Hôm Nay Đã Gói Nấm Chưa

Chương 28: Sinh nhật

Sau khi thu dọn tất cả mọi thứ, thời điểm Chung Ý chuẩn bị đi làm vào ngày hôm sau, cậu vỗ vỗ chiếc xe nhỏ màu xanh lam của mình, trong giọng nói có chút tiếc nuối: “Cậu có thể về hưu được rồi.”

Sau đó, cậu lái chiếc xe tối hôm qua tài xế đưa về, chiếc xe màu trắng sang trọng mà bình thường không ai nhìn thấy đứng ở trước cửa công ty, lập tức khiến rất nhiều người chú ý đến.

“Tiểu Trần, giúp tôi lái xe vào.” Chung Ý vừa mở cửa bước xuống xe vừa gọi điện thoại cho thư ký.

Chung Ý mặc một thân áo vest chỉnh tề, dáng người trác tuyệt, nghiêm túc hơn bình thường vài phần, dù sao thân phận cũng đã công khai cả rồi, không cần giả bộ là một thực tập sinh bình thường nữa, cậu chỉ mặc một bộ vest đơn giản, vuốt tóc ra đằng sau, lộ ra vầng trán đầy đặn, có thêm vài phần sắc bén.

Vốn dĩ chủ tịch không cần đi xem nhân viên bên kia, nhưng Chung Ý có chút tài liệu vẫn đang để ở vị trí cũ, Tiểu Trần lại đi cất xe rồi, mấy thư ký khác cũng không ở đây, cậu nghĩ còn chẳng bằng tự mình đi lấy, do đó lập tức tiến đến phía văn phòng.

“Được rồi, kế hoạch của quý này ——” Vu Miểu đang nói chuyện với một thành viên khác trong nhóm thì thấy Chung Ý bước qua cửa văn phòng, đi đến bên cạnh.

Cái mũi và đôi môi đỏ mọng của người thanh niên khiến người khác chú ý, còn đặc biệt mặc một thân quần áo đắt tiền hơn bình thường, càng làm nổi bật lên khí chất, khiến cho nhóm người của Vu Miêu nhìn đến ngây người.

“Chị Vu, buổi sáng tốt lành.” Chung Ý gật gật đầu với Vu Miểu. “Chào buổi sáng.” Vu Miểu cũng cười cười với Chung Ý, nụ cười vẫn có phần kiềm chế.

Sau khi lấy tài liệu xong, Chung Ý đi ra ngoài, vừa vặn gặp Dương Hân ở cửa.

“Chào chủ tịch.” Dương Hân giương bờ môi đỏ mọng lên cười cười nhìn Chung Ý, trong mắt có chút kinh hoàng, nhưng lại bị cô ta giấu đi.

Chung Ý không nói gì cả, gật gật đầu, đi về phía thang máy. Thang máy này đã được chế tạo khi cha cậu còn ở công ty, dành cho nhân viên cấp cao tiện đi lại, Chung Ý nhìn thang máy từ từ đi lên, nhìn thấy bầu trời xanh qua cửa kính trong suốt, thời tiết hôm nay đặc biệt tốt.

Chung Ý đi ra khỏi thang máy, ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu xử lý công việc: “Tiểu Trần, khu đất bên ngoài thành phố mà Chung Trữ đầu tư ra sao rồi?”

Chung Ý nhớ rằng mảnh đất này đã kiếm cho Chung Trữ không ít lời lãi ở kiếp trước, chẳng qua giai đoạn đầu có chút không ổn.

“Mảnh đất này của anh ta dạo gần đây đang chịu một chút ảnh hưởng, anh ta cũng tính sẽ thu tay lại.”

Đúng rồi, mảnh đất kia của anh ta giai đoạn đầu không được tốt cho lắm, bởi vì Chung Trữ ở kiếp trước không có đủ tài chính nên chỉ đành cắn răng tiếp tục chịu đựng, kết quả lại kiếm được rất nhiều tiền.

“Cậu đi đưa cho anh ta đủ tiền, sau đó tìm người tiếp nhận mảnh đất kia.”

Chung Ý dựa vào ghế ngồi màu đen, trên tay xoay xoay cây bút, nói rõ với Tiểu Trần, có đủ tài chính, tất nhiên Chung Trữ sẽ bỏ qua mảnh đất kia, đến lúc đó tự nhiên sẽ cảm thấy hối hận.

“Nhưng Chung tổng, mảnh đất kia dường như không được tốt cho lắm.” Tiểu Trần do dự nhìn thoáng qua Chung ý. “Không sao cả.” Chung Ý đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía Tiểu Trần: “Tiến hành theo kế hoạch.”

Chung Ý cũng đã nói như vậy rồi, Tiểu Trần gật gật đầu: “Vâng, Chung tổng, tôi hiểu rồi.”

Nhìn thấy dòng xe cộ tấp nập dưới lầu, Chung Ý quay lại giải quyết công việc, đi từng bước một.

Ngày tháng trôi qua, dạo gần đây Chung Ý tiếp nhận vị trí, bắt được rất nhiều sâu mọt ngầm trong ban giám đốc, khiến cho những người khác trong ban giám đốc không khỏi cảm thán, đúng là Trường GIang sóng sau đè sóng trước mà.

Một số người ngay từ đầu đã có chút không phục Chung Ý, sau đó cũng bắt đầu tin tưởng vào năng lực của cậu hơn.

“Tiểu Ý, sắp đến sinh nhật của Vương Mông rồi. Cậu ta nói muốn mời mấy anh em chúng ta tụ họp riêng với nhau, cậu có thời gian không?” Lâm Huyền gọi điện thoại cho Chung Ý, hỏi cậu có rảnh hay không.

Chung Ý sắp xếp tài liệu trước mắt: “Được, gửi địa chỉ cho tôi.”

Sinh nhật bạn bè của mình, Chung Ý chắc chắn sẽ đi, chưa kể mấy người còn lâu ngày không gặp nữa.

Buổi tối, một vài người đặt phòng riêng ở thành phố giải trí, bên trong có tất cả những thứ gì cần cho trò chơi.

“Đến rồi đây!” Chung Ý gõ gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói hoạt bát của Lâm Huyền.

“Chúc mừng sinh nhật nhé, Vương Mông.” Chung Ý bước đến và đưa món quà trong tay cho Vương Mông, Vương Mông nhiệt tình ôm Chung Ý, nói:

“Mọi người đều đang chờ cậu đến đó.”

Chung Ý cười ngượng ngùng với mấy người khác.

“Dạo gần đây quả thật tôi hơi bận.”

Mấy người hay nói đùa với Chung Ý, nhìn thấy Chung Ý như vậy thì ngược lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Không sao cả không sao cả, anh em chúng tôi có thể hiểu được mà.”

Trên tay Vương Mông vẫn còn đang cầm món quà mà Chung Ý tặng, cúi đầu nhìn xuống bao bì, đây không phải chiếc đồng hồ mà cậu tâm tâm niệm niệm dạo gần đây sao?

“Cảm ơn Tiểu Ý.” Vương Mông vẫy vẫy món qua trong tay, mừng rỡ cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp.

“Cậu thích là tốt rồi.”

“Vô cùng thích luôn đấy ha ha…”

Vài người lại tiến về phía trước, Chung Ý tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

“Đúng rồi, Tiểu Ý, đây là một ca sĩ trong công ty chúng ta, bạn học cùng tiểu học với tôi và Vương Mông, quên chưa giới thiệu cho cậu.”

Lâm Huyền kéo một người tới, Chung Ý giương mắt nhìn thoáng qua, nhíu mày, đây không phải là Lưu Viễn San sao?

Lưu Viễn San cười cười nhìn về phía Chung Ý: “Lại gặp nhau rồi, Chung tiên sinh.”

Lâm Huyền nhìn thấy hai người không giống như vừa gặp nhau lần đầu tiên, cũng kinh ngạc nói: “Hai người quen nhau sao?”

“Gặp một lần rồi.” Đó là thư ký của Hải Trường Vũ lần đấy, Chung Ý cười cười, chuyện cũ nghĩ lại mà thấy kinh.

“Không đúng, Tiểu Ý, cậu vẫn chưa giải thích cho tôi chuyện chiếc xe màu xanh lam nhỏ đó đâu.” Lâm Huyền kéo Lưu Viễn San ngồi xuống bên cạnh Chung Ý, Vương Mông ở bên cạnh cũng nhìn bên này vài lần.

“Chiếc xe nhỏ màu xanh làm à, tôi nói cho cậu biết…” Chung Ý giải thích ngắn gọn chuyện gần đây cậu là thực tập sinh trong công ty và đến Hải thị trao đổi, bỏ qua chuyện làm thư ký.

“Thì ra là thế, hẳn là cậu đã có rất nhiều kinh nghiệm trong những ngày này.”

“Vậy mà anh còn nói với tôi rằng mình không phải Chung thiếu gia ở cuộc họp trao đổi.” Lưu Viễn San cố tình trêu chọc Chung Ý.

“Thời điểm đó quả thật không phải, để cho dễ xử lý mọi việc hơn.” Chung Ý cười cười, tự rót cho mình một ly rượu, nâng lên xin lỗi với Lưu Viễn San, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Vương Mông cũng ngồi vào bên cạnh Chung Ý: “Cho nên chiếc xe nhỏ màu xanh lam đó là công cụ của một thiếu gia giả dạng thực tập sinh sao?”

“Đúng vậy.” Chung Ý gật gật đầu, chiếc xe nhỏ màu xanh lam đó vẫn còn để tại ga ra của cậu.

“Cậu thật sự là những người làm mọi chuyện trong im lặng nha.” Vương Mông cười, nhìn về phía Chung Ý.

Một vài người bên cạnh vây thành vòng tròn tiếp đón bọn họ: “Các cậu đang nói chuyện cái gì chứ, mau đến đây chơi trò chơi đi, chỉ có mấy người chúng ta thôi, thật sự rất nhàm chán.”

“Được rồi được rồi, mau tới đây đi.”

Vài người đến ngồi ở trên sô pha, cũng vây quanh bàn tròn: “Chuẩn bị chơi cái gì?” Nhìn thấy vẻ mặt xấu xa của mọi người, trong lòng Chung Ý có chút mờ mịt.

“Chơi lớn đi, sự thật hay thử thách nhé ha ha…”

“Được thôi, đến.” Mấy người khác tán thành.

Chung Ý vừa nghe xong, sắc mặt lập tức có chút không đúng lắm.

“Ha ha ha, không có gì vội cả, cứ thoải mái đi.” Một người trong ký túc xá cười khi nhìn thấy sắc mặt của Chung Ý, nhưng càng như vậy, Chung Ý lại càng sợ hơn.

Mỗi lần bọn họ tổ chức loại hoạt động kiểu này, người không may mắn rất có thể là chính mình, Chung Ý sâu kín thở dài ở trong lòng, khẩn cầu vận khí của bản thân tốt một chút.

Trong phòng riêng rộng rãi, ánh đèn chói lọi chiếu rọi vào trên thân thể, một vài người tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào bộ bài của Lâm Huyền.

“Tôi giải thích luật chơi một chút, chúng ta sẽ chia bài ngẫu nhiên, mỗi người một quân, quân lớn nhất sẽ đặt câu hỏi, quân nhỏ nhất chơi sự thật hay thử thách, nhân tiện tôi cũng nói luôn, không thể tự mình lựa chọn sự thật hay thử thách, cái đó là do người ra câu hỏi quyết định.”

“Hiểu chưa?” Lâm Huyền lặp lại một lần nữa, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Được rồi.” Lâm Huyền lắc lắc quân bài tú lơ khơ nhiều màu trong tay, xáo trộn vài lần, sau đó đặt ở giữa, ý bảo mọi người có thể bắt đầu cầm được rồi, mấy người dựa theo thứ tự lấy bài từ từ hé ra.

Chung Ý nhìn số “9” trong tay mình, hoàn hảo, hẳn không phải là nhỏ nhất.

“Được rồi, tất cả mọi người đưa bài ra xem đi.” Lâm Huyền lắc lắc quân “K” trong tay.

“Oa ha ha ha, không hổ là thọ tinh, ghê gớm thật đấy.” Mọi người thấy quân bài trong tay Vương Mông thì không khỏi cảm thán.

“Để tôi nhìn xem ai nhỏ nhất, là cậu ——” Nghe được lời này của Lâm Huyền, Chung Ý vội vàng nhìn về phía mấy quân bài khác, không thể là cậu được, trong số những lá bài khác nhau, Chung Ý vội vàng nhìn qua, tầm mắt quét đến một lá “5”

Phù, hoàn hảo, có người nhỏ hơn cậu.

“Lưu đại ca sĩ ha ha ha…” Lưu Viễn San yên lặng nâng lá bài số 5 lên: “Đến đây đi, muốn làm gì nào?” Vẻ mặt thấy chết không sợ.

“Được rồi, chúng ta hỏi một câu đi.” Vương Mông nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Viễn San ở phía đối diện, ôm eo Lâm Huyền, cười ngã về phía sau.

“Rất đơn giản thôi, cô có đối tượng gì không?” Mấy người khác cười cười nhìn về phía Lưu Viễn San.

“Ừm, có đối tượng mục tiêu rồi.” Lưu Viễn San gãi gãi đầu, trên mặt không lộ ra bất cứ biểu tình nào.

“Ài, sao các ngôi sao như các cậu đều thích nói chuyện một nửa vậy, đây là có hay không có chứ?” Một người bên cạnh bổ sung.

“Không sao cả, lần sau quay trúng anh trai, để anh ấy nói đi.” Lâm Huyền cởi bỏ cúc áo trước ngực Vương Mông, kéo ống tay áo của cậu ta, tiếp tục xáo bài trong tay.

Sau nhiều lần liên tiếp Chung Ý sống sót, một lần khác, nữ thần may mắn cho cậu vận khí tốt dường như đã hết may mắn rồi.

“Tiểu Ý cầm lá bài số 4, cậu ấy nhỏ nhất ha ha ha ha.” Lâm Huyền lắc lắc quân bài trong tay, trên mặt cười đầy đắc ý.

“Anh trai cũng không làm cậu khó xử, không yêu cầu vấn đề gì khó khăn cả, chỉ cần bịt mắt lại, đi ra ngoài rồi nắm lấy tay một người nào đó nói câu cảm ơn là xong.”

Chung Ý: ?!

Vẻ mặt Chung Ý tràn đầy sự không dám tin, cậu gọi cái này là bạn tốt sao? Còn nói sẽ không khiến tôi phải cảm thấy khó xử.

“Được rồi, mau đi đi.” Lâm Huyền đứng lên vỗ vỗ bả vai của Chung Ý, cầm trong tay một khăn bịt mắt, vẫn là hình Pikachu màu vàng dễ thương.

“...”

“Tôi cảm thấy mình còn có thể giãy dụa một chút.” Chung Ý làm bộ dáng đáng thương khiến Lâm Huyền cười cười, mong muốn cảm hóa đối phương, nào biết Lâm Huyền không hề có ý tha cho mình: “Không được nha, Tiểu Ý, phải nhận thất bại chứ.”

Nói xong, cậu ấy đẩy khăn bịt mắt hình Pikachu ra trước mặt Chung Ý.

“Nào, mau bắt đầu đi Tiểu Ý.”

Thật sự không biết được cậu ấy lấy ra cái khăn này từ đâu, Chung Ý thở dài, thỏa hiệp, nhận lấy rồi đeo khăn bịt mắt vào, đeo vào rồi đi ra ngoài, không biết người may mắn nào sẽ bị bộ dáng ngây ngốc này của cậu dọa đến.