Hôm Nay Đã Gói Nấm Chưa

Chương 20: Jane Eyre

Hai người trở lại khách sạn phía trước, trò khôi hài đêm nay, thật sự là gây sức ép người.

“Làm sao anh tìm được tôi?” Chung Ý cực kỳ tò mò.

“Ngay từ đầu không tìm thấy cậu, tôi đã cho Tiểu Lưu kiểm tra giám sát, liền nhìn thấy cậu bị Vương Ngũ Đức cùng người dưới tay ông ta mang đi, sau đó tra từng người một.”

Tưởng tượng đến bộ dáng Chung Ý khi bị mang đi, cơn tức giận vất vả lắm mới nguôi ngoai của Hải Trường Vũ lại nổi lên một chút.

“Được rồi, đây không phải chẳng có việc gì sao.” Nhìn thấy sắc mặt không đúng lắm của Hải Trường Vũ, Chung Ý mở miệng an ủi anh, theo bản năng đưa tay lên sờ sờ hàng lông mi đang cau lại.

Ngay khi vừa mới giơ tay lên, Chung Ý liền dừng lại, loại hành động này dường như quá mức thân mật, có chút không ổn, vì thế bèn yên lặng đưa tay trở về.

“Làm sao vậy?” Hải Trường Vũ nhìn thấy tay cậu đang thu lại: “Là muốn lấy cái gì sao?”

“Không, không có.” Chung Ý thu hồi suy nghĩ, hoàn toàn kéo tay lại.

“Nghỉ ngơi thật tốt đi, đêm nay tôi khá mệt, ngày mai chúng ta trở về.” Hải Trường Vũ nói với Chung Ý.

“Ừm, được rồi, anh cũng thế nhé.”

Hai người đều tự đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, cả hai khởi hành trở về. Trên đường Chung Ý còn nói đùa với Hải Trường Vũ:

“Anh đến đây không phải để nói chuyện làm ăn sao? Bây giờ thất bại mất rồi?”

“Không có, ngoại trừ gia đình bọn họ, còn có rất nhiều lựa chọn khác.” Hải Trường Vũ thản nhiên mở miệng, trong giọng nói tràn ngập sự bình tĩnh cùng tự tin, thực lực của Hải thị, không sợ không ai hợp tác cùng họ.

Khi đến tập đoàn Hải thị, mọi người cùng nhau tổ chức một cuộc họp đơn giản, đồng thời cho bọn họ nghỉ ngơi nửa ngày còn lại.

Chung Ý nhãn nhà đi về bằng chiếc xe nhỏ màu xanh lam của mình, dưới trời xanh mây trắng, ánh nắng sáng lạn chiếu vào khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của người thanh niên, gió khẽ thổi làm mái tóc dao động, trở thành một phong cảnh, cô gái nhỏ ven đường đỏ mặt, kéo kéo em gái bên cạnh trộm chỉ về cậu, khe khẽ nói nhỏ.

Tới nhà rồi, Chung Ý ăn cơm một cách đơn giản xong thì thay quần áo ở nhà, bắt đầu xử lý chuyện tình ở công ty.

Đến khi mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa thì sắc trời đã muộn, Chung Ý cầm lấy điện thoại lên nhìn, vừa vặn có một cuộc gọi tới.

Thoạt nhìn, đó là mẹ Chung.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Chung Ý nhận điện thoại.

“Tiểu Ý, con đang ở nhà sao?” Nhìn thấy bối cảnh của Chung Ý, mẹ Chung mở miệng hỏi.

“Vâng.”

“Dì Lâm của con đang ở đây với chúng ta, nói rằng muốn trông thấy con, vừa vặn mẹ cũng muốn gặp con, đêm nay về nhà ăn cơm đi.” Mẹ Chung đã không gặp con mình vài ngày rồi, chỉ biết rằng mấy ngày nay con có việc bận, bà ấy cũng không hỏi cụ thể.

“Vâng, lát nữa con sẽ đến ạ.” Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của mẹ, Chung Ý không muốn làm bà thất vọng.

—— dải phân cách ——

“Tiểu Ý, con đã đến rồi.” Mẹ Chung nhìn thấy Chung Ý đang chậm rãi đi tới gần cửa, vui vẻ chào hỏi.

“Mẹ.” Chung Ý ôn nhu cười với bà ấy.

“Đến đây, mau cho dì Lâm của con nhìn xem.” Mẹ Chung nhẹ nhàng kéo đứa con, nhìn về phía người phụ nữ ở bên cạnh.

“Đã lâu không gặp, Tiểu Ý càng ngày càng đẹp trai hơn.” Người phụ nữ che miệng lại, nhìn thanh niên tuấn tú trước mặt.

“Nào có chứ? Tiểu Như nhà cô cũng trổ mã thành thiếu nữ rồi, thế mới gọi là duyên dáng yêu kiều.” Mẹ Chung nhiệt tình nắm lấy tay dì Lâm, khách khí nói.

“À, Tiểu Như đâu rồi?” Mẹ Chung không thấy người vừa ngồi ở gần đó đâu, liền hỏi.

“Vừa đi ra ngoài nhận điện thoại một chút, hẳn là sẽ vào ngay.” Dì Lâm trả lời.

“Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, đang tới rồi kìa.” Mẹ Chung nhìn về phía lối vào sân ngoài.

Lương Như mặc một thân quần trắng, khí chất dịu dàng, nhìn kỹ thì thấy bên cạnh còn có một người nữa, đang nói cái gì đó với cô ấy, khiến cô mỉm cười hớn hở.

Sau khi cả hai đến gần, Chung Ý phát hiện bên cạnh chính là Chung Ninh.

“Lương tiểu thư, phu nhân đang chờ cô qua đấy.” Chung Ninh gặp Lương Như đã nói chuyện điện thoại xong trong hoa viên, mượn cơ hội đi lên tiếp đón cô ấy, hai người cùng nhau trở lại.

Chung Ninh nhiệt tình giảng Đông giảng Tây với cô, Lương Như tò mò nhìn cậu ta, bị vài câu nói của cậu ta chọc cười.

“Tiểu Như, mau tới đây nhìn anh Tiểu Chung của con.” Dì Lâm vội vàng tiếp đón Lương Như.

Lương Như liếc nhìn Chung Ý, cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô vươn tay kéo góc áo của mẹ mình.

“Đã nhiều năm như vậy rồi, mẹ.”

Mấy người ngồi xuống, vui vẻ trò chuyện. Chung Ý không chủ động đáp lời, ở bên cạnh nhìn xem họ nói cái gì, gật đầu như có như không.

“Đám người trẻ tuổi các con sao không trao đổi nhiều một chút.” Dì Lâm hài lòng nhìn hai người con trai nhà họ Chung, nếu con gái bà kết hôn với người kia thì sẽ giúp ích rất nhiều cho Lương gia, nhận tiện còn có thể giúp đỡ cho nhà mẹ đẻ một chút.

“Lương tiểu thư không phải vừa mới nói về những cuốn sách cô đang đọc gần đây sao? Tôi xem qua cũng không ít đâu.” Chung Ninh chủ động mở miệng nói.

“Đúng vậy, tôi còn chưa nói xong những cuốn tôi thích đọc nữa.” Lương tiểu thư hé miệng cười cười, nương theo lời cậu ta mà nói tiếp.

“How many stars in the sky, how many girls in the world, but there is only a moon in the sky, there is only one you in the world.”

Lương Như chậm rãi đọc ra một câu tiếng Anh với giọng Mỹ chuẩn, ngữ điệu tự nhiên, trôi chảy.

“Đây là một câu trong cuốn sách mà tôi thích nhất.” Sau khi đọc xong, Lương Như nhìn Chung Ninh với ánh mắt tràn ngập sự chờ mong, Chung Ninh nói anh đọc qua rất nhiều sách, nên chắc hẳn sẽ cảm thấy quen thuộc.

Chung Ninh cảm nhận được tầm mắt của Lương Như, hiểu được cô muốn tìm sự đồng cảm ở phía cậu ta, nhưng cậu ta thật sự không biết.

Một trận huyên thuyên loạn giảng của Lương Như, cậu ta căn bản nghe không hiểu, càng đừng nói là đáp lời, nhưng cũng không thể khiến chính mình xấu mặt.

Chung Ninh bưng chén trà trên bàn lên, nương theo đó mà dời tầm mắt xuống dưới, né tránh ánh nhìn của Lương Như.

“Anh Chung Ninh, anh có biết không? Anh có thích câu này của cuốn sách đó không?” Lương Như đúng thật là oan gia của cậu ta, từng bước một dồn cậu ta đến chân trời góc biển.

Lương Như rất chân thành hỏi, vừa rồi Chung Ninh ở trên đường có nói rằng cậu ta đã đọc đủ các loại sách trong nước và ngoài nước, cho nên mới hỏi cậu ta.

Không có cách nào khác, Chung Ninh đành phải lấy điện thoại di động ra, làm bộ có người gọi điện cho mình: “Xin chào, có ——”

“Trên trời có bao nhiêu vì sao, thế gian có ít nhiều thiếu nữ, nhưng bầu trời chỉ có một vầng trăng, thế gian cũng chỉ có một mình em.”

Chung Ý miễn cưỡng mở miệng nói, đã xem đủ vờ hài kịch của Chung Ninh rồi, cậu chậm rãi mở miệng, giọng điệu lười biếng, đọc những lời yêu đương say đắm, khiến cho người ta nhịn không được mà nở lỗ tai.

“《Jane Eyre》của Charlotte Brontë.” Chung Ý lại bổ sung thêm vài từ nữa.

“Đúng rồi, anh Tiểu Chung!” Lương Như rất vui khi thấy Chung Ý nói ra, cũng không ngại ngùng như vừa nãy nữa, thậm chí còn gọi biệt danh thuở nhỏ của cậu.

Động tác nhận điện thoại của Chung Ninh dừng lại.

“Anh Chung Ninh, sao anh lại không nói lời nào? Không phải anh đang gọi điện thoại sao?” Lương Như nhìn thấy anh dừng động tác lại thì nhắc nhở.

“Anh ta cúp máy rồi.” Chung Ninh nói một tiếng, sau đó thu tay về, giọng điệu rất khó chịu.