Hôm Nay Đã Gói Nấm Chưa

Chương 49: Xích đu

Thuốc có hiệu quả rất tốt, Chung Ý ngủ ngon không còn bị đau đến tỉnh lại nữa.

Sáng sớm yên tĩnh, chân trời phía đông ánh lên tia sáng, cẩn thận hòa mình vào bầu trời xanh nhạt, một ngày mới đang đến gần.

Khi Chung Ý thức dậy, axit trong dạ dày từ tối hôm qua đã không còn, thuốc quả thực có hiệu quả, cảm thấy bác sĩ thú y cũng thật giỏi, Chung Ý không khỏi nhớ đến người cười khúc khích đêm qua.

Chung Ý dậy sớm hơn một chút, ngẩng đầu nhìn Hải Trường Vũ còn đang say ngủ, nhìn thấy sợi râu nhỏ ở dưới cằm, cười dịu dàng, không nhịn được vươn tay khẽ chạm vào.

Ưʍ... nhột quá.

"Tỉnh rồi à? Còn khó chịu không?" Hải Trường Vũ thường ngày ngủ không sâu, cảm nhận được hành động nhỏ của Chung Ý, anh nhắm mắt kéo tay cậu qua hôn lên.

Đôi môi ấm áp rơi trên mu bàn tay, hơi thở phả ra trên da: “Có hơi nhột.” Chung Ý cười thu tay lại.

Hải Trường Vũ được bữa không đi chạy bộ, sau khi tỉnh lại liền ôm Chung Ý, mái tóc mềm cọ cọ vào gò má mềm mại. Sau khi tỉnh dậy, cả hai vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, đứng đối diện gương đánh răng.

Khi đang quơ quơ chiếc bàn chải đánh răng, Chung Ý nhìn ảnh phản chiếu của hai người trong gương, một người cao một người thấp, mặc đồ ngủ tình nhân, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, trong lòng mỉm cười ngọt ngào.

Sau khi đánh răng xong, Chung Ý quay sang nhìn Hải Trường Vũ, thấy râu lún phún từ cằm, liền cầm lấy dao cạo để bên cạnh.

“Hôm nay em giúp anh cạo râu, được không?” Chung Ý mỉm cười nhìn Hải Trường Vũ, đang giơ dao cạo râu lên.

“Được.” Hải Trường Vũ đặt cốc sang một bên, đáp lại.

Chung Ý cực kỳ cẩn thận, giống như cạo râu cho mình vậy, sau khi Hải Trường Vũ rửa mặt xong, cậu bôi đều bọt cạo râu lên cằm anh. Nhìn cằm của Hải Trường Vũ trắng xóa, y chang ông già Noel, rất đáng yêu.

"Phụt ..." Chung Ý càng nhìn càng thấy anh dễ thương, cậu không nhịn được cười thành tiếng, Hải Trường Vũ liền đưa tay nhéo mũi cậu.

“Được rồi, em tiếp tục đây.” Chung Ý tránh động tác của Hải Trường Vũ, tiếp tục nâng dao cạo trên tay.

Chung Ý thấy được rồi, liền dùng dao cạo râu, từ từ cạo bên này, lại chầm chậm chuyển sang bên kia, đặc biệt cẩn thận, sợ làm anh bị thương.

Bởi vì chiều cao chênh lệch của hai người, Chung Ý từ khi bắt đầu làm đã phải ngẩng đầu chống tay lên, nên tay có hơi đau.

Lúc đặt tay xuống, cậu vẫy vẫy tay, nhìn cằm Hải Trường Vũ, lại cạo thêm một chút.

Hải Trường Vũ cảm nhận được cậu mỏi tay, nhìn bồn rửa mặt ở phía trước rồi ôm Chung Ý lên.

“Anh làm gì đó!” Chung Ý đột ngột bị nhấc bổng lên, có chút sợ hãi, theo thói quen nắm chặt Hải Trường Vũ.

Chung Ý không biết Hải Trường Vũ định làm gì, anh chỉ nhẹ nhàng đặt mình lên bồn rửa mặt, tầm mắt cậu cao hơn Hải Trường Vũ một chút, nhưng cạo râu cũng rất tiện.

Chung Ý nhìn người trước mặt, ánh mắt có hơi né tránh, tư thế này có chút kỳ lạ. Cậu cầm dao cạo trên tay, hai chân mở rộng, còn Hải Trường Vũ lại đang đứng ở giữa ...

“Được rồi, tiếp tục đi.” Hải Trường Vũ thấy sắc mặt cậu càng ngày càng đỏ, lên tiếng nhắc nhở.

Tiểu Chung thiếu gia đang nghĩ gì thế nhỉ?

“Khụ, ngoan.” Chung Ý gạt bỏ ý nghĩ không lành mạnh trong lòng, tiếp tục cúi đầu cạo râu cho Hải Trường Vũ, sau khi cạo xong, cậu lấy khăn lau sạch cằm anh.

“Ừm, được rồi.” Chung Ý hài lòng hôn lên chiếc cằm mịn màng của Hải Trường Vũ.

Hải Trường Vũ trực tiếp hôn sâu xuống cổ Chung Ý, nụ hôn bất ngờ khiến người ta có cảnh giác như vũ bão, đầu óc Chung Ý dần trở nên trống rỗng, tuy rằng hai người đã có hành động thân mật hơn, nhưng cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, xem như là việc đương nhiên. Chung Ý có chút hít thở không thông, theo bản năng muốn ôm anh chặt hơn nữa, nhiệt độ cũng dần tăng lên ...

...

Khi hai người xuống lầu, mặt Chung Ý vẫn chưa hết đỏ.

“Cậu chủ, cậu xuống rồi.” Quản gia cười với Hải Trường Vũ: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Quản gia liếc nhìn người phía sau Hải Trường Vũ, trong lòng tự hỏi: Thiếu gia đưa người về nhà từ khi nào thế? Bất quá chỉ là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng không nói được gì.

Sau khi ăn sáng xong, liền có chút nhàn nhã, hôm nay là thứ bảy không cần phải đi làm, vốn dĩ tối hôm qua trước khi đi ngủ, Hải Trường Vũ muốn trực tiếp tự mình tham gia đấu thầu, nhưng bên đó lại trì hoãn vài ngày.

“Ra ngoài đi dạo không?” Hải Trường Vũ liếc người đàn ông đang nằm trên sô pha, đề nghị.

“Được rồi.” Tối qua Chung Ý chỉ vừa nhìn thoáng qua bên ngoài, chưa thực sự nhìn kỹ.

Dạo này thời tiết chuyển lạnh, trong nhà có máy sưởi, cũng không thấy gì, nhưng vừa ra ngoài đã bị gió thổi thẳng vào cổ.

“Đợi chút.” Nhìn thấy Chung Ý lạnh đến mức rụt cổ, Hải Trường Vũ liền lôi người vào trong phòng.

Anh nhờ người vào phòng lấy một chiếc khăn quàng cổ, sau đó nhẹ nhàng quấn quanh cổ cậu, chiếc khăn màu trắng rất hợp với làn da trắng như tuyết và đôi mắt đen của cậu.

“Đi thôi.” Anh không nhịn được đưa tay ra véo má cậu. Chung Ý nhướng mày trừng có chút dữ tợn, trừng anh.

Ra ngoài đi dạo, Chung Ý cảm thấy Hải gia khá lớn, tuy rằng nhà của cậu cũng là trang viên, nhưng so với Hải gia thì nhỏ hơn một chút.

Lá cậy vẫn chưa rụng hết. Mấy hôm trước cây cối còn xum xuê. Bởi vì nhiệt độ hạ xuống thấp, những chiếc lá vẫn còn treo trên cành đột nhiên có chút héo rũ. Những chiếc lá như còn luyến tiếc màu xanh quyến rũ của mùa hạ, cố chấp đung đưa trên cành, không muốn rụng xuống ...

Hai người đi dạo ngắm cảnh một lúc, thì đó điện thoại của cậu đổ chuông.

“Xin chào?” Chung Ý liếc nhìn số điện thoại, trả lời.

"Chung tổng, mảnh đất mà cậu tiếp quản từ Chung Ninh bây giờ đã đi vào quy hoạch. Đang phát triển rất mạnh, nhưng bên kia có thể sắp tức điên lên rồi. Miếng đất của cậu ta đã hoàn toàn bị thổi bay." Trong giọng nói của đối phương không giấu nỗi vẻ vui mừng.

“Được rồi, tôi hiểu rồi, tiếp tục theo dõi.” Chung Ý nhẹ nhàng đáp lại, vốn dĩ đã biết kết quả, nhưng gần đây cậu thực sự không quan tâm cho lắm. Cúp điện thoại, Chung Ý nhìn về phía Hải Trường Vũ mỉm cười.

Ở bên kia, Chung Ninh đã sắp tức đến điên lên.

"Không phải nói cái này sẽ không phát triển nỗi sao?! Phế vật! Đúng là một đám phế vật!"

Chung Ninh mặt vàng như sáp, cắn môi đến trắng bệch, da thịt trên mặt run lên, toàn thân phẫn nộ, hung hăng rống lên. Đây gần như là đường lui cuối cùng rồi...

"Cái này, vốn là đầu tư có rủi ro..." Có người nhịn không được nói với Chung Ninh.

"Câm miệng!" Chung Ninh đá vào cái ghế trước mặt, nhưng lửa giận trong lòng không hề giảm bớt.

“Chung… Chung tổng, tôi vừa tìm được một thứ.” Thanh niên đeo kính cận nặng nề, nhìn xuống sàn nhà, nói.

“Có chuyện gì?” Chung Ninh vẫn chưa nguôi giận.

"Chúng ta trước đây sử dụng đất đã thu hồi, kiếm được rất nhiều tiền ..." Người nói run run, "Sau đó thì sao? Cậu muốn nói cái gì?" Chung Ninh có chút không kiên nhẫn.

"Người đứng sau lô đất kia là đại thiếu gia ..." Người vừa nói xong, liền nhanh chóng ngậm miệng lại, đứng sang một bên.

“Cậu nói cái gì?!” Chung Ninh đứng bật dậy, nhìn chằm chằm người trước mặt.

Thì ra là Chung Ý, nếu là Chung Ý thì mọi chuyện đều dễ giải thích rồi, vì cái gì cái gì mà mọi thứ luôn thay đổi xấu như vậy, hóa ra mọi thứ đều xuất phát từ Chung Ý!

"Rầm..." Chung Ninh tức giận đập bàn: "Mẹ nó, Chung Ý, anh chờ đó cho tôi."

Khuôn mặt bình thường ôn nhu hiền lành của cậu ta vì tức giận mà trở nên xấu xí và hung dữ, giống như một con mèo đột nhiên gào thét lộ ra hàm răng sắc bén, đốt cháy khí tức chung quanh, ánh mắt như có độc vậy.

**

Chung Ý và Hải Trường Vũ tiếp tục đi dạo xung quanh, đột nhiên phát hiện ra một cái xích đu.

Cái này là cái gì?!

Chung Ý nhìn chiếc xích đu có chút cũ, đoán rằng chiếc xích đu này đã có từ lâu.

Hải Trường Vũ nhìn Chung Ý, duỗi tay ra để ổn định chiếc xích đu đang lắc lư vì gió.

"Có muốn lên ngồi không?"

“Có!” Chung Ý ngồi lên, xích đu phát ra âm thanh giòn tan, định tự mình đu, nhưng Hải Trường Vũ ở phía sau lại rất thân mật đẩy cậu.

Hai người giống như hai đứa trẻ ngây ngô, một người ngồi trên xích đu, một người ở phía sau đẩy.

“Cái xích đu này, là anh quấn lấy đòi ba làm cho mình.” Hải Trường Vũ dịu dàng nhìn người đang ngồi trên xích đu, mái tóc uốn lược, phác họa một đường vòng cung đáng yêu.

“Khi anh còn nhỏ sao?” Chung Ý hỏi lại.

"Ừm, anh lúc đó rất nghịch, lúc nào cũng lăn lộn hết cái này đến cái kia."

“Thật sự nhìn không ra, em còn tưởng anh lạnh lùng từ nhỏ.” Chung Ý lắc chân đùa.

Hải Trường Vũ cười nhẹ, tiếp tục đẩy xích đu.

“Tiểu Ý.” Chung Ý nghe Hải Trường Vũ nhẹ giọng gọi mình, liền ngẩng đầu lên, anh cũng cúi xuống hôn lên môi cậu.

“Ngọa tào, tội lỗi, tội lỗi!” Bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô, khiến cả hai giật mình.

Chung Ý hoảng đến nỗi xem chút nữa đã nhảy khỏi xích đu.

“Sao vậy?” Hải Trường Vũ sắc mặt vô cùng tệ, nhìn Vu Phong đang cười khúc khích giả vờ lấy tay che mắt, nhưng ngón tay lại tách ra khe hở.

“Tốt nhất là cậu nên kiếm gì đó để làm đi.” Hải Trường Vũ nói thêm.

Chung Ý cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, cảm giác không ổn từ trên đầu lan xuống, tứ chi nóng như bị thiêu đốt.

Oa, thật xấu hổ mà...