Lại là Chung Ý, lại là Chung Ý, chỉ cần cậu ở đó, ánh mắt mọi người đều ở trên người cậu, tất cả mọi người chỉ biết tán thưởng khi nhìn cậu, nhưng sẽ chẳng có ai chú ý đến cậu ta.
Trên mặt Chung Ninh trắng xanh một trận, nhìn sảnh tiệc rượu vô cùng náo nhiệt phía trước, chỉ cảm thấy như là rơi vào trong băng thiên tuyết địa, thể xác và tinh thần đều lạnh lẽo, cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm Chung Ý, hận không thể dùng ánh mắt gϊếŧ chết cậu.
Sau khi mấy người ba Chung nói xong, thì để cho mọi người tự do tận hưởng, nhấm nháp mỹ thực rượu ngon, lưu lại một câu "Chúc mọi người chơi vui vẻ!"
"chess!" Không ít người giơ chén rượu lên cho chúc mừng nhau.
Ba Chung mang Chung Ý theo mình, vào phòng trong nói chuyện cùng vài vị thành viên hội đồng quản trị.
"Không tồi, tiểu Chung đã cao lớn như vậy rồi." Mấy vị trưởng bối từ ái vỗ vỗ Chung Ý, tán thưởng khi nhìn thấy cậu.
Tuy rằng vài năm qua bọn họ chưa từng nhìn thấy mặt Chung Ý, nhưng là ít nhiều cũng nghe về sự tích vĩ đại của Chung Ý, nào là cử đi học, nào là bảo vệ hạng mục nghiên cứu, bọn họ trong lòng đều biết rõ ràng, về phần Chung Ninh, gần đây năng lực mới thể hiện ra, ngẫm lại cũng biết chuyện gì xảy ra. Mấy người họ trong lòng lắc lắc đầu, Chung Ý xuất sắc như vậy, vậy mà lại mang chuyện của Chung Ninh ra, nên cái này không phải là là đang vô duyên cớ vô cớ khó chịu với Chung Ý sao? Ai, thật là lão hồ đồ.
"Các bác khen sai rồi ạ, cháu còn rất nhiều phương diện cần hướng các bác học tập." Chung Ý khiêm tốn cười cười, lễ phép hướng nhóm hội đồng quản trị chạm cốc.
"Hy vọng tiểu Chung có thể mang công ty đi xa và tốt hơn." Vài người lời nói có chút thấm thía, trong đó có vài người vẫn có chút bất mãn với việc Chung Ý lên làm chủ tịch, dù sao cậu vẫn còn nhỏ tuổi, xuất sắc cùng lãnh đạo công ty tốt vẫn có điểm khác nhau.
"Cháu sẽ cố hết sức." Chung Ý tự tin trả lời, người của hội đồng quản trị có chút lo lắng với cậu, cậu có thể lý giải, nhưng mà cậu tin tưởng có thể dùng tài năng của mình đả động bọn họ.
. . . . . .
Một phen chào hỏi qua đi: "Được rồi, mấy đứa trẻ tuổi hãy đi trước đi. nhóm lão nhân chúng ta tự nói chuyện với nhau một chút." Mấy người phất tay ý bảo Chung Ý có thể đi ra ngoài, Chung Ý cười cười: "Được."
Nói xong liền ra khỏi phòng, bên ngoài có rất nhiều người.
Chung Ý vừa ra, tất cả mọi người ở bên ngoài đều nhìn về phía cậu, cậu cười cười, "Không có việc gì, mọi người cứ tiếp tục chơi đi."
Nói xong lại nhìn nhìn về bốn phía, tựa hồ như đang tìm người nào, rất nhanh liền phát hiện cái gì, đã đi rồi?
Vu Miểu nhìn thấy Chung Ý đi về hướng bọn họ, vậy mà có chút khẩn trương.
"Chị Vu, chị vừa mới gọi cho em, là có cái gì chuyện quan trọng muốn nói với em sao? Em vừa mới để ý thấy thông báo." Chung Ý phất phất điện thoại, có chút cảm thấy có lỗi nhìn Vu Miểu.
"Không, không có việc gì. Tiểu -- chủ tịch." Vu Miểu có chút co quắp, thực tập sinh dưới trướng mình đột nhiên biến thành cấp trên của mình, đã là chủ tịch rồi, còn đặc biệt lại đây tìm mình nói chuyện, trong nháy mắt có chút không phản ứng kịp.
"Chị Vu, chị không cần khẩn trương như vậy đâu, chúng ta vẫn trao đổi bình thường là tốt rồi." Chung Ý bất đắc dĩ nhìn vài người không hiểu sao lại căng thẳng.
"Được." Vu Miểu nhẹ nhàng thở ra, Chung Ý vẫn dịu dàng hòa nhã giống như trước.
Chung Ninh căn bản là không có cảm giác tồn tại, khi biết chuyện ba Chung cùng Chung Ý còn đang nói chuyện với ban hội đồng quản trị, cậu ta ở nơi nào cũng thập phần xấu hổ, nên câu ta liền rời đi.
Ở cửa lại tình cờ gặp Ngô Cường, "Chung thiếu gia? Chung Ý cậu ta?" Chung Ninh lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Ngu xuẩn."
Chậm rãi phun ra hai chữ liền vòng qua anh rồi đi ra ngoài, Ngô Cường bị ném tại chỗ một mình, trong đầu hối hận không thôi, sớm biết vậy, sớm biết vậy thì anh ta đã ôm chặt đùi Chung Ý rồi.
Nguyên lai Chung Ý mới là Chung gia đại thiếu gia, phi, Chung Ninh là cái thá gì? Anh ta ở trong lòng hung hăng nhổ một ngụm.
Tiệc mừng cũng tham gia không nổi nữa, anh ta đẩy cửa ra trực tiếp đi ra, có thể Chung thị đã không muốn chứa anh ta nữa rồi, anh ta cũng lắm chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, bây giờ còn đắc tội Chung Ý.
Hải Trường Vũ vất vả vội hoàn thành việc bên kia, sau đó ném tất cả việc tiếp theo lại cho Phùng Vũ, muốn đến bên này nhìn Chúng Ý, dù sao này tiệc mừng này là do hai công ty cùng làm, nếu song phương có người tới thì càng thể hiện thành ý.
Kỳ thật Hải Trường Vũ có thể đại khái phái một người tới đây, nhưng là thế nào cũng phải chính mình lại đây nhìn xem, còn không phải nghĩ đến tìm thích ý.
Kết quả bản thân thật vất vả đến, vừa vào cửa lại nhìn thấy Chung Ý đứng đối diện một nữ nhân viên cười đến vui vẻ.
"..." Anh tức giận.
Mặt Hải Trường Vũ vốn đã lạnh nay còn lạnh hơn, nhìn thấy Chung Ý còn đang dịu dàng nói chuyện với người phụ nữ kia, bình dấm chua trong lòng lập tức đánh đổ mười bình, anh sải bước đi qua.
"Tiểu Chung thiếu gia buổi tối tốt lành."
Đây không phải là giọng của Hải Trường Vũ sao? Chung Ý nhìn về phía anh, nhìn thấy anh mặc một thân tây trang đen đang nhìn chằm chằm cậu.
Chung Ý vừa ngẩng lên, thật đúng là đêm Trường Vũ kinh diễm, thanh niên mặc tây trang màu trắng, làn da trắng nõn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt sáng lên, cực kỳ giống một tiểu vương tử.
Trái tim Hải Trường Vũ như bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bịch bịch bịch bịch đập loạn không ngừng.
Chung Ý nhìn bộ dáng ngơ ngác của Hải Trường Vũ, tầm mắt quanh quẩn ở chiếc cằm đôi cùng môi mỏng. Cậu lẳng lặng xem đến ngây người, đó là hai phiến môi có chứa đường nét rõ ràng, hơn nữa thời điểm mím môi có vẻ lạnh lùng, đường nét ở cằm của Hải Trường Vũ cũng vô cùng cương nghị, tràn ngập một loại mị lực thành thục nam tính từ trong xương, kết hợp với tây trang màu đen hôm nay, cả người thập phần đầy tính xâm lược bá đạo, giống như một con báo đen luôn sẵn sàng ra tay.
"Đươc rồi, nhìn ngốc cái gì vậy." Vẫn là Chung Ý hồi thần về trước, đánh thức Hải Trường Vũ.
"Đi thôi, qua bên kia tán gẫu." Hải Trường Vũ thu ánh mắt, đi theo Chung Ý vào bên trong.
"Tiên sinh, cẩn thận!" Người phục vụ bưng một mâm rượu vang đỏ, ngay ở góc đối diện với Chung Ý.
"!"
Chung Ý lập tức không biết nên như thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tùy ý để rượu nho màu đỏ thẫm đổ lên chiếc áo trắng tinh của mình.
Đột nhiên một đôi tay hữu lực đem cậu túm lại, Hải Trường Vũ đem cậu kéo vào trong lòng mình.
Nơi Thích Ý vừa đứng, rất nhanh xuất hiện một vũng rượu đỏ đang liên tục lan ra bốn hướng.
"Thật ngại quá, tiên sinh."
Người phục vụ có chút khổ sở, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm đã gây ra sai lầm lớn như vậy, lo lắng này hai vị này sẽ cáo trạng với quản lí rồi sau đó sa thải cậu ta.
"Không có việc gì, cậu đi xuống đi, không sao, lần sau chú ý chút." Hải Trường Vũ mở miệng nói.
Người phục vụ nhìn thấy anh giương khuôn mặt lạnh lùng ra, nhất thời nhanh chóng cúi chào hai người rồi chạy đi.
Chung Ý ngơ ngác tựa vào l*иg ngực rộng lớn của Hải Trường Vũ, cảm nhận được sự rung động từ l*иg ngực của Hải Trường Vũ khi anh nói. Vị trí rất quen thuộc, lần trước ở bên hồ cũng bị anh ôm vào lòng như vậy.
"Chắc là không sao đâu nhỉ." Hải Trường Vũ kéo Chung Ý đứng lên, nhìn khuôn mặt trăng trắng bởi vì đυ.ng vào ngực của mình mà đỏ lên một chút, anh đưa tay sờ sờ, quả nhiên rất mềm, nhéo vào cũng thoải mái lắm.
"Ba." Chung Ý vỗ vào tay Hải Trường Vũ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, ánh mắt âm thầm cảnh cáo.
Được rồi.
Hải Trường Vũ thu tay, kéo Chung Ý qua kiểm tra rồi một lượt xem rượu có bắn lên trên người cậu hay không.
Hoàn hảo, Chung thiếu gia vẫn là một tiểu vương tử sạch sẽ.
"Ừm, cảm ơn." Chung Ý tuy rằng vừa mới lườm Hải Trường Vũ, nhưng kỳ thật trong đầu vẫn còn đang hồi tưởng lại cảm giác tựa vào trong ngực Hải Trường Vũ vừa rồi.
Đáng giận, cậu hiện tại cảm thấy được anh ôm lại có cảm giác an toàn là chuyện gì xảy ra, lúc vừa mới bị kéo ra còn muốn dựa thêm chút nữa, dựa thêm chút nữa.
"Khụ, đi vào thôi." Chung Ý nắm tay đặt bên môi khụ một tiếng, tiếp tục cùng Hải Trường Vũ đi vào.
Hải Trường Vũ ở bên trong cùng mấy người trong hội đồng quản trị của Chung thị trao đổi trong chốc lát, sau đó liền đi theo Chung Ý nói chuyện phiếm.
"Anh còn buồn bực việc trước kia em như thế nào lại ở trong danh sách thực tập sinh, nhưng nguyên lai em lại là thực tập sinh trong công ty."
"Đúng vậy." Chung Ý nhấp một ngụm rượu, đối với Hải Trường Vũ cười đáp.
"Đây có phải kế hoạch nào không?" Hải Trường Vũ vào công ty sớm hơn Chung Ý vài năm nên biết rất nhiều thủ đoạn.
"Để thuận tiện làm việc thôi." Chung Ý cũng không nói chi tiết, chỉ thuận miệng nói ra bốn chữ, cậu tin Hải Trường Vũ có thể hiểu được.
"Hiểu rồi." Quả nhiên, sau vài năm lăn lộn công phu sẽ sâu hơn.
"Tốt lắm, đừng uống em quên chuyện lần trước rồi à? Nấm nhỏ." Nhìn thấy Chung Ý từng ngụm từng ngụm uống rượu vang đỏ, Hải Trường Vũ sợ cứ như thế thì sẽ thu được một cây nấm nhỏ say rượu
"Không đâu, chỉ khi trộn rượu trắng với bia thì tôi mới dễ say, rượu vang thì không sao." Chung Ý lại uống một ngụm, chứng minh cho Hải trường Vũ cậu sẽ không say.
"Loại bí mật này chỉ nói cho tôi biết ?" Hải Trường Vũ nhíu mày với Chung Ý, ngữ khí hơi có chút ngả ngớn.
"Đi thôi, Hải tổng, anh thế này vẫn còn phải lên đọc diễn văn đấy." Chúng Ý còn không thèm nhìn vào mắt anh, trực tiếp lướt qua.
Hảo Dụ Nghiêm Sandy thương tâm* --
Chung phụ cùng vài vị hội đồng quản trị đi về trước, đem kết thúc của tiệc mừng giao cho Chung Ý
Chung Ý thấy Hải Trường Vũ tới, nên để cho anh nói với mọi người vài câu, dù sao cũng là tiệc mừng của cả hai công ty, nếu song phương đều xuất hiện vậy thì tất nhiên là dệt hoa trên gấm.
"Lần này tiệc mừng đã gần kết thúc, hy vọng mọi người tương lai cũng có thể cùng đồng hành, cung chung triển vọng tốt đẹp trong tương lai. Kế tiếp mời Hải tổng cùng mọi người nói mấy câu." Chung Ý bảo Hải Trường Vũ có thể lên đây, đưa microphone cho anh.
Chân dài mặc tây trang đen vừa đứng trên sân khấu, nhất thời nghênh tiếng kinh hô của nhiều người.
Mẹ ơi, mình thật sự nhìn thấy bá đạo tổng tài!
Một số nhân viên nữ ở xa khe khẽ nói nhỏ: "Đẹp trai quá, quả thực chính là bá đạo tổng tài trong lòng tôi."
"Đúng vậy, nhìn cái chân kìa, nhìn cái chân kìa, chưa kể anh ấy còn xứng với Chung thiếu gia một cách khó hiểu."
. . . . . .
"Đây là tình yêu tuyệt mỹ của nhà giàu! Cô xem kia là đồ đôi, một đen một trắng, thật sự hài hòa..."
"Mọi người tốt lành, tôi là Hải thị Hải Trường Vũ, tôi rất vui khi đứng đây kết thúc bữa tiệc cùng mọi người chia sẻ một chút tâm tình của mình, hy vọng công ty hai nhà về sau có thể cùng song hành, trở thành tịnh đế liên* của ngành..."
(*)Tình vợ chồng mặn nồng.
Thanh âm nồng đậm trầm thấp thông qua microphone, chậm rãi xuyên thủng vào tai mọi người, vài nữ nhân viên không hiểu sao lại đỏ mặt, thậm chí chân còn hơi hơi phát run, cái này ai chống đỡ được, bá đạo tổng tài đó aaaaaa.
Cuối cùng tiệc mừng kết thúc thành công tốt đẹp, mọi người trên đường trở về còn hưng trí bừng bừng bàn luận chuyện này, hôm nay Chung Ý lên sân khấu đã làm cho mọi người kinh ngạc vô cùng, còn thấy cả tổng tài trẻ tuổi của Hải thị, phải biết rằng bình thường, bọn họ căn bản không thể gặp.