Chờ đến lúc hai người tới nơi thì Lâm Huyền cũng đã sắp phát điên rồi: “Làm gì mà lâu thế Chung Ý, chờ cậu đến hoa cũng tàn mất.” Lâm Huyền ở một bên cằn nhằn.
“Sáng nay dậy hơi trễ chút ấy mà.” Không chỉ dậy muộn mà còn chơi ném tuyết một lúc lâu nữa, nhưng Chung Ý nào dám để cho Lâm Huyền biết, chỉ nhìn cậu ấy rồi cười cười lấy lòng, giải thích qua loa một chút.
“Được rồi, được rồi, mau đến xem thử đi, còn cái gì cần làm nữa không.” Lưu Viễn San ở bên cạnh đang đối chiếu bản danh sách trong tay: “Không thể để xảy ra sai lầm được.”
Mấy người bọn họ túm tụm lại rồi thảo luận trong chốc lát, lại nhìn thoáng qua sân thượng nhỏ đã được trang trí rất tuyệt rồi, nghĩ rằng còn muốn thêm chút gì đó nữa.
Chờ đến khi mấy người thảo luận được một lúc thì bắt tay vào làm, bận rộn một lát thì đã chuẩn bị xong.
“Hoàn hảo!” Lưu Viễn San vỗ vai Lâm Huyền.
Chung Ý nhìn sân thượng được ngăn cách bằng những tấm thủy tinh trong suốt và được trang trí vô cùng rực rỡ sinh động rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một vùng tuyết rộng thênh thang, hôm nay thật sự là một ngày rất tuyệt.
***
“Cái gì?” Cuối cùng đã đến chạng vạng, lúc này mặt trời đã dần khuất bóng, mỗi ngôi nhà đều sáng lên đủ loại đèn khác nhau, màu sắc rực rỡ khiến thành phố trông náo nhiệt phồn hoa vô cùng, cả thành phố lại bắt đầu một vòng sức sống mới.
Vương Mông còn đang ở nhà thì nhận được điện thoại của Lâm Huyền, người đã ra ngoài một ngày còn chưa về, người ở đầu dây bên kia cũng không giải thích, chỉ cho cậu ta một cái địa chỉ rồi bảo nhanh chóng tới đây.
Vương Mông có chút ngây người, nhìn thoáng qua căn phòng được trang trí tỉ mỉ, nghĩ đến chuyện có lẽ bên phía Lâm Huyền đang có việc gấp gì, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn qua đó, kết quả vừa đến cửa liền nhìn thấy Lưu Viễn San, còn tưởng rằng Lâm Huyền hẹn mình ra ngoài là vì thế giới hai người, Vương Mông thở dài một tiếng, giây tiếp theo liền bị Lưu Viễn San bịt kín hai mắt lại, doạ Vương Mông sợ đến mức kêu to.
“Thần thần bí bí.” Vương Mông vừa lẩm bẩm vừa để mặc Lưu Viễn San dẫn vào bên trong.
“Có cái gì sao?” Vương Mông hỏi Lưu Viễn San.
Lưu Viễn San cười cười mà không trả lời, mặc kệ Vương Mông có hỏi bẫy như thế nào thì cũng chỉ cười cười, quyết tâm không tiết lộ một chút nào, khiến Vương Mông càng lúc càng hiếu kỳ.
Một lát sau, khi đã tới địa điểm mục tiêu, Vương Mông cảm thấy bàn tay đang bịt mắt mình được thu về rất nhanh, tầm mắt của cậu ta chậm rãi khôi phục.
Gì thế này?
Vương Mông nghi hoặc mở lớn hai mắt, nhìn thấy Lâm Huyền đứng trước mặt mình, hai mắt càng mở lớn hơn, trong ánh mắt mang theo sự vui mừng bất ngờ.
Từng chuỗi đèn nháy nhỏ nhiều màu điểm xuyết lên sân thượng màu vàng ấm áp, người mình yêu đang ôm một bó hoa hồng đứng ở trước mặt mình, Vương Mông cảm thấy trái tim rung động thật mạnh, nhất thời không biết nên làm gì nữa, bàn tay lúng túng không biết nên đặt vào đâu, đầu ngón tay còn có chút run rẩy, cậu ấy thật quá……
“Đồ ngốc này.” Lâm Huyền nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của Vương Mông thì sự căng thẳng lúc đầu cũng dần dần tiêu tan hết.
“Này.” Lâm Huyền cầm lấy một chiếc hộp nhỏ ở trên bó hoa rồi đưa cho Vương Mông.
“Đeo vào cho em đi.” Giọng nói có vẻ bình thản tự nhiên, nhưng nếu chú ý lắng nghe thì sẽ cảm thấy được trong giọng nói ấy có một tia run rẩy. Thực ra ai ở trong hoàn cảnh này cũng sẽ thấy căng thẳng.
Vương Mông nhìn người trước mặt, nhận lấy chiếc hộp, mở ra thì thấy hai chiếc nhẫn tinh xảo kiểu nam, bỗng dưng muốn bật cười, thật sự là quá ăn ý mà.
Sau đó, cậu ấy cũng lấy một chiếc hộp từ trong túi của mình ra, Lâm Huyền vừa nhìn thấy thì cũng ngạc nhiên đến mở to mắt, hoá ra đối phương cũng đã chuẩn bị.
“Vậy thì một bộ đeo khi đính hôn còn một bộ là để đến lúc kết hôn nhé.” Vương Mông nhìn Lâm Huyền, cất đi một cặp nhẫn rồi mở một chiếc hộp khác ra, cầm lấy một chiếc nhẫn rồi, quỳ một chân xuống.
“Em có đồng ý không? Lâm tiên sinh.” Vương Mông nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền, trong ánh mắt ngập tràn tình yêu mãnh liệt.
“Tất nhiên là có rồi.” Lâm Huyền không kìm được nước mắt hạnh phúc, vui sướиɠ nhìn Vương Mông đeo nhẫn vào cho mình.
“Yeah yeah yeah……” Trong khoảnh khắc còn đang hết sức cảm động thì không biết Lưu Viễn San từ đâu nhảy ra, vui vẻ hoan hô không ngừng, lập tức làm tiêu tan bầu không khí liếc mắt đưa tình của hai người họ.
Chung Ý và Hải Trường Vũ cũng đi theo phía sau Lưu Viễn San, Chung Ý nhìn hai người tay trong tay nói: “Chúc mừng nha.”
“Anh Vũ? Tiểu Ý? Hai người cũng ở đây à?” Vương Mông kinh hỉ khi thấy bọn họ.
Chung Ý gật đầu.
“Không chỉ là ở đây đâu, chỗ này đều là do bọn tôi trang trí cho cậu đấy.” Lưu Viễn San ở một bên nói.
Vương Mông vô cùng kinh ngạc, cậu ấy không ngờ rằng toàn bộ chỗ này đều là do bọn họ sắp xếp.
“Thật sự rất cám ơn các cậu!” Vương Mông nắm chặt lấy tay của Lâm Huyền, cảm động nhìn những người bạn tốt của mình.
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ ấy mà.” Lưu Viễn San hài lòng xua xua tay, vẻ mặt như làm việc tốt không cần ghi công, Chung Ý cũng xua tay, ý muốn nói đây chỉ là việc nhỏ thôi, cử chỉ trông rất đáng yêu.
Mấy người hi hi ha ha ầm ĩ một lúc lâu, Hải Trường Vũ đứng ở một bên, nhìn Chung Ý tươi cười trò chuyện, trái tim anh cũng mềm mại hơn vài phần.
Chờ đến tối, khi hai người về đến nhà thì đã khuya lắm rồi, đêm nay mấy người bọn họ còn bám theo Lâm Huyền và Vương Mông làm loạn một lúc lâu.
“Mau đi tắm đi.” Tối này Hải Trường Vũ đã uống giúp Chung Ý không ít rượu, bây giờ đầu óc cũng có chút choáng váng, còn cảm thấy hơi nóng nực, anh kéo kéo cà vạt, cởi mấy cúc áo ở bên trên, lộ ra một chút cơ bắp rắn chắc xinh đẹp.
Còn Chung Ý thì lại rất tỉnh táo, đêm nay cậu chỉ uống có vài chén, bao nhiêu rượu mời tới mời lui đều vào bụng của Hải Trường Vũ hết, cũng may là tâm điểm chú ý đêm nay đều đặt trên hai người Lâm Huyền và Vương Mông nên Hải Trường Vũ có chắn rượu cho Chung Ý thì cũng không vấn đề gì, mọi người đều điên cuồng rót cho cặp đôi vừa đính hôn.
Nhìn người đang ngồi trên sô pha, trái tim Chung Ý mềm nhũn, cậu ngồi xổm xuống nhìn người đàn ông đang chếnh choáng men say: “Cùng nhau tắm nhé.”
Hải Trường Vũ nhìn chàng trai dịu dàng ôn hòa ở trước mặt, nghe thấy cậu đề nghị tắm chung thì không biết là nghĩ tới cái gì, yết hầu chợt lăn lộn vài cái.
“Được.” Ánh mắt của người đàn ông hơi trầm xuống.
“A ——” Chung Ý chưa kịp phòng bị thì người đàn ông đột nhiên đứng dậy, chặn ngang rồi bế cậu lên.
Chung Ý vội vàng ôm lấy cổ anh, đề phòng mình bị ngã xuống, Hải Trường Vũ nhìn Chung Ý ở trong lòng mình, khóe miệng khẽ cong lên, còn phát ra vài tiếng cười sung sướиɠ, có lẽ là vì tác dụng của rượu, cũng có thể là vì người trong lòng.
Cảm giác được rung động ở l*иg ngực người đàn ông, Chung Ý có chút tức giận đâm đâm đầu vào ngực anh, Hải Trường Vũ sải bước bế cậu vào phòng tắm.
Ở trong phòng tắm lăn lộn một lúc lâu, chờ đến lúc Chung Ý được bế ra đã được tắm rửa sạch sẽ, không còn một chút sức lực gì nữa.
Hải Trường Vũ ôm cậu vào trong chăn, dịu dàng hôn lên trán cậu: “Ngủ ngon.”
Bây giờ Chung Ý đã mơ mơ màng màng rồi, cảm nhận được nụ hôn ôn nhu của người đàn ông thì vô thức cọ cọ vào lòng anh.
“Hải Trường Vũ, đến Tết Nguyên Đán cùng em đi gặp mẹ em nhé?”
Hải Trường Vũ nhìn bé con sắp ngủ trong lòng mình, nghe thấy câu cậu lẩm bẩm, trong lòng liền dâng lên cảm giác vô cùng thỏa mãn, dịu dàng sờ trán cậu: “Ừm.”
“Oáp.” Chung Ý ngáp dài, dụi dụi vào trong ngực anh, khuôn mặt hồng hồng, cánh môi đỏ thắm, sau khi bị người kia không ngừng mυ'ŧ lấy thì càng đỏ tươi hơn, dần dần tiến vào mộng đẹp.