Yêu Đương Đoan Chính

Chương 50: Không sao đâu

Giờ giải lao giữa tiết thể dục, Yến Hảo vừa đi trên sân vừa học thuộc bài. Hạ Thủy ra hiệu Dương Tùng đi chậm lại, chia sẻ cảm xúc của mình với cậu ta: "Mới khai giảng mà Tiểu Hảo đã chăm như thế, tôi nhìn mà đau lòng."

Dương Tùng nhíu mày: "Bà đo điện tâm đồ chưa? Kết quả thế nào?"

Hạ Thủy thoáng sửng sốt rồi bật cười: "Chơi phép tu từ à."

Dương Tùng trợn mắt nhìn cô: "Khùng hả."

Hạ Thủy cười híp mắt: "Không ngờ đó nha, bình thường ông vô tâm vô phế vậy mà quan tâm ghê nhỉ."

Dương Tùng hừ lạnh: "Xéo đi."

Nụ cười của Hạ Thủy vẫn chưa tắt, rất ít người biết chuyện cô bị bệnh tim bẩm sinh. Vết sẹo trên ngực không làm giảm đi nhiệt tình của cô dành cho cuộc sống.

Người không biết chuyện thì nói cô tính tiểu thư, cậy quyền thế trong nhà để xin nghỉ học, không tham gia hội thao, trong tiết thể dục thì chỉ chuyển từ ngồi trên lớp xuống sân ngồi.

Người khác ước ao tị nạnh quyền thế của cô, cũng muốn được hưởng lạc nhân sinh đó, không ai biết cô hâm mộ nhường nào khi họ có thể chạy nhảy tùy thích, tràn đầy khỏe mạnh. Mà Hạ Thủy hâm mộ thì hâm mộ, cô vẫn sống tháng ngày tích cực và lạc quan.

Con người mà, mỗi người có một cách sống riêng.

Chẳng qua là Hạ Thủy không bận tâm đến người khác mà chỉ quan tâm đến những người xung quanh mình, điều cô không tài nào hiểu nổi chính là vì sao trước mặt Yến Hảo có biết bao nhiêu con đường bằng phẳng mà cậu cứ nhất quyết đi còn đường trắc trở nhất.

Bước đi khó khăn, mỗi bước tiến phải bỏ ra trăm ngàn cố gắng, có thể không vững chân té ngã bất cứ lúc nào.

Hạ Thủy nhìn bóng lưng của Yến Hảo phía trước, cô bĩu môi hỏi Dương Tùng: "Ông có thấy kể từ sau khi Tiểu Hảo chăm học, người cậu ấy phát ra ánh nắng không?"

Dương Tùng để hai tay sau đầu, biếng nhác cất bước: "Thấy."

Hạ Thủy khó hiểu: "Từ đâu ra thế? Phép thuật ảo diệu?"

Dương Tùng tỏ vẻ thâm sâu như người cha già: "Tôi nói này, bà là đại cô nương mười tám tuổi rồi, đừng chỉ chờ người khác ném đáp án cho bà, bà phải học cách sử dụng đầu óc, tự mình tìm tòi."

Hạ Thủy: "..."

"Nói thật." Hạ Thủy kéo dây chun, tùy ý buộc lại sợi tóc rũ xuống ở cổ: "Tôi hơi hơi được nhiễm tinh thần phấn đấu của Tiểu Hảo."

Dương Tùng liếc mắt: "Nhưng bà không muốn hành động."

Hạ Thủy nghẹn vài giây mới bác lại: "Ông cũng thế mà?"

Dương Tùng "xì" một tiếng.

Yến Hảo có vở của Giang Mộ Hành, được anh chỉ cho cách học và kĩ năng làm bài, nếu họ muốn thì đương nhiên có thể mượn, coi mèo vẽ hổ, thậm chí đi học ké cũng được nhưng không ai ôm suy nghĩ này.

"Không đủ quyết tâm."

Hạ Thủy đút tay trong túi vào túi: "Toàn quốc có bao nhiêu người học lớp mười hai giống chúng ta, có bao nhiêu chịu được cám dỗ của điện thoại, trò chơi các thứ, hay có bao nhiêu quyết tâm chú trọng vào kì thi đại học, nỗ lực học hành, khắc khổ phấn đấu?"

"Cũng như chúng ta, càng đi trên con đường này lâu càng khó chuyển mình vào đường cùng, khó gấp mấy lần so với đại đa số."

"Không biết thứ gì mê hoặc Tiểu Hảo nữa."

Dương Tùng không cần nghĩ đã nói: "Đại học A đó."

"Tôi không nghĩ vậy." Hạ Thủy không hề đồng tình: "Nếu Tiểu Hảo muốn vào đại học A thật thì chắc chắn đã thuê gia sư mọi môn về, nhưng có vẻ cậu ấy đặt nguyện vọng rất vội."

Dương Tùng khựng một lúc: "Ý bà là cậu ấy đặt nguyện vọng là trường A trong khi Ba điểm nước dạy kèm cho cậu ấy?"

Hạ Thủy ừ một tiếng: "Đúng vậy."

"Dù tôi cũng thắc mắc vì sao cậu ấy lại nhờ Ba điểm nước dạy kèm riêng, nhưng tôi chắc chắn một điều là trước kia cậu ấy chưa từng nhắc tới đại học A, vô tư y hệt tôi, không tập trung vào việc học, vậy nên tôi mới đảm bảo trong lúc học kèm cậu ấy mới có nguyện vọng là trường A."

Dương Tùng đột ngột hỏi: "Ba điểm nước nhận tiến cử vào trường nào?"

"Nhiều tin đồn lắm, có người nói cậu ấy không nhận trường nào cả." Hạ Thủy nói: "Đợi đến cuối năm nay hoặc đầu năm sau chúng ta sẽ biết, nếu cậu ấy vẫn không nhận thì sẽ thi đại học bình thường, còn nguyện vọng thì khó đoán."

"Thế giới của học sinh giỏi, phàm nhân chúng ta không thể hiểu."

Dương Tùng xoa cằm, đăm chiêu nghĩ gì đó.

"Chuyện Tiểu Hào được đại năng trâu bò như Ba điểm nước hộ tống nhất định là định mệnh, tôi mong là giấc mơ của cậu ấy sẽ thành hiện thực." Hạ Thủy nhún vai: "Tuy tôi đã chuẩn bị sẵn là năm sau ba người chúng ta sẽ cùng nhau ra nước ngoài."

Dương Tùng ngân dài giọng: "Ra nước ngoài à..."

Hạ Thủy phát hiện cậu ta không mấy hứng thú, cô kinh ngạc: "Gì hả, đừng nói với tôi là nếu Tiểu Hảo đậu đại học A thì ông cũng ở lại nước nha?"

Dương Tùng tặc lưỡi: "Không có người quen, tôi không muốn ra nước ngoài."

Hạ Thủy sặc nước miếng, cô ho hai tiếng: "Bộ tôi không phải người hả?"

Dương Tùng nhìn cô.

Hạ Thủy trợn trừng mắt, nghĩ cho kĩ, ông dám nói không thì tôi dám đánh.

Dương Tùng hiếm khi nghiêm túc quan sát nữ sĩ Tiểu Hạ, khuôn mặt cô không còn đen như trước, cằm đã có chút thịt, vẻ ngoài không quá sắc bén, tóc cũng dài ra, coi như đã giống con gái rồi.

"Hồi nghỉ hè bà đi làm mắt hai mí hả?"

Hạ Thủy: "Tôi còn đi nâng mũi nữa đấy."

Dương Tùng: "Sao bà không tiện thể nâng ngực luôn đi?"

Hạ Thủy: "Ông muốn chết đúng không?"

"Làm anh em với nhau tôi mới nói thật lòng, lời thật mất lòng mà tiểu thư Hạ."

Dương Tùng tránh cái chân đang đá tới của cô, cậu ta không đùa nữa: "Chuyện đó ấy à, tôi với Tiểu Hảo là bạn thân, lớn lên với nhau từ thời còn mặc tả, chưa từng xa cách nhau bao giờ."

Hạ Thủy thành tâm hỏi: "Thế ngoài chúc ông với cậu ấy bạc đầu giai lão, tôi còn làm được gì khác không?"

"Bà còn có thể câm miệng."

Dương Tùng vừa dứt lời, Yến Hảo đi phía trước nói lớn: "Hai người nói nhảm gì đằng sau đấy?"

Dương Tùng và Hạ Thủy đồng thời chấm dứt cuộc trò chuyện, tăng tốc đi tới.

"Anh Hảo thuộc chưa?"

"Vẫn chưa."

"Không cần gấp, đọc thêm mấy lần là thuộc thôi."

"Tôi gấp, hôm nay phải thuộc ba bài, tối nay kiểm tra bài ngẫu nhiên."

"... Đệt, ông điên rồi."

"Anh Hảo đừng nghe cậu ta xàm xí, bọn em là chỗ dựa vững chắc nhất của anh, anh cứ chạy về phía trước, đến khi anh bay lên trời rồi nhớ về thăm nhà thường xuyên."

"..."

——

Trên đường về lớp, Tống Nhiên và Giang Mộ Hành tham gia vào nhóm, nhóm ba người trở thành nhóm năm người.

Ban đầu từ trái sang phải là Dương Tùng, Yến Hảo, Hạ Thủy, còn bây giờ là Dương Tùng, Yến Hảo, Hạ Thủy, Giang Mộ Hành, Tống Nhiên.

Hạ Thủy bị kẹp giữa Giang Mộ Hành và Yến Hảo, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Giang Mộ Hành đang ở bên cạnh cô. Tức thì, vô số ánh mắt ập tới từ bốn phía, Hạ Thủy thấy mình sắp bị dòm chết rồi, cô hấp tấp vọt từ giữa ra ngoài cùng bên phải, đứng cạnh Tống Nhiên, lúc này cô mới thở nổi.

Tống Nhiên tò mò hỏi Hạ Thủy: "Sao lại đổi chỗ?"

Hạ Thủy dùng mắt bảo hắn nhìn xung quanh.

Tống Nhiên cười: "Bà cũng sợ?"

"Ai mà không sợ." Hạ Thủy nổi da gà, nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ ra một câu đối cho bạn gái tương lai của lớp trưởng."

Tống Nhiên hóng hớt: "Câu gì?"

"Câu đối trên là chịu điều người khác không thể chịu, câu đối dưới là hưởng điều người khác không thể hưởng." Hạ Thủy nói: "Còn hoành phi, tôi là phu nhân Giang."

(*) Hoành phi là tấm biển gỗ hình chữ nhật được bày ngang và treo trên cao.

Tống Nhiên cười to không ngớt.

Yến Hảo tò mò hỏi Giang Mộ Hành: "Tống Nhiên cười cái gì vậy?"

Giang Mộ Hành nghiêm mặt: "Kệ cậu ta."

Yến Hảo: "Ò."

Dòng người đông đúc chen lấn nhau, nhóm năm người khó đi thành một hàng, thế là chia ra làm hai.

Dương Tùng, Tống Nhiên và Hạ Thủy bàn về 818 tối qua, xem ai yêu ai, ai ngàn dặm tiễn ai bị ngủ lớn bụng, chính thất trở thành thê thϊếp, trở mặt đăng tin nhắn và ảnh giường chiếu, sôi nổi tám chuyện như thật.

Yến Hảo đi sau vài bước, bên cạnh là Giang Mộ Hành.

"Lớp trưởng, tan học mẹ tớ tới đón tớ." Yến Hảo nói bằng giọng chỉ để Giang Mộ Hành nghe thấy: "Sau đó sẽ gọi Dương Tùng với Hạ Thủy đi ra quán ăn cơm, cậu cũng đi nhé?"

Giang Mộ Hành: "Ừ."

Yến Hảo hoan hô trong lòng, thật ra cậu lo Giang Mộ Hành không muốn tham gia chuyện náo nhiệt, được anh đồng ý đúng là bất ngờ.

"Tớ thuộc một bài mà cậu bảo học rồi, để tớ đọc cậu nghe."

Dứt lời cậu liền nhỏ giọng đọc thuộc.

Giang Mộ Hành trông thấy cậu thiếu niên đang nhíu mày nhớ lại, trong một khoảnh khắc nào đó anh bỗng rất muốn ôm cậu vào lòng.

——

Giữa tiết học cuối cùng, một luồng sáng trắng giáng từ trên trời xuống, tiếng sấm làm chấn động cửa kính làm hàng loạt tiếng hét nổ ra, cơn mưa xối xả đột kích.

Giáo viên sinh học vỗ vỗ bảng: "Mấy cô cậu rướn cổ nhìn cái gì? Long Vương tới à?"

"..."

Lớp học lắng lại, có người chép bài trên bảng, có người chỉ nhìn mà không chép.

Yến Hảo không chép hết sạch trên bảng vào vở như trước nữa, lúc ấy chẳng hề động não, bây giờ cậu chỉ chọn trọng điểm, tóm tắt và phân loại các điểm kiến

thức, tất cả đều do Giang Mộ Hành dạy cho, cậu từ từ làm theo.

Dù rằng Giang Mộ Hành vẫn kiểm tra bù lại những chỗ còn thiếu cho cậu.

Yến Hảo nhàn nhã vừa xoay bút vừa nghe tiếng mưa rơi, thỉnh thoảng giả vờ lơ đãng nhìn Giang Mộ Hành.

Giang Mộ Hành đang làm bài mẫu trong sách giáo khoa, Yến Hảo cũng đang định làm thì chợt thấy anh đặt bút xuống, thò tay vào hộc bàn.

Đây không phải là lần đầu tiên Yến Hảo thấy Giang Mộ Hành xem điện thoại trong tiết, chẳng qua lần này không giống.

Có vẻ Giang Mộ Hành cúp máy ai đó rồi nhắn tin.

Yến Hảo chuyển từ tư thế thoải mái sang căng thẳng, dừng xoay bút, cậu có dự cảm không lành, sau khoảng một hai phút, Giang Mộ Hành đột nhiên đứng dậy.

Tiếp đó, Giang Mộ Hành vội vàng xin nghỉ rồi rời đi.

Yến Hảo chứng kiến toàn bộ quá trình, nhanh đến mức cậu không kịp phản ứng.

——

Giang Mộ Hành đi trong mưa, giày thể thao của anh nhanh chóng bị thấm ướt, mỗi bước đi đều phát ra tiếng nước rỉ, anh lau mặt bước nhanh hơn, đột nhiên phía sau có tiếng gọi.

"Lớp trưởng!"

Thân hình cao lớn của Giang Mộ Hành cứng đờ, anh quay lại, thấy cậu thiếu niên đang cầm cái dù màu đỏ chạy về phía mình, trái tim anh nảy mạnh.

Yến Hảo vội chạy nên không bung dù, cậu chạy tới trước mặt Giang Mộ Hành, thở hồng hộc: "Đưa dù cho cậu này."

Giang Mộ Hành nhìn bả vai ướt sũng nước mưa của cậu.

Yến Hảo dúi dù vào tay Giang Mộ Hành: "Cầm đi."

Giang Mộ Hành hơi cúi đầu xuống, vài giọt nước từ mái tóc dính trên trán anh lướt qua hàng lông mày và đôi mi, chảy dọc theo khuôn mặt góc cạnh nhỏ xuống.

Như đang khóc thầm.

Yến Hảo chưa từng thấy Giang Mộ Hành như thế bao giờ, cậu dùng ngón trỏ siết chặt ngón cái, hít một hơi thật sâu: "Tớ không mang dù, cậu dùng đỡ dù của Hạ Thủy."

Một lúc sau Giang Mộ Hành cầm lấy cái dù, lòng bàn tay nhẹ lướt qua thân nhiệt nóng ẩm, anh siết chặt năm ngón tay.

Yến Hảo do dự hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Giang Mộ Hành im lặng.

Yến Hảo vuốt rối tung mái tóc ướt, Giang Mộ Hành vẫn luôn điềm tĩnh, đây là lần đầu tiên anh thất thường, chắc chắn là chuyện riêng trong gia đình không thể chia sẻ với người khác, không nói cho cậu biết là hợp tình hợp lý.

Cậu nhẹ giọng nói: "Có việc gì thì gọi tớ, điện thoại tớ luôn bật."

Giang Mộ Hành vuốt cán dù, anh cụp mắt.

Yến Hảo lùi ra khỏi tán dù, cậu quay người định chạy trở về phía tòa nhà dạy học thì Giang Mộ Hành bỗng gọi tên cậu: "Yến Hảo."

"Mẹ tôi mất tích." Giang Mộ Hành nghiêng dù tới che mưa cho cậu.

Yến Hảo hít vào một hơi: "Không ở trong viện dưỡng lão sao?"

Khuôn mặt Giang Mộ Hành không lộ cảm xúc nhưng giọng anh thì khàn khàn: "Bác sĩ và y tá không tìm thấy, họ nói là mẹ tôi lén trốn ra ngoài, không biết đã đi từ khi nào."

Kế tiếp là một khoảng im lặng ngắn ngủi, tiếng mưa bị khuếch đại, đập lộp độp lên dù và mặt đất làm lòng người hoảng sợ.

Một lúc sau, Giang Mộ Hành lại nói: "Mẹ tôi chắc chắn đã bị cái gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ."

Trên mặt Yến Hảo lộ vẻ mê mang nhưng cậu cẩn thận che đi, cậu rũ mắt cắn khớp ngón trỏ: "Để tớ đi với lớp trưởng đến viện dưỡng lão."

Giang Mộ Hành sững sờ: "Cậu muốn đi với tôi?"

"Ừ, chúng ta đi cùng nhau, tớ không chắc có thể giúp được..."

Yến Hảo nhận thấy sự sốt ruột không thể áp chế tỏa ra từ người Giang Mộ Hành, cậu vừa bất ngờ vừa sợ hãi, rồi đột ngột đổi lời: "Tớ có thể giúp được, nhiều người nhiều sức, cậu đừng nôn nóng."

Giang Mộ Hành đã hoảng rồi nên Yến Hảo không dám sợ, cậu phải giữ bình tĩnh.

"Viện dưỡng lão nào thế, cậu nói tớ biết để tớ xem đồn cảnh sát gần đó, nếu không có thì tớ có thể thuê người đi tìm, tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu rồi tìm thấy mẹ cậu, cậu cứ tin tớ."

Yến Hảo lấy điện thoại ra, liên tục an ủi Giang Mộ Hành: "Không sao đâu, không sao đâu, nhất định sẽ ổn thôi."

Rõ ràng là bản thân đang run rẩy không ngừng, vậy mà còn cố gắng để người mình thích dựa vào mình.