Hôm Nay Đã Gói Nấm Chưa

Chương 46: Kẹo hồ lô

“Sạch rồi nhỉ?” Lưu Viễn Sơn sợ mình chưa dọn sạch, liền nghiêng đầu để Chung Ý nhìn một cái.

“Sạch rồi.” Chung Ý nhìn vài lần rồi xác nhận, bông trắng vừa nãy cũng không biết đã chạy đi đâu.

“Tốt.” Lâm Huyền thu lại túi xách, nói với hai người: “Chúng ta về thôi.”

Vốn Lưu Viễn Sơn còn đòi đi quán bar, kết quả bị Phùng Vũ gọi điện đến phiền, tâm tình cũng không còn nữa.

“Quên đi, ai về nhà nấy.” Lưu Viễn Sơn vào xe, kéo mũ xuống, hung hăng vò đầu, có chút tức giận

Hôm nay, Chung Ý không lái xe, nhà của Lâm Huyền lại cách nhà cậu khá xa, không tiện đưa cậu về không.

“Đã trễ rồi, ngày mai cậu còn phải đi làm. Tôi bắt xe về là được rồi.” Chung Ý nói.

“Không được, vẫn là tôi đưa cậu về trước, cũng không xa lắm.” Lâm Huyền vẫn kiên trì.

“Không cần ——”

“Leng keng leng keng, tiểu bảo bối của bạn gọi đến……” Một trận chuông điện thoại vang lên, làm Chung Ý giật mình, cái gì vậy?!

Đang buồn bực không biết là tiếng chuông điện thoại của ai, âm thanh kia lại vang lên: “Leng keng leng keng, tiểu bảo bối của bạn gọi đến ——”

Ba mặt nhìn nhau, theo thanh âm nhìn qua, ánh mắt dừng lại trong túi Chung Ý, cậu trực tiếp duỗi tay lấy ra.

Chung Ý có chút xấu hổ nhìn hai người cười, trong lòng rống giận: Mắc cỡ chết được! Cái tiếng chuông này được cài khi nào vậy chứ……

“Không biết gọi làm gì?” Mặt Chung Ý có chút đỏ, vẫn còn rất xấu hổ, lấy điện thoại ra xem, có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Hải Trường Vũ.

“Tiểu Ý, hai ngươi thật đúng là có tình thú nha, ngày thường nghiêm túc như vậy mà, chậc chậc……” Lâm Huyền nghe thấy tiếng chuông, liền vui vẻ, được nha, còn hơn cả cậu ấy với Vương Mông

Mặt Chung Ý đỏ bừng, mặc kệ tiếng chuông này được cài khi nào, có chút che giấu mà khụ một tiếng: “Tôi nghe điện thoại trước.”

“Alo, sao thế?” Bởi vì mặt Chung Ý đỏ bừng, còn có chút âm rung, nghe có chút mềm.

“Về nhà chưa?” Hải Trường Vũ nghe thấy tiếng của Chung Ý, trong lòng mềm đi vài phần, nhẹ giọng hỏi.

“Ừm, sắp về rồi, chờ em bắt xe đã.” Chung Ý thành thật trả lời.

“Ở đâu?” Hải Trường Vũ nghe cậu nói muốn bắt xe, nhớ đến hôm nay lúc cậu cùng Lâm Huyền ra ngoài, không có lái xe.

“Đối diện tiệm châu báu Phi Lâm.” Chung Ý nghĩ Hải Trường Vũ khẳng định sẽ đến đón nên trực tiếp nói địa chỉ cho anh, cũng không từ chối, huống hồ bản thân cũng có chút nhớ anh.

“Được, lập tức đến.” Hải Trường Vũ lấy chìa khóa, vui vẻ ra cửa.

“Lát nữa Hải Trường Vũ tới đón tôi, hai ngươi về trước đi.” Chung Ý giơ điện thoại hướng về phía hai người.

“Vậy được rồi, hai chúng ta đi trước, đừng quấy rầy người ta ân ái.” Lâm Huyền cùng Lưu Viễn Sơn vẫy tay với Chung Ý rồi lái xe đi.

Chung Ý nhìn cảnh sắc xung quanh, khi màn đêm buông xuống cũng là lúc thành thị đẹp nhất, đèn năm màu hòa cùng đèn neon lung linh, rực rỡ, khiến người xem hoa cả mắt. Cảnh đêm thành thị giống như đèn hải dương, chiếu sáng cả thế giới.

Những ngọn đèn màu tuyệt đẹp được nối thành chuỗi, vạch rõ đường nét của các tòa nhà, đèn neon đủ loại trên các tòa nhà tỏa sáng, giống như vô số đoàn tàu đang chạy. Các cửa sổ và cửa hàng cũng trang trí đèn với nhiều màu sắc khác nhau, một số giống như bông hoa, một số giống như những quả bóng màu, rất đẹp. Cảm thụ được cảnh đẹp bên cạnh, quang ảnh ven đường xước xước, đột nhiên phát hiện một người cao lớn ngược sáng đi tới, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng Chung Ý biết, đó chính là Hải Trường Vũ.

“Anh đến rồi!” Chung Ý vui vẻ đón nhận: “Nhanh như vậy sao?”

Hải Trường Vũ nắm tay Chung Ý: "Vừa nãy anh ở gần đây.”

“Muốn về chưa? Hay là tiếp tục đi dạo?” Hải Trường Vũ vuốt ve tay Chung Ý một chút, thấy có hơi lạnh, liền dùng tay của mình bao lại.

“Chúng ta đi dạo quanh đây đi.” Hôm nay cùng Lâm Huyền tới mua đồ, kỳ thật cũng không đi nhiều, đa phần đều ngồi ở tiệm cơm.

“Được.” Hải Trường Vũ dung túng cười, giữ chặt tay cậu đi về phía đám người.

Hai nam nhân khí chất bất phàm đi qua, khiến người ven đường nhìn thêm vài lần, người tinh mắt liền phát hiện hai người đang nắm tay nhau, cúi đầu nói gì đó với người bên cạnh, biểu tình có chút kích động.

Thành phố C ở phương Bắc, lúc này đã là mùa đông, thời tiết chuyển lạnh rất nhanh, giống như trực tiếp bước qua mùa thu, tiến vào mùa đông.

Chung Ý nhớ rõ lúc trước khi mình và Hải Trường Vũ cùng đi công tác, lá cây vẫn còn xanh, còn có quả nho màu tím……

Hiện tại, cây ven đường đã chuyển từ màu xanh lục thành màu đỏ, thưa thớt rơi xuống, bay theo làn gió.

Có cây rụng nhanh, đã trọc hết, trộn lẫn trong ánh đèn neon, có chút hương vị khác.

Không khí có chút lạnh, từ xa truyền đến mùi hạt dẻ rang đường cùng mùi khoai nướng thơm lừng, đi vào hẻm nhỏ, có không ít quán kẹo hồ lô.

Chung Ý có chút tò mò mà nhìn chằm chằm nơi này, ngày thường vào lúc này, nếu không ở nhà thì chính là ở các nơi khác nhau, hiếm khi đến những nơi này, mặc dù không khí đặc biệt sôi động.

Hải Trường Vũ nhìn cậu giống như đứa nhỏ tò mò nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi mềm nhũn.

“Anh Vũ, chúng ta đi vào xem đi.” Chung Ý lắc tay Hải Trường Vũ, chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

“Đi thôi.” Hải Trường Vũ duỗi tay sờ lỗ tai có chút đỏ lên vì lạnh của Chung Ý "Có lạnh không?”

So với lạnh, trong lòng Chung Ý càng hưng phấn hơn, không nhận thấy tai mình lạnh đến đâu, chỉ cười, “Không có, nhanh đi thôi.”

Hai người như là Lưu bà ngoại tiến Đại Quan Viên, có chút tò mò nhìn hết thảy xung quanh, một xe lại một xe kẹo hồ lô, có hương vị kỳ lạ, Chung Ý chỉ một cái gạo kê nóng được bọc đường, cảm khái nói: “Cái này có thể ăn sao?”

“Khách hàng sẽ tò mò, nói không chừng sẽ ăn thử.” Hải Trường Vũ trả lời.

“Aiya, nơi này còn vui hơn nè.” Chung Ý lại kéo Hải Trường Vũ đến bên một cái quán nhỏ, bên trong có một ông chú vui vẻ, phía trước bày các loại tượng màu trắng, bên cạnh còn có màu nước cùng mấy cái đã được tô màu.

“Cái này là gì vậy, Vũ ca?” Hiện tại, Chung Ý có thêm một kỹ năng nhỏ, có gì không biết liền hỏi bạn trai!

“Anh thấy là chúng ta bỏ tiền mua cái tượng màu trắng kia, sau đó tự mình tô màu.” Hải Trường Vũ nhìn cặp tình nhân nhỏ bên cạnh chọn tượng một chú gấu bông có đôi tai lớn, lại bày màu nước ra, như là phải tô màu.

“Như vậy sao?” Chung Ý có chút tò mò.

“Muốn chơi không?” Hải Trường Vũ nhìn bộ dáng này của Chung Ý, cho rằng cậu muốn chơi, duỗi tay cầm di động đi trả tiền.

“Không đâu.” Chung Ý vội vàng cự tuyệt, cậu chỉ là tò mò.

“Đi thôi.” Chung Ý lại nhìn vài lần, cặp tình nhân bên cạnh đã tô lên tai gấu bông, một bên xanh biển, một bên hồng, nhìn có chút lạ.

Hai người vòng đi vòng lại, lại về tới khởi điểm, tiệm bán kẹo hồ lô còn ở bên kia, chỉ còn dư lại mấy cây.

Chung Ý nhìn vài lần: “Cậu nhóc, muốn mua sao? Còn dư lại mấy cái, sẵn tiện bán cho cậu.” Ông lão cười hòa ái với Chung Ý, đẩy mạnh tiêu thụ kẹo hồ lô của mình.

“Không cần đâu ạ.” Chung Ý cười cười, có chút luyến tiếc nhìn vài lần, dạ dày của mình hơi yếu, từ nhỏ mẹ đã không cho phép ăn.

Có thể nói nhiều năm như vậy, cậu vẫn không biết kẹo hồ lô có vị như thế nào.

“Còn lại đều lấy hết.” Chung Ý còn đang suy nghĩ, Hải Trường Vũ đã nói với ông lão.

“Được rồi!” Ông lão chỉ tính hỏi thử một chút, không nghĩ tới hai người bọn họ sẽ mua, liền hưng phấn đem ba cái kẹo hồ lô còn dư cho vào túi nhỏ, đưa cho Hải Trường Vũ.

Hải Trường Vũ nắm tay Chung Ý, nói với ông lão: “Cho em ấy.” Sau đó, lưu loát tính tiền.

Chung Ý duỗi tay đi tiếp, có chút không kịp phản ứng mà cầm kẹo hồ lô trong tay.

“Đi thôi.” Hải Trường Vũ thấy Chung Ý vẫn ngoan ngoãn cầm kẹo hồ lô, không có hành động gì. Liền buông tay cậu ra, cầm lấy kẹo hồ lô.

“Chỉ ăn một ngụm.” Hải Trường Vũ nhìn vài lần, lấy một cái đẹp nhất, mở ra, đưa đến bên miệng Chung Ý.

Chung Ý nhìn kẹo hồ lô mê người trước mặt, giương mắt nhìn thoáng qua người ôn nhu bên cạnh, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.

Hơi hơi há mồm, nhẹ nhàng cắn một ngụm.

“Wow.” Có hơi chua, Chung Ý nheo mắt lại, cảm thụ được vị chua trong miệng, nhưng hương vị lại không tồi.

Chung Ý trực tiếp hé miệng, cắn một một miếng, dư lại kẹo hồ lô còn trong tay Hải Trường Vũ.

Hải Trường Vũ nhìn người trước mắt, khuôn mặt trắng tuyết, miệng còn phình ra, giống một con sóc con, cúi đầu hỏi: “Ăn ngon không?”

“Ừm, cũng không tệ lắm.” Chung Ý nuốt kẹo hồ lô xuống, còn lại dư vị trong miệng.

“Anh ăn thử đi.” Hai người ở một góc nhỏ, Chung Ý khẽ nhón chân, hôn anh một cái.

“Ô.” Hải Trường Vũ vừa thu kẹo hồ lô trong tay lại, vừa ôm eo của người trước mặt lại, gia tăng nụ hôn này, vị sơn tra tươi mát nổ lan tràn qua môi răng.

Chung Ý giống như dự đoán được hành động của Hải Trường Vũ, khẽ nhắm hai mắt lại, Hải Trường Vũ bắt lấy cánh tay câu lấy cổ mình, sau đó tiếp tục thâm nhập vào trong, linh hoạt cạy khớp hàm của cậu, hôn thật sau, triền miên nóng bỏng. Đầu Chung Ý choáng váng, ngửa ra phía sau.

Hải Trường Vũ nhẹ nhàng lui lại: “Ăn nữa không!”

Chung Ý mặt đỏ bừng, ánh mắt còn có chút mê ly: “Không ăn, không ăn nữa.” Lắc đầu y hệt trống bỏi.