Cảm xúc của Chúng Ý vẫn không ổn định lắm, hai người đều ướt đẫm, Hải Trường Vũ đi đến bên đường nhờ người gọi điện thoại bảo thư ký tới đón hai người họ.
Nói chuyện điện thoại xong quay lại, Hải Trường Vũ nhìn thấy Chung Ý đang ngơ ngác, hai mắt có chút vô thần.
Thấy Chung Ý như thế, Hải Trường Vũ có chút không yên tâm, lên xe nói với thư ký: “Đến bệnh viện.”
Nghe được lời này, Chung Ý còn đang phủ khăn lông trên đầu, nắm lấy tay của Hải Trường Vũ: “Em muốn về nhà.”
“Được, vậy thì về nhà.” Hải Trường Vũ dịu dàng vỗ về cậu.
Thư ký nghe được lời này thì lái xe chuyển hướng về nhà Hải Trường Vũ.
“Đến nhà rồi.” Hải Trường Vũ nhẹ nhàng dỗ dành Chung Ý xuống xe, cho thư ký đi về trước.
“Anh đừng dỗ dành em như con nít thế, em không yếu đuối đến vậy đâu.” Chung Ý nghe giọng điệu dỗ trẻ con của Hải Trường Vũ thì có chút buồn cười, cậu không hề yếu ớt như vậy, chỉ là vừa rồi cậu nhớ tới chuyện đời trước, chưa kịp bình tĩnh lại.
“Vào thôi.” Chung Ý nắm tay Hải Trường Vũ, kéo anh vào nhà, bây giờ hai người đều đang ướt, quần áo dính sát vào người, cực kỳ khó chịu.
Lúc tắm, Chung Ý vẫn chưa bình tĩnh hẳn, trước cầm lấy quần áo bước vào, sau đó ra ngoài thì tự mình ngoan ngoãn sấy tóc, Hải Trường Vũ có chút lo lắng nhìn cậu một cái rồi mới bước vào phòng tắm.
Thật sự không có tâm trạng nào để ăn cơm, Hải Trường Vũ tùy tiện gọi cơm hộp, hai người ăn qua loa một chút, Chung Ý ở trên bàn lặp lại động tác giống như máy móc, cứ bỏ cơm vào trong miệng, dáng vẻ giống như có tâm sự nặng nề, Hải Trường Vũ nhìn thấy cậu như thế thì cũng không hỏi gì, chỉ là gắp thêm nhiều đồ ăn vào trong bát của cậu hơn.
Đến tận khi lên giường, Chung Ý vẫn là dáng vẻ suy tư đó.
“Em sao thế? Bị dọa sợ đến vậy sao?” Hải Trường Vũ ôm cậu vào trong lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
Chung Ý dựa vào trong lòng Hải Trường Vũ, cảm nhận được nhịp tim của anh, trong lòng ngần ngại, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Phải nói với Hải Trường Vũ là mình trọng sinh như thế nào đây? Liệu anh có cảm thấy mình đang nói đùa không? Chung Ý vẫn luôn thầm tự hỏi. Không nói cũng không được, Chung Ý không muốn giấu giếm Hải Trường Vũ bất cứ điều gì.
Những việc này, cậu hẳn là nên cho Hải Trường Vũ biết.
“Haizz……” Chung Ý chậm rãi thở dài một hơi, cọ cọ lên ngực Hải Trường Vũ. Hải Trường Vũ cảm nhận được động tác nhỏ này thì xoa đầu cậu.
“Những lời mà em sắp nói có lẽ sẽ khiến anh cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng mà đó lại là sự thật.” Chung Ý ngẩng đầu lên nhìn Hải Trường Vũ, trên mặt mang theo sự nghiêm túc.
Hải Trường Vũ thấy dáng vẻ này của cậu, trong lòng thầm nghĩ, đây chính là lý do khiến cậu mất hồn mất vía cả tối sao? Mặc kệ là cái gì thì Hải Trường Vũ cũng gật đầu đáp: “Được.”
“Anh nói thử xem, anh có tin có người sẽ trọng sinh không?” Chung Ý có chút cảm khái, mở miệng.
Hải Trường Vũ trầm mặc không nói gì, anh không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào cả, vẻ mặt lúc này của Chung Ý quá nghiêm túc, anh không thấy cậu giống như đang nói giỡn.
“Sau đó thì sao?” Hải Trường Vũ không trả lời là mình có tin hay không, chỉ dẫn dắt để Chung Ý nói tiếp.
“Kể cho anh nghe một câu chuyện cũ nhé.” Chung Ý điều chỉnh lại tư thế một chút, mở miệng nói.
“Có một tiểu thiếu gia, từ nhỏ đã nhận được hết sự yêu chiều, một người mẹ dịu dàng, một người cha ôn hòa, gia thế hiển hách, cậu ấy cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, mãi cho đến khi người cha mà cậu ấy vẫn luôn tôn kính dẫn theo một cậu bé tầm tuổi cậu ấy về nhà……”
Tiếp theo Chung Ý kể hết chuyện đời trước cửa mình ra, từ chuyện ba mình nhận Chung Ninh về, đến chuyện Chung Ninh bằng mặt không bằng lòng, rồi cuối cùng chính là chuyện cậu gặp tai nạn xe.
Hải Trường Vũ vừa nghe vừa nhíu chặt lông mày, bàn tay đặt ở trên vai Chung Ý cũng vô thức siết chặt lại.
“Vị tiểu thiếu gia đó… chính là em.” Chung Ý dừng một chút rồi nói tiếp:
“Có đôi khi em cảm thấy chuyện này giống như một giấc mơ vậy, nhưng mà cảm giác đó quá chân thật, giống như là tự mình trải qua, hơn nữa hầu hết chuyện đời trước đến bây giờ đều xảy ra hết rồi.”
Trong lòng Chung Ý rất rõ rằng những chuyện đó không phải là giấc mơ, mà là chính cậu đã thật sự trải qua.
“Anh có tin không?” Nghe thì quả thật là quá hoang đường rồi, cái gì mà tai nạn xe, rồi còn trọng sinh nữa chứ.
“Vậy đôi ta ở đời trước thì sao?” Tuy rằng Hải Trường Vũ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhưng khi thấy vẻ mặt của Chung Ý không giống như đang giả vờ, bản thân anh tất nhiên sẽ tin tưởng.
Hải Trường Vũ nghe thấy những chuyện mà Chung Ninh đã làm, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng khi nghe Chung Ý kể lại thì Hải Trường Vũ cũng phát hiện ra hình như đời trước anh và Chung Ý không có giao thoa gì nên mở miệng hỏi.
“Đôi ta sao, thật đáng tiếc.” Chung Ý thở dài một hơi, đời trước cậu và Hải Trường Vũ quả thật không có giao thiệp nhiều, cuối cùng cũng không có kết quả.
Trong lòng Hải Trường Vũ cảm thấy rất tiếc nuối, thật đáng tiếc khi mình không được tham dự vào cuộc đời kia của cậu.
“May mắn là em đã trở lại, đây là món quà mà ông trời tặng cho anh.” Hải Trường Vũ ôm chặt người trong lòng, cảm thấy vô cùng may mắn, vì dù đời trước mình không thể ở bên cạnh Chung Ý, nhưng may mắn thay đời này ông trời đã đưa cậu về bên anh.
“Anh sẽ không cảm thấy là em đang nói đùa chứ?” Chung Ý thấy Hải Trường Vũ nhanh như vậy đã tiếp nhận, thì tò mò nhìn về phía anh.
“Em nói gì anh cũng tin.” Hải Trường Vũ lại hôn lên trán cậu một cái.
“Ưm…” Chung Ý cảm nhận được người ở trên đỉnh đầu mình, đầu tiên là hôn lên trán cậu, sau đó là ở trên má, cuối cùng là đè xuống cánh môi của mình, tiếng hít thở có chút nóng bỏng, nóng đến mức khiến cho mặt cậu cũng đỏ lên.
Nghĩ đến chuyện đêm nay Chung Ý đã bị kinh hãi, Hải Trường Vũ lướt qua rồi dừng, hôn hôn cậu vài cái rồi thu tay lại.
Vừa mới thẳng lưng lên, không ngờ rằng Chung Ý lại ôm lấy cổ anh, không cho anh rời đi: “Anh, hôn em đi.”
Đôi mắt của chàng trai lấp lánh ánh nước, điểm chút ánh sáng, đôi môi hồng nhạt khẽ hé mở, giống như đang mời gọi người ta đến nếm thử, ánh mắt của Hải Trường Vũ trở nên u ám, cuối cùng cũng không nhịn được, cúi người ngậm lấy cánh môi của cậu mà triền miên, dùng ngón tay phác họa lại lông mày cậu.
“Nhột quá.” Chung Ý cười khanh khách hơi né ra phía sau, nhưng ngón tay của Hải Trường Vũ vẫn tiếp tục lần xuống, ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua mặt cậu, cuối cùng dừng trên môi cậu.
Khẽ chạm vào cánh môi non mềm của cậu, Chung Ý cười cười, lúm đồng tiền bên miệng vừa đáng yêu duyên dáng lại quyến rũ mê người.
Thu tay lại, Hải Trường Vũ dùng môi mình thay thế vị trí.
Ánh chiều chạng vạng bên ngoài còn chưa hoàn toàn biến mất, Chung Ý đã khóc thút thít, đêm nay Hải Trường Vũ đặc biệt hung hãn, cậu đã cầu xin, nhưng kết quả chỉ đổi lấy được vài câu khàn khàn của người đàn ông trên thân mình: “Cục cưng ngoan nào, chịu đựng một chút đi.” Động tác vẫn không nhẹ nhàng hơn chút nào.
Một lần qua đi, hơn nữa hôm nay cậu còn gặp phải những chuyện như vậy nên mệt đến mức không muốn động đậy.
Sau khi tưới ướt từ trong ra ngoài, Hải Trường Vũ bế người vào phòng tắm rửa. Sau khi lau người và sấy tóc xong, anh lại bế cậu lên giường, Chung Ý nhắm mắt lại một lúc mới gom góp được một chút sức lực, Hải Trường Vũ nghiêng người, ôm cậu vào lòng, môi dán lên tai cậu, khẽ giọng dỗ dành.
Thật sự đã quá mệt mỏi rồi, Chung Ý dán vào ngực Hải Trường Vũ chìm vào giấc ngủ say.