Hôm Nay Đã Gói Nấm Chưa

Chương 5: Chạm vào

Vương Mông bối rối khi thấy anh họ quan tâm đến tiền xe hơn 10 tệ, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, kéo tiểu phiền phức đang ăn vạ trên người mình xuống.

“Đi thôi, bảo bối.”

Lâm Huyền rầm rì, bắt Vương Mông phải cõng cậu ấy, Vương Mông cõng cậu ấy trên lưng, rồi cũng rời đi.

Chung Ý nhìn bàn tay đang bị Hải Trường Vũ nắm, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Giọng điệu ngoan ngoãn.

Nghe thấy Chung Ý gọi anh là anh, Hải Trường Vũ ngây người, đã nhiều năm Chung Ý không gọi anh một tiếng anh.

Nhớ lúc Chung Ý 3, 4 tuổi, hai bà mẹ thường xuyên tụ họp với nhau, khi ấy, tiểu đậu đinh Chung Ý rất thích đi đằng sau Hải Trường Vũ, sau này khi lớn hơn một chút, liền không muốn gọi nữa.

Hải Trường Vũ dỗ cậu: “Về nhà, anh đưa em về nhà.”

“Nhưng mà em không nhớ đường về nhà.” Chung Ý giật tay ra khỏi tay Hải Trường Vũ, đi đến bên cạnh bồn hoa, tủi thân cuộn mình thành một đoàn, trông vô cùng đáng thương.

Trên người Hải Trường Vũ vẫn mặc vest, quần âu phẳng phiu bao trọn lấy đôi chân dài. Nhìn Chung Ý đến ngồi xổm bên cạnh bồn hoa, bản thân cũng không quan tâm hình tượng mà ngồi xuống theo.

“Không sao, anh biết đường về nhà em, anh đưa em về.”

“Đây chính là nhà của Tiểu Chung Ý, bây giờ Tiểu Chung Ý là một cây nấm tốt, cây nấm tốt thì không thể nói chuyện với con người, nếu không sẽ bị coi là yêu quái.” Chung Ý nghiêm túc nói với Hải Trường Vũ.

Trở thành cây nấm nhỏ là trò chơi lúc nhỏ hai người thích nhất, Hải Trường Vũ nhìn Chung Ý ầm ĩ, sợ cậu bị ngã, vì để cậu ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, liền dỗ cậu:

“Chúng ta chơi một trò chơi được không? Bây giờ em làm một cây nấm nhỏ, em cần phải ngoan ngoãn ngồi im, không được ầm ĩ.”

“Được ~” Tiểu đậu đinh cực kỳ vui vẻ, nghiêm túc ngồi ở chỗ kia, nỗ lực làm một cây nấm nhỏ, đôi mắt to trong nhìn Hải Trường Vũ, trông cực kỳ đáng yêu.

Nhớ tới chuyện cũ, khiến khóe miệng của Hải Trường Vũ nhịn không được mà nâng lên, sờ đầu nấm nhỏ, nói:

“Nơi này không thích hợp cho nấm nhỏ sinh trưởng, anh mang nấm nhỏ đi nơi thích hợp hơn được chứ?”

Chung Ý nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, hai bên lông mày dính lại với nhau, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề gì đó.

“Vậy ở đó có hoa viên to không? Nấm nhỏ muốn một hoa viên thật lớn.”

“Có, không chỉ có hoa viên lớn, dù em có muốn sao hay trăng thì đều có.”

Hải Trường Vũ thích Chung Ý 4 năm, nhưng Chung Ý không biết, gần đây, hai người ít nói chuyện, cũng rất ít gặp nhau. Tuy nói là bạn cùng lớp. Nhưng Hải Trường Vũ tốt nghiệp sớm hơn cậu 2 năm. Hơn nữa sau khi tốt nghiệp anh lại ra nước ngoài quản lý công ty một năm. Chung Ý thật sự không nghĩ Hải Trường Vũ sẽ thích cậu.

Nhưng Chung Ý không biết, khi cậu vừa bước vào năm nhất, lúc thay tân sinh viên phát biểu trong lễ khai giảng, thân ảnh nhỏ nhắn cùng nụ cười ôn nhu trên mặt cậu đã lập thục thu hút Hải Trường Vũ, khiến anh thầm thương trộm nhớ 4 năm.

Vất vả lắm mới dỗ được nấm nhỏ lên xe, vốn tưởng lên xe rồi cậu sẽ tiếp tục làm loạn, nhưng không ngờ cậu lại ngoan như vậy, ngoan ngoãn ngồi im ở ghế phụ.

Vì không biết rõ cậu ở chỗ nào, nên Hải Trường Vũ đành lái xe đưa cậu về Chung gia.

“Anh, có thể bật cho em bài Ốc Sừng Nhỏ không?” Trầm mặc một lát, Chung Ý nhỏ giọng yêu cầu muốn nghe một bài《 Ốc Sừng Nhỏ》.

Hải Trường Vũ yên lặng bật Bluetooth trên xe, rồi bật cho cậu bài 《 Ốc Sừng Nhỏ》.

“Ốc Sừng Nhỏ, từ từ thổi, hải âu nghe xong liền giương cánh bay ……” Giọng hát thanh thúy ngây ngô vang trong chiếc ô tô màu đen, dường như có chút không hợp với chiếc xe sang trọng, mà lúc này Chung Ý, đang cực kỳ vui vẻ.

Hải Trường Vũ quay đầu nhìn Chung Ý, phát hiện cậu đang rung đùi theo giai điệu, thỉnh thoảng còn ngâm nga vài câu, cực kỳ đáng yêu. Cảm giác được ánh mắt Hải Trường Vũ, Chung Ý nở nụ cười ngoan ngoãn.

“Anh, mau chuyên tâm lái xe.”

Hải Trường Vũ thu hồi ánh mắt, nhưng khóe miệng lại nhịn không được mà cong lên. Cùng với tiếng hát《 Ốc Sừng Nhỏ》, Hải Trường Vũ đã dừng xe ở cửa Chung gia.

“Mau vào nhà đi, chắc ngày mai em còn phải đi làm.” Hải Trường Vũ nói với Chung Ý, sau khi nghe được mệnh lệnh xuống xe, Chung Ý ngoan ngoãn xuống khỏi ghế phụ, đi vòng sang bên ghế lái. Hải Trường Vũ vừa định mở cửa xe, định xuống xe tiễn cậu, không ngờ Chung Ý lại dừng ở bên ngoài cửa xe, không cho anh xuống.

“Chung Ý, ngoan, tránh ra.” Hải Trường Vũ bất đắc dĩ hạ cửa sổ xe xuống, nói với Chung Ý.

Lúc này khuôn mặt Chung Ý đỏ bừng, rối rắm nhìn Hải Trường Vũ. Giống như đang cố gắng lấy hết dũng khí, hít một hơi thật sâu, sau đó mở miệng nói:

“Cảm ơn anh vì đã đưa nấm nhỏ về nhà, nhưng mà mẹ nói phải biết tri ân báo đáp.” Nói xong không đợi Hải Trường Vũ phản ứng lại đây Chung Ý đã khom lưng, hôn một cái lên mặt Hải Trường Vũ. Không nghiêng không lệch, hôn vào đúng miệng anh.

Hải Trường Vũ cảm nhận được sự mềm mại trên môi, lập tức ngẩn người, sau đó đại não lập tức trở nên trống rỗng.

Mà lúc này, Chung Ý cảm nhận được sự ướŧ áŧ trên môi, liền lập tức sợ đến tỉnh rượu, vội vàng lùi lại phía sau.

“Trời” Chung Ý đã hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng nhịn không được mà rít gào:

“Tôi đang làm cái gì, a a a a a.”

Mặt Chung Ý đã sớm đỏ đến mức không nhìn ra, nhìn Hải Trường Vũ vẫn đang sửng sốt trong xe, hổ thẹn vô cùng.

“Bản thân vì sao lại uống say chứ, nụ hôn đầu của mình……”

Bảo mẫu ở trong nhà thấy bên ngoài có xe, nghĩ chắc là có người về, bèn chạy ra mở cửa, nhưng lúc ra thì thấy hai người như hai cái tượng gỗ, im lặng không nói gì, nên cẩn thận hỏi:

“Thiếu gia đã về, tối nay ở nhà đúng không?”

Thanh âm của bảo mẫu đã lập tức kéo Chung Ý về hiện thực, cậu nói với Hải Trường Vũ một câu: “Rất xin lỗi, tôi không cố ý, xin anh hãy quên chuyện này đi.” Nói xong liền chạy trối chết.

Hải Trường Vũ cũng hoàn hồn, sờ môi, trên mặt còn lưu lại mùi hương đặc trưng của Chung Ý, lại nhớ đến ánh mắt ướŧ áŧ cùng đôi môi ấm mềm. Trong lòng liền loạn, giống như thiếu niên đang yêu, anh nhịn không được cười ra tiếng, trong xe truyền đến tiếng cười trầm thấp, làm thế nào cũng không ngăn lại được.

Bảo mẫu thấy người trong xe là thiếu gia Hải gia, nhà ở gần đây, cũng không giữ lại, sau khi thấy Chung Ý đi vào, liền nói lời cảm ơn với Hải Trường Vũ, rồi đóng cửa lại, đi vào.

Sau khi nhận được phần thưởng ngọt ngào xong, Hải Trường Vũ liền lái xe về nhà, trên đường nhịn không được tự hỏi.

Khi còn bé Chung Ý có gặp anh vài lần, hai người cũng không thường xuyên gặp mặt. Về sau khi anh tiếp nhận công ty, có gặp lại Chung Ý vài lần trong mấy hội nghị đấu thầu. Hai người hay nhìn chúng cùng một hạng mục, nhưng đa phần, đều bị anh giành được, cho nên Chung Ý luôn không cho anh sắc mặt tốt, thấy anh liền tránh đi. Cho nên dù bản thân thích cậu, cũng không có nhiều cơ hội tiếp cận cậu.

Nhưng mà, mấy ngày nay Chung Ý lại không tránh anh như bình thường, chuyện này khiến Hải Trường Vũ nghĩ trăm lần vẫn không ra.

Nhưng mà, loại chuyển biến này cũng rất tốt, bản thân vui vẻ, Hải Trường Vũ huýt sáo trong lòng.