Hôm Nay Đã Gói Nấm Chưa

Chương 37: Trời mưa

Chung Ý đặt điện thoại di động sang bên cạnh, nở nụ cười ngọt ngào, chỉ có một mình cậu ở trong phòng, cũng không quan tâm đến phong thái gì đó của thiếu gia, cười ngây ngô vài tiếng.

Được rồi, tắm rửa thôi. Chung Ý vỗ vỗ khuôn mặt, đứng dậy cầm áo vào phòng ngủ.

Dưới làn nước ấm ẩm ướt dễ chịu, Chung Ý cảm thấy buồn ngủ, sau khi lau khô tóc, cậu quay trở lại phòng ngủ đắp chăn bông, không đến vài phút sau đã ngủ mất, một đêm chẳng mộng mị.

Người gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái, ngày hôm sau, Chung Ý tinh thần phấn chấn đến công ty, trên mặt trên mũi đều là sự vui mừng, tới gần tan tầm thì nhận được tin nhắn của người nào đó.

「Hải Trường Vũ: Tôi đến dưới lầu công ty cậu rồi, xuống dưới đi.」

Chung Ý nhìn thấy tin nhắn này, chọc chọc vào ảnh đại diện hình cái đầu của Hải Trường Vũ, khóe miệng giương lên một nụ cười ngọt ngào, nhìn nhìn tập tài liệu, công việc cũng đã xong rồi, cậu sốt ruột đi xuống lầu.

Người đàn ông ngồi trong chiếc xe màu đen, cửa sổ ghế lái đang được mở ra, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bệ cửa sổ, ngón tay thon dài gõ gõ ở bên trên.

Nhìn thấy thanh niên tuấn tú đi về phía mình, lông mày lạnh lùng có thêm vài phần nhu hòa.

“Đi thôi.” Chung Ý mở cửa xe, ngồi trên ghế lái phụ, có Hải Trường Vũ đang lái ô tô và gọi điện thoại cho Tiểu Trần, để cho cậu ấy lái xe trở về.

**

Chung Ninh đang bận rộn sứt đầu mẻ trán trong văn phòng, lại là mảnh đất khiến anh ta cảm thấy sốt ruột kia, dạo gần đây vẫn không chuyển biến tốt đẹp, lúc trước anh ta chuyển mảnh đất kia ra ngoài, tỏ vẻ như muốn xoay người, không trách được thời điểm người ta chuyển đi theo anh ta lại cười đến đặc biệt vui vẻ.

Oán hận nghĩ tới đó, không ngờ ngẩng đầu lên anh ta lại thấy Chung Ý đang tươi cười đi đến phía thang máy.

Chuyện gì mà vui vẻ như vậy chứ?

Chung Ninh đặt thứ trong tay xuống, đứng dậy đi về phía cửa sổ, tòa nhà rất cao, mọi người dưới cửa sổ trở thành những điểm đen nhỏ, hôm nay Chung Ý mặc một bộ tây trang rất dễ nhìn, cho nên Chung Ninh nhanh chóng phát hiện ra cậu.

“Các người đi xuống trước đi.” Chung Ninh cũng không quay đầu lại, nói vội với người ở phía sau.

Nhìn thấy Chung Ý đang nhanh chóng lên xe ở dưới lầu, xe cũng rất nhanh đi khỏi, Chung Ninh nhướng mày, là ai tới đón cậu ta? Chiếc xe kia không giống như loại Chung Ý thường lái.

Nghĩ nghĩ, Chung Ninh xoay người đi vài bước rồi ngồi xuống ghế dựa, gọi điện thoại đi ra ngoài.

“Cậu đi xem dạo gần đây Chung Ý đang làm cái gì.”

“Việc này…” Đối phương có chút do dự.

“Không cần cậu, cậu đi tìm người cho tôi hỏi thăm xem hôm nay anh ta đi xe của ai là được.”

Người đối diện vẫn hơi khó hiểu, Chung Ý cùng nhau trở về với ai cũng đều được, nói không chừng người ta còn đang bàn chuyện làm ăn, có điều Chung Ninh ra lệnh, đành không tình nguyện đồng ý.

Chung gia này, còn không phải có thiếu gia là Chung Ý sao.

Chung Ninh cũng nghe ra người đối diện không tình nguyện, một cỗ tức giận đột nhiên trào lên, ánh mắt nhất thời trầm xuống.

Cúp điện thoại mà không nói thêm một lời nào, Chung Ninh cực kỳ cáu. Lấy quần áo và chìa khóa xe, tính toán đi về nhà.

“Chào Chung thiếu gia.” Sau khi Ngô Cường tan tầm, vừa vặn nhìn thấy Chung Ninh xuống dưới, tiến lên chào hỏi anh ta.

Kể từ khi sự việc lần trước qua đi, anh ta đã nghĩ rằng chính mình xong đời rồi, nhưng Chung Ý không để cho anh ta tạm rời cương vị công tác, Chung Ninh cũng không hề để ý tới anh ta, bình thường anh ta đều không nhìn thấy hai người, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được một trong số đó, liền nhiệt tình đi lên chào hỏi.

Chung Ninh nhìn về phía Ngô Cường đang tươi cười sáng lạn, vốn dĩ không nghĩ sẽ đáp lời anh ta, lại tự dưng nhớ tới chuyện vừa rồi.

Không đúng, anh ta có thể để Ngô Cường đi.

Hạ quyết tâm, Chung Ninh cũng không bỏ qua cho Ngô Cường, cười với anh ta một cái: “Xin chào.”

Ban đầu Ngô Cường không nghĩ anh ta có thể để ý đến mình, kết quả Chung Ninh không chỉ nói chuyện với anh ta, còn cười với anh ta nữa, anh ta đã nói rồi, những nỗ lực lúc trước của mình cũng không phải là vô ích.

**

Chung Ý ngồi trên xe, sau khi hai người đi đến nhà ăn đơn giản gần đó dùng bữa thì đưa cậu trở về, không ngờ trên đường đi trời lại đổ mưa.

Tới nhà rồi, cơn mưa ngoài trời dần nặng hạt hơn, thời điểm hai người rời khỏi công ty, Chung ý cảm thấy sắc trời không ổn, nhưng cậu cũng chẳng để ở trong lòng.

Kết quả cơm nước xong, trên đường trở về, hạt mưa dày đặc rơi xuống, đánh vào cửa kính xe đập ầm ầm. Mưa càng rơi càng lớn. Nhìn xuyên qua cửa kính thủy tinh, trời đất như treo một tấm rèm rộng thùng thình, sương mồ giăng kín một mảnh. Mưa dừng ở trên nóc nhà đối diện, nước bắn tung tóe, như một lớp khói mỏng bao phủ nóc nhà. Mưa chảy xuống dọc theo mái hiên, giống như những hạt châu bị đứt, dần dần chảy thành dòng. Nước trên mặt đất càng ngày càng nhiều, tụ lại thành một dòng suối nhỏ.

Cơn mưa này quả thật rất lớn, trên đường đi bởi vì trời mưa to nên lái xe có chút bất tiện, Chung Ý đành phải miễn cưỡng để Hải Trường Vũ một mình lái xe trở về.

“Đem xe đến ga ra đi, đêm nay đi đến nhà tôi ngủ.”

Hải Trường Vũ có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Chung Ý, đi nhà cậu?

Chung Ý nhìn vào mắt Hải Trường Vũ: “Tôi đã cho người đi mua chăn ga gối nệm mới rồi, anh có thể ngủ ở phòng khách.” Nói xong cậu còn nháy mắt với anh.

Hải Trường Vũ: …

Ai lại muốn đối tượng nhà mình đi ngủ phòng khách hả!

Căn nhà mà Chung Ý mua có ga ra độc lập, từ ga ra đi vào nhà còn có một đoạn đường ngắn, Hải Trường Vũ kéo kéo tay Chung Ý, bước nhanh vào màn mưa.

Tới cửa rồi, tuy trên người cả hai dính vài hạt mưa, nhưng vẫn không sao, Chung Ý chỉ cảm thấy bàn tay của Hải Trường Vũ thật ấm áp.

Hải Trường Vũ nhìn thấy người trước mắt, một giọt nước vừa vặn dừng lại ở trên lông mi anh, có vẻ ánh mắt Chung Ý hơi ướt, không khỏi ngây người nhìn.

Chung Ý lấy chìa khóa ra, mở cửa cho hai người đi vào: “Được rồi, bỏ ra cho tôi.” Chung Ý có chút ngại ngùng, thoát khỏi tay Hải Trường Vũ.

“Lần này tôi không để anh mặc đại đồ cây quýt nữa đâu, áo ngủ mới, còn có qυầи ɭóŧ, đều đã được mua mới cả rồi.” Chung Ý quen thuộc lấy ra một đống đồ mới, thời điểm Hải Trường Vũ ở bên này của cậu qua đêm lần trước, cậu đã ý thức được, có lẽ ngày nào đó sẽ có bạn bè đến đây, mà cậu còn chưa chuẩn bị thứ gì cả.

Cho nên cậu đã bí mật bảo người chuẩn bị nhiều đồ vật này nọ thật tốt, đưa đến bên này.

Thật ra trong căn phòng nhỏ này của hắn, bình thường ngoại trừ chính cậu và mấy mối quan hệ bạn bè có chút tốt bên ngoài, về cơ bản sẽ không có người tới, bạn bè cũng không ở lại qua đêm, nhưng Chung Ý vẫn chuẩn bị một vài đồ.

Thời điểm kia chỉ có thể biết, sau này căn phòng nhỏ này sẽ lưu lại dấu vết của cuộc sống hai người.

Hải Trường Vũ nhìn thoáng qua Chung Ý, thấy mái tóc hơi ướt của cậu: “Không sao cả, cậu tắm trước đi.”

Tiểu thiếu gia lần trước từng bị cảm một lần, khá khó chiều, anh đặc biệt chăm sóc.

“Ừ?” Chung Ý có chút khó hiểu, không phải ai tắm trước cũng đều được sao?

Hải Trường Vũ nhìn ra sự nghi hoặc của cậu, ôn nhu nói: “Cẩn thận cảm lạnh.”

Chung Ý nhìn thoáng qua Hải Trường Vũ, thấy ánh mắt ôn nhu của anh: “Được rồi.” Sau đó nghe lời mà cầm áo ngủ vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm bị đóng, chỉ chốc lát sau lại mở, Chung Ý thò đầu ra: “Phòng khách bên kia cũng có thể tắm được.”

Đúng rồi, phòng ở tuy nhỏ, nhưng vẫn lớn hơn căn phòng bình thường một chút, thứ gì nên có đều có, vừa rồi cậu bị giọng nói dịu dàng của Hải Trường Vũ làm cho mơ hồ, quên mất chuyện này.

Chung Ý vào phòng tắm mới nhớ ra: “Anh nhanh đi tắm đi.” Nói xong cậu đóng cửa lại.

Hải Trường Vũ nhìn thoáng qua Chung Ý bên kia, thấy người bên trong loáng thoáng, kỳ thật anh muốn cùng nhau tắm với tiểu thiếu gia.

Có điều thời điểm hiện tại chưa tới, ánh mắt Hải Trường Vũ có chút tối, lấy quần áo đi tới phòng tắm chỗ khác.

Chung Ý tắm xong rất nhanh, lau tóc rồi bước ra ngoài cửa phòng tắm, tóc Hải Trường Vũ còn ướt, một giọt nước nhỏ nghịch ngợm lặng lẽ chảy từ trên đầu xuống mặt, chậm rãi chảy xuống hàm dưới rồi biến mất.

Một vài giọt nước tiếp tục chảy xuống phía dưới cơ ngực có đường cong rõ ràng, khăn tắm quấn quanh eo nhưng đường cong cả người vẫn có thể thấy được một cách rõ ràng, mỗi một tấc da thịt đều thể hiện sự trưởng thành và gợi cảm trí mạng.

Trên mặt Chung Ý lập tức đỏ lên, không đúng, áo ngủ cậu cho tại sao anh lại không mặc chứ!

Hải Trường Vũ nhìn thấy cậu đang đỏ mặt cách đó không xa thì nhất thời có chút buồn cười, hiểu được ý cười trong mắt anh, Chung Ý hơi khó chịu: “Tại sao anh lại không mặc áo ngủ?”

Hải Trường Vũ bất đắc dĩ chỉ vào áo ngủ bên cạnh: “Vừa rồi không cẩn thận làm rơi xuống đất nên bị ướt mất rồi.”

Chung Ý: …

Anh chính là cố tình! Cố tình làm rơi xuống đất! Cố tình hấp dẫn cậu!

Hải Trường Vũ cầm khăn mặt xoa xoa tóc, vừa rồi anh không tìm thấy máy sấy trong phòng tắm nên đi tới bên này, vừa vặn nhìn thấy tiểu thiếu gia đi ra ngoài.

Sắc mặt ửng hồng vì nước ấm, ánh mắt cũng ướt đẫm.

Hải Trường Vũ vắt khăn mặt lên trên vai, đi về phía Chung Ý còn đang ngơ ngác nhìn mình, không nhịn được mà đưa tay ra nhéo nhéo khuôn mặt của cậu, xúc cảm trên bàn tay quả nhiên giống như trong tưởng tượng, mềm mại lại mịn màng, Hải Trường Vũ không nhịn được mà nhéo thêm vài cái nữa.

“?”

Chung Ý không hiểu lắm nên ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, Hải Trường Vũ nói với cậu: “Đáng yêu.”

Chung Ý: !!!

Trả lại tổng tài bá đạo lạnh lùng cho tôi!

Nhéo thêm vài cái nữa, Chung Ý giơ tay đánh mạnh vào cánh tay rắn chắc của Hải Trường Vũ, ngăn cản anh tiếp tục tiếp tục nhéo: “Đi sấy tóc đi.”

Khi Chung Ý đến chỗ bồn rửa mặt lấy máy sấy, tóc cậu vẫn còn hơi ướt, Hải Trường Vũ buông máy sấy trong tay xuống, vươn tay cầm lấy chiếc khăn mặt bên cạnh, sau đó đặt lên trên đầu Chung Ý.

Chung Ý vẫn còn đang cúi đầu xem máy sấy đang ở chỗ nào, kết quả lại bị đặt một chiếc khăn mặt lên trên đầu.

Chung Ý: ?

“Tóc vẫn chưa khô kìa.” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Hải Trường Vũ, Chung Ý cảm nhận được bàn tay to của anh đang dịu dàng sờ tới sờ lui trên đầu mình, cho đến khi gần như toàn bộ nước đều đã được lau khô hết.

Chung Ý ngẩng đầu nhìn Hải Trường Vũ, cười cười với anh.

Hai tay Hải Trường Vũ vẫn chưa rời khỏi mái tóc của Chung Ý, nhìn thấy Chung Ý ngẩng đầu cười cười với mình thì ánh mắt trở nên dịu dàng hiếm thấy thường ngày, trong lòng nhất thời quả quyết, trực tiếp nâng mặt cậu lên: “Chụt.” Hôn một cái.

“Ưʍ.” Chung Ý đột nhiên bị tập kích, chỉ kịp mở to hai mắt: “Được rồi, sấy tóc đi.”

Hải Trường Vũ cầm khăn mặt về, lấy máy sấy rồi sấy cho Chung Ý.

Vừa rồi cũng là Hải Trường Vũ lau đầu cho cậu, bây giờ lại tự mình sấy tóc, trong lòng Chung Ý trở nên sôi trào.

Bàn tay của Hải Trường Vũ rất lớn, ngón tay thon dài, dịu dàng lướt qua tóc cậu, hai người thật sự rất gần nhau, ánh mắt của Chung Ý còn có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, nhìn xuống dưới nữa, ừm…

Tiếng thổi vù vù từ máy sấy cũng không che dấu được nhịp tim sắp sửa thoát ra ngoài của Chung Ý.