, giáo viên gọi học sinh đứng dậy đọc từng đoạn văn một. Từ vựng không phức tạp lắm nên đọc thì ai cũng đọc được nhưng phát âm không tốt, không nắm rõ nhiều từ nên không muốn mình bị gọi đọc.

Bầu không khí trong lớp khá ngột ngạt mà Yến Hảo như đang ở thế giới khác, muôn hoa đua nở, rực rỡ đến mức sắp thành hình.

Giáo viên đứng trên bục nhìn đến chỗ cậu, khóa chặt mục tiêu: "Yến Hảo, em đọc đoạn thứ nhất."

Yến Hảo đứng dậy với những bông hoa nhỏ nở khắp người, cậu dễ dàng đọc xong một đoạn với cách phát âm tiếng Anh chính xác.

Giáo viên hài lòng: "Ngồi đi."

Yến Hảo ngồi xuống tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình, khóe môi cứ cong lên, ngang nhiên thả hồn.

Giáo viên nhìn cậu thêm một lúc, sao thằng nhóc này vui thế? Bộ gặp chuyện gì tốt hả? Hay là hôm qua làm bài kiểm tra Hóa được nên giờ vẫn chưa bình tĩnh lại? Nghĩ đến đây, giáo viên bước xuống bục, phát hiện bài kiểm tra Hóa 98.5 điểm bị kẹp tùy ý trong sách, rõ ràng là thằng nhóc này không để tâm lắm.

Giáo viên ôm nghi ngờ, sắp hết tiết vẫn không yên lòng nên gọi cậu ra hành lang nói chuyện.

"Tiếng Anh là môn ổn định nhất của em, chưa từng làm dưới 120 điểm, cuối kỳ lớp mười một em còn đột phá giới hạn, năm lớp mười hai em đã có kế hoạch chưa?"

Yến Hào gật đầu: "Có ạ."

"Thế thì tốt." Giáo viên nói: "Trong lớp em vẫn phải lắng nghe và cố gắng tập trung."

Yến Hảo vuốt tóc mái thầm thì: "Mấy ngày nữa em sẽ ổn thôi."

Giáo viên không nghe thấy: "Vào lớp đi, chú ý nghe giảng."

Yến Hảo "vâng" một tiếng mơ hồ.

Phải lòng một người cùng giới ưu tú hơn mình gấp mấy lần, mặc cho bản thân không trông thấy hi vọng vẫn muốn tiếp tục thích người đó, phấn đấu quên mình vì tình cảm này. Nào ngờ vào một ngày nọ chợt phát hiện đây không phải là mũi tên một chiều mà người đó cũng hướng mũi tên về phía mình, không biết nó đã xuất hiện từ bao giờ, bây giờ đã hiện rõ ngay trước mắt.

Quá đỗi hão huyền.

Chân của Yến Hảo bị véo xanh tím, tới lúc này cậu mới dám chắc không phải mình nằm mơ.

Yến Hảo hối hận cực kỳ, mất công cậu dè dặt che giấu, giả bộ ngay thẳng đủ thứ, đâu có biết mình chỉ phả ra một hơi thôi cũng khiến Giang Mộ Hành có nhiều phản ứng như vậy.

Quả nhiên là đứa bé nghịch ngợm sẽ có kẹo để ăn.

——

Yến Hảo quay về lớp, cậu chống cằm thỉnh thoảng nhìn trộm Giang Mộ Hành, suy tính gì đó.

Giang Mộ Hành đang viết từ vựng, lúc viết sai thì gạch bỏ, trên trang giấy có mười mấy chỗ bị gạch, vạch đen chỗ này, vạch đen chỗ nọ trông rất đồ sộ.

Tống Nhiên ngạc nhiên: "Ông không sao chứ?"

Giang Mộ Hành lật sang tờ khác.

Tống Nhiên có vẻ rất hứng thú: "Lão Giang, trông ông nóng nảy nhỉ."

Giang Mộ Hành làm lơ.

Tống Nhiên mở hộp kính, lấy khăn lau kính ra: "Tuổi trẻ, thân thể non nớt, trái tim dao động yếu mềm, ông..."

"Kịch."

Giang Mộ Hành ấn mạnh tay, đầu bút đâm thủng một lỗ trên giấy.

Tống Nhiên bày ra biểu cảm hóng hớt khoa trương: "Ông nóng quá rồi."

Giang Mộ Hành lạnh lùng: "Câm miệng."

Tống Nhiên lảm nhảm: "Nhân vô thập toàn, tuy ông học giỏi nhưng những mặt khác chưa chắc được điểm tối đa, có vấn đề nan giải khó nhằn nào thì có thể tâm sự với người em này."

Giang Mộ Hành đóng vở ném qua một bên.

Tống Nhiên nhìn xung quanh, xúi anh: "Giáo viên không có ở đây, chúng ta nhỏ tiếng lại là được."

Giang Mộ Hành bóp sống mũi, hồi lâu mới thấp giọng nói: "Tôi có một người bạn..."

"Phụt."

Tống Nhiên kiềm chế lại dưới ánh mắt sắc lẹm của Giang Mộ Hành, nhưng bả vai hắn vẫn run rẩy: "Xin lỗi, điểm cười của tôi thấp, ông nói tiếp đi."

Giang Mộ Hành ngậm miệng.

"Lão Giang, tôi đã bảo ông rồi, nếu ông cứ nhịn trong bụng sẽ có ngày hộc máu đó." Tống Nhiên tỏ vẻ mặt đầy kinh nghiệm: "Tôi khuyên ông nên nghĩ kĩ."

"Huống gì vạn sự khởi đầu nan, ông đã khởi đầu được rồi, chuyện sau đó chẳng phải sẽ nước chảy mây trôi sao?"

Một lúc sau Giang Mộ Hành mở vở ra, lật tới trang cuối cùng, viết một dòng cho Tống Nhiên.

Giang Mộ Hành: Người bạn đó của tôi đã phải lòng một người từ lâu, bình thường người bạn đó đều kiềm chế bản thân trước mặt người kia.

Tống Nhiên: Sau đó thì sao?

Giang Mộ Hành: Có vẻ người kia đã biết tình cảm của bạn tôi.

Tống Nhiên vào vai người anh cả đầy tâm sự: Thái độ của người kia thế nào?

Giang Mộ Hành viết "cậu ấy" rồi nhanh chóng tô đen nó đi.

Tống Nhiên không nhìn thấy chữ đó, nếu không hắn đã có thể đoán ra được người trong cuộc còn lại, dùng phương pháp loại trừ là giải quyết rất nhanh.

Hắn nhìn cuốn vở Giang Mộ Hành đẩy qua, trên đó viết –

Người kia cũng thích bạn tôi, hai người họ thích nhau.

Tống Nhiên: "..."

"Lão Giang, ông đọc nhiều sách quá hóa ngu người rồi hả?"

Giang Mộ Hành liếc hắn: "Tôi thừa nhận thì ông có tin không?"

Tống Nhiên bĩu môi, hắn không tin, tên này nắm thiên phú đỉnh nhất mà hắn từng gặp, đây là một tồn tại nghịch thiên, dùng từ dung tục để miêu tả thì chính là "sinh ra để gánh vác". Rõ ràng là bận đi làm thêm, chỉ làm bài tập sau tiết và giờ tan học, về nhà không đυ.ng đến sách nữa, thế mà không rời khỏi ngai vàng của lớp một.

Điều quan trọng là còn đẹp trai.

Học giỏi mà xấu xí, vóc dáng trung bình, hoặc đẹp trai mà học dở, nhân phẩm rác rưởi, tố chất thấp kém, kiểu kết hợp như vậy mới có tính người, cái gì cũng tốt cũng giỏi thì trơ trẽn quá rồi.

Tống Nhiên trở lại đề tài chính: "Lão Giang à, nếu hai người..."

Giang Mộ Hành cong ngón trỏ gõ vào cuốn vở: "Viết ra."

Tống Nhiên lườm anh, cẩn thận quá ha.

Tống Nhiên: Nếu hai người đều thích nhau thì cứ hẹn hò đi không phải sao?

Giang Mộ Hành: Lớp mười hai.

Tống Nhiên: Điểm của người kia thế nào? Thứ hạng mấy trong lớp?

Giang Mộ Hành: Không tìm thấy trong bảng.

Con ngươi Tống Nhiên suýt lọt tròng, chênh lệch hơi bị lớn nhỉ, hắn trầm tư viết: Vậy thì nhịn đi, năm sau rồi yêu, năm nay với năm sau không khác biệt mấy.

Giang Mộ Hành: Vấn đề là, người kia biết tình cảm của bạn tôi rồi sẽ không chịu ngồi yên.

Tống Nhiên: Sao mà không chịu ngồi yên? Đi quyến rũ hả?

Giang Mộ Hành cất cuốn vở vào hộc bàn, mặt lạnh tanh: "Tôi ngu mới đi nói chuyện này với ông, phí thời gian, phí ngòi bút, phí giấy."

"Tôi đệt, ông phí nhiều quá nhỉ." Tống Nhiên đẩy kính, dù đã cố nhưng vẫn không nhịn được: "Lão Giang, rốt cuộc là ai hút hồn ông vậy?"