Hôm Nay Đã Gói Nấm Chưa

Chương 15: Tửu quán

"Muốn khiến cậu khóc, muốn nhìn thấy giọt nước mắt nơi khóe mắt cậu, muốn nhìn cậu vì mình mà trầm luân. . . . . ."

Bản thân đang nghĩ gì thế này, Hải Trường Vũ bất đắc dĩ day day huyệt thái dương.

"Tuần này ở C thị có một hội nghị, em đi cùng anh một chuyến." Nhớ lại chính sự, Hải Trường Vũ quay lại nói với Chung Ý.

Chung Ý không muốn ra ngoài cùng Hải Trường Vũ cho lắm bởi gần đây Hải Trường Vũ thật sự rất thích trêu chọc cậu.

Thế nhưng vừa nghĩ tới việc mình ở đây cũng không có việc gì để làm, gần đây cậu cũng thấy hứng thú với hạng mục bên C thị, tuy rằng Hải Trường Vũ đã nắm chắc phần thắng nhưng cũng không gây trở ngại đến việc cậu đi giải sầu.

"Được." Chung Ý mở miệng nói.

Hải Trường Vũ kinh ngạc nhíu mày, hẳn là không ngờ cậu lại đồng ý thoải mái như vậy. Chỉ có điều, tiểu thiếu gia cũng sẽ không buông tha cho hạng mục mà cậu thấy hứng thú, chính là không chiếm được thì cũng phải đi nhìn một cái.

Ngoại hình Chung Ý tinh xảo, tính tình ôn hòa, nhưng dưới sự dịu dàng ấy lại ẩn giấu cứng cỏi, như một giọt Thủy Châu nhỏ trong suốt, khiến người ta không để ý đến nhưng cuối cùng lại có thể đánh tan tảng đá cứng rắn.

"Được, sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát, đi một tuần, chuẩn bị sẵn sàng đi." Hải Trường Vũ dặn dò.

"Được, tôi biết rồi."

Buổi tối Chung Ý thu dọn xong hành lý của mình, bắt đầu xử lý công việc trong tay.

Muốn đi ra ngoài một tuần, công ty có rất nhiều chuyện cần cậu xử lý cho thật tốt, sau khi phân công công việc cho mỗi người, Chung Ý lại tiếp tục xem hồ sơ công ty.

Mấy ngày nay Chung Ninh có vẻ rất an phận, nhưng không biết sau lưng lại đang ẩn giấu điều gì.

Chung Ý suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là nhấc điện thoại lên.

"Bên phía Chuông Ninh không được lơ là, phải trông chừng cho kĩ."

"Vâng."

Kết quả của một buổi tối quá bận rộn chính là không ngủ ngon, sáng ngày thứ hai, Chung Ý lười biếng kéo vali hành lý vào xe.

"Tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Hải Trường Vũ thấy mắt cậu có vết bầm đen nhàn nhạt nên dò hỏi.

"Phải rồi, tôi ngủ một lúc, khi nào đến sân bay thì anh gọi tôi nhé." Nói xong Chung Ý nhích lại gần cửa sổ của xe.

Hải Trường Vũ gọi tài xế đến, còn mình thì ngồi cạnh Chung Ý.

"Tiểu Lưu, giúp tôi lái xe qua đây."

Tiểu Lưu nhìn Chung Ý đầy mệt mỏi rồi lại nhìn về phía tổng giám đốc của mình. Trong khối óc nhỏ là nghi ngờ thật to, đây là do tối hôm qua mệt quá hay sao?

"Vâng, Hải tổng." Tiểu Lưu biểu thị có vấn đề.

Xe mới đi được một lúc Chung Ý đã không ngủ được nữa rồi, trên đường gặp phải chỗ khó đi, thỉnh thoảng xe sẽ xóc nảy, đầu lập tức cách khỏi cửa sổ của xe, không tìm được chỗ chống đỡ nên lúc ẩn lúc hiện .

Vốn đã biết sẽ như vậy nên Hải Trường Vũ bất đắc dĩ cười.

Đưa tay đỡ lấy đầu của Chung Ý, cẩn thận từng li từng tí đặt lên vai mình, một tay cẩn thận giữ đầu cậu.

"Ừm. . . . . ." Chung Ý sượt sượt đầu trên vai anh, chọn một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.

Chung Ý đang ngủ say, mơ mơ màng màng nghe thấy một ít đối thoại.

"Hải tổng, bị muộn rồi."

"Không sao, chờ một chút, để em ấy ngủ tiếp một lúc."

Chung Ý mở mắt ra, đạp vào mắt là màu đen của Tây phục, nhìn lên trên nữa, là hàm dưới có góc có cạnh cùng với hầu kết mê người của Hải Trường Vũ. Chờ chút, vậy là cậu dựa vào vai người ta à?

Vèo một cái, Chung Ý ngồi thẳng người. Hắng giọng:

"Ho khan một cái, tôi tỉnh rồi, chúng ta đi thôi." Nói xong thì xuống xe, mở cốp lấy vali của hai người ra.

Sau đó Hải Trường Vũ cũng xuống xe, thuận lợi nhận lấy vali trong tay cậu.

"Đi thôi."

"Gặp lại sau, Hải tổng." Tiểu Lưu nhìn hai người song song rời đi, chân dài eo thon, bóng lưng thon dài, kém nhau mấy cm nhưng lại rất hài hòa.

Sau khi xuống phi cơ, hai người tới công ty trước đặt khách sạn, nhưng không ngờ lại xảy ra chút sai sót nhỏ.

"Đây là Hải tiên sinh." Trước sảnh tửu quán Hải Trường Vũ đưa phiếu phòng cho cậu.

"Chung tiên sinh, thật xin lỗi, ngài không đặt trước bên chúng tôi, làm phiền ngài lại xác minh một chút." Trước sảnh tiểu thư áy náy nói với Chung Ý.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Hải Trường Vũ lạnh mặt.

"Không có chuyện gì cả, tôi có chuyện hỏi Vu tỷ một chút." Chung Ý vỗ vỗ Hải Trường Vũ, ra hiệu rằng không liên quan đến anh.

"Ngại quá, Vu tỷ, tôi là Chung Ý, bên tôi khi đặt khách sạn có chút sai sót."

"Ừ, phải rồi, trước đó nói không có thông tin, xin lỗi."

"Được, cô đi tra lại một chút."

Với cả nói nàng tra lại nguyên nhân một chút, Chung Ý trước hết để cho cô đi tìm hiểu.

Một lát sau, tin tức tới rồi.

"Chuông nhỏ, bọn họ lần này không cẩn thận để sót thông tin. Cậu xem trước một chút xem có khách sạn hoặc là phụ cận một chút đi, về công ty trả cho cậu."

"Không sao cả, Vu tỷ." Chung Ý bất đắc dĩ ra hiệu với Hải Trường Vũ.

"Ở đây còn phòng không?" Chung Ý mở lời hỏi.

"Thật xin lỗi, tiên sinh, mùa này là mùa du lịch trọng điểm, đã không còn phòng nữa rồi, nếu không chê thì ngài cùng vị tiên sinh này ở chung với nhau cũng được, chúng tôi bên này vẫn còn hai phòng nhỏ."

Trước sảnh, nhân viên nhìn phía trước hai người đẹp trai này, ngoài thì nở nụ cười khéo léo, đưa ra trăm biện pháp giải quyết, thực ra trong lòng muốn nói rằng: "Mẹ nó, ta dập đầu đến chết ở đây mất thôi!"

Vừa nghe đến việc ở chung, Hải Trường Vũ không chút do dự nói:

"Có thể."

Chung Ý liếc mắt nhìn anh, ánh mắt quái lạ, nhưng cũng không nói gì, tìm khách sạn khách quả thật có chút phiền, chỉ có thể ở chung với Hải Trường Vũ.

Có điều Hải Trường Vũ không giải thích được việc mình vui mừng rốt cuộc là chuyện gì? !

Trước sảnh, nhận viên nhìn hai người cầm phiếu phòng đi về phía thang máy, cầm điện thoại di động của mình điên cuồng phát tin tức cho tỷ muội.

"Hôm nay có hai người khách mời rất đẹp trai a a a 【 cười ngớ ngẩn. jpg】"

"Cái gì cơ? ! Ta cũng muốn xem, ríu rít anh. . . . . . 【 điên cuồng đung đưa. gif】"

. . . . . .

Cửa mở ra, quả nhiên như nhân viên đã nói, có hai gian phòng, thế nhưng hai người với gian phòng này lại liên quan gì đến nhau? Đến cả cái mành che cũng không có, trên giường nhìn sang, phong cảnh đối diện với giường chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy rõ mồn một.

Đây là thiết kế kiểu mẹ gì thế? ! Chung Ý không buồn nói chuyện.

Hải Trường Vũ cũng rất kinh ngạc, vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại này thiết kế này, có điều, vẫn còn tốt.

"Thu dọn một chút đi." Hải Trường Vũ cầm lấy đồ, đi vào gian phòng bên phải.

Chung Ý yên lặng kéo vali nhỏ của mình đi vào gian phòng phía bên trái.

Hai người ăn cơm trưa xong thì bắt đầu xử lý công việc của mình.

Chung Ý còn đang vùi đầu gõ máy tính, Hải Trường Vũ đứng bên cạnh cậu nhìn một lúc lâu mà cậu cũng không phát hiện.

Hải Trường Vũ đưa tay gõ gõ bàn của Chung Ý.

"Được rồi, ra ngoài ăn cơm đi."

"Được." Chung Ý thu dọn đồ đạc cẩn thận sau đó hai người cùng nhau ra ngoài.

"Muốn ăn gì không." Hải Trường Vũ điều khiển vô lăng, hỏi Chung Ý đang ngồi kế bên.

"Anh có đề cử gì không?" Chung Ý cố ý làm khó dễ Hải Trường Vũ, hai người dù sao vẫn là lần đầu tiên đến đây.

"Em đây là hỏi đúng người rồi." Hải Trường Vũ tự tin trả lời.

"Anh đã từng đến đây rồi sao?"

"Ừ, khi thực tập thời đại học đã ở đây một thời gian."

Chung Ý thấy tò mò với những gì anh nói, ngẩng đầu nhìn anh một chút.

Bây giờ đang là hoàng hôn, hào quang chiếu lên gò má Hải Trường Vũ, vẽ ra sống mũi thẳng tắp cùng đường cong khuôn mặt cường tráng.

Cả người đều tản ra những tia ấm áp.