Chương 9
Mãi một thời gian dài sau này, Trần Nhược Vũ cũng không gặp lại được Mạnh Cổ. Các hóa đơn bệnh viện, là Lương Tư Tư giúp cô một tay chạy một chuyến. Nghe nói sắc mặt của Mạnh Cổ thật không dễ chịu gì, làm Trần Nhược Vũ sợ tới mức cửa cũng không dám ra ngoài.Né tránh một thời gian vẫn là có hiệu quả, sau lần đó cô không dám bước ra khỏi cửa nửa bước tránh cái loại "Lãng mạn hù chết người" vô tình gặp được kia. Bệnh viện, siêu thị, còn có quán cà phê, cô đều không có dám tới nữa.
Thật ra thì Trần Nhược Vũ cảm thấy những lời đó của Mạnh Cổ nói đúng, hai người bọn họ thật không thích hợp.
Hắn tỉnh táo nên sáng suốt, đã sớm biết nên hiểu được. Mà cô mù quáng nên choáng váng, đυ.ng tường rồi mới biết đau.
Giữa bọn họ từ đó đến này khoảng cách như cách một đường biển vậy. Không chỉ là bởi vì cuộc sống thường nhật bất đồng, không chỉ là bởi vì tính tình cá tính khác biệt, cũng bởi vì cô có bao nhiêu hành động cử chỉ xấu xí, mất mặt đều đã thể hiện ra trước mặt hắn cả rồi.
Hắn biết rõ cô không phải thích hắn mới theo đuổi, hắn thậm chí còn biết cô chọn chọn lựa lựa, giữa Lôi Phong cùng hắn làm một sự so sánh lựa chọn, Lôi Phong có vị hôn thê, cho nên mới có thể đối với hắn xuống tay. Khi nghĩ về người phụ nữ không màng đến tình cảm chỉ biết thực dụng như vậy, điều này cũng làm cho Trần Nhược Vũ cảm giác mình rất mất mặt.
Côrất muốn nói, cô không phải cái loại phụ nữ thay đổi thất thường đó, chỉ biết với tay lên cao, coi trọng vật chất tiền của mà bỏ rơi tình cảm. Hi vọng tìm người đàn ông có điều kiện thật tốt cùng nhau sống qua ngày, ý niệm như vậy không có gì sai. Mà người đàn ông có điều kiện tốt, không phải là lúc nào cũng có thể gặp gỡ, cho nên gặp được liền chủ động tích cực chọn lựa hành động, nên cũng không có gì sai trái.
Như vậy cũng tốt so với đi xem mắt, lần đầu tiên thấy mặt có lẽ không có yêu đương, nhưng là nếu như điều kiện đối phương không tệ, cũng sẽ nguyện ý kết giao tiến tới timg hiểu một chút, đây không phải là đạo lý giống nhau sao?
Tình cảm là có thể dần xây dưng rồi từ từ vun đắp.
Được rồi, Trần Nhược Vũ cũng thừa nhận, giải thích như vậy mặc dù có chút đạo lý, nhưng là có chút yếu ớt. Cũng là một dạng giống như lúc cô bị tóm gáy tại chỗ khi cùng người khác vu oan Mạnh Cổ, cảm giác thực bất đắc dĩ khi mà muốn giải thích mà không thể giải thích được.
Tóm lại, cô nhất định trong mắt hắn không phải là một cô gái đáng yêu gì.
Cho nên hắn rất rõ ràng cự tuyệt cô, hắn nói cả hai làm bạn bèlà tốt rồi.
Nhưng cô không muốn cùng hắn làm bạn bè . Cô thích hắn, cho nên không có cách nào cùng hắn làm bạn bè. Cô cũng không muốn như vậy, đã hoàn toàn phá hư hình tượng của mình sau lại thích đối phương, những việc ngu ngốc này cô thật không muốn tiếp tục duy trì nữa. Nhưng nếu chuyện đã xảy ra, cô cũng chỉ có đối mặt với nó. Cô muốn lặng lẽ chặt đứt sợi dây tình cảm này, dập tắt ngay ngọn lửa tình yêu nhỏ khi mới nhen nhóm lên.
Cho nên cô không có ý định gặp lại hắn nữa, cô muốn tiếp tục là cô bình thường như trước kia vượt qua sự hỗn loạn này, có lẽ sau này cô sẽ tìm được đối tượng thích hợp, nói chuyện yêu đương một chút, rồi tính toán đến việc kết hôn.
Nhưng đầu tiên, cô phải sống sót chống đỡ trước mắt mấy chuyện xui xẻo liên tiếp này mới được.
Gần đây vận mệnh Trần Nhược Vũthật là tồi tệ, tệ đến nổi không thể nào tồi tệ hơn được nữa.
Xui xẻo đầu tiên là việc, là bị hai gã đàn ông ác độc quỵt nợ đánh. Trần Nhược Vũ mặc dù rất sợ phiền phức rác rưởi, nhưng trong chuyện này quan trọng cũng là quyết tâm đ*o đức trong công việc. Cô lê một thân thương tích chạy đến đồn cảnh sát, thậm chí tham khảo ý kiến
một luật sư tư nhân, tính toán nếu cần thiết liền kiện chết bọn họ mới thôi.
Lương Tư Tư nhìn cô bôn ba như vậy rất lo lắng."Bọn họ có khi nào trả thù cậu không vậy?"
"Cũng có thể."
"Cậu có sợ hay không?"
"Sợ." Trần Nhược Vũvỗ vỗ vào túi xách: "Cho nên tớ mua bình xịt hơi cay phòng vệ."
Cô nhìn Lương Tư Tư, cầm tay của cô ấy."Nếu như mà tớ xảy ra chuyện, thì phải dựa vào cậu giúp đỡ hộ tớ rồi. Cậu giúp tớ một tay thông báo cho người nhà tớ biết. Tớ có mua cho mình bảo hiểm, người được hưởng quyền lợi là mẹ tớ. Các tài khoản ngân hàng những thứ đó không có gì phải quan tâm, bởi vì bên trong không có tiền gì. Còn có bạn bè tốt của tớ là Cao Ngữ Lam, nếu là tớ thật sự có gặp phải bất hạnh, đến thời điểm cuối cùng hãy thông báo cho cô ấy nhé."
"Tốt lắm, tốt lắm." Lương Tư Tư ngắt lời Trần Nhược Vũ."Trách nhiệm lớn lao này, ngàn vạn đừng ủy thác cho tớ. Chính cậuhãy tự cẩn thận, nếu không thật sự xảy ra chuyện, cuối cùng phát hiện nhờ không đúng người, tớ sợ cậu chết mà không nhắm mắt được."
"Xem cái kiểu hứa hẹn của cậu này."
"Cậu cũng đừng có viễn vong nữa. Chuyện này có thể kết thúc như vậy đi, hai người đàn ông kia không phảilà dạng người tốt gì cả đâu."
Trần Nhược Vũ gật đầu, trong lòng cũng sợ hãi, nhưng lại không cam lòng bỏ qua như vậy. Cô đời này nhát gan sợ phiền phức, e rằng chỉ có một lần này nên liều mình anh dũng một phen, không vì cái gì khác, liền vì chính bản thân cô, nên cô phải kiên trì.
Nhưng may mà khác hàng kia của cô ấy cuối cùng đã có thể lấy được toàn bộ tiền bồi thường, điều này làm cho trong lòng cô cóbiết bao nhiêu là an ủi.
Nhưng hệ quả của việc này vẫn còn, công ty đối với Trần Nhược Vũ không có việc gì đi gây sự biểu hiện rất bất mãn. Ngay lập tức một vài lãnh đạo công ty thăm hỏi đến, chuyện cô làm như vậy chính là gây thêm phiền phức cho công ty, chẳng những gây phiền toái, còn không để ý gì tới lợi ích của công ty. May mắn cho Trần Nhược Vũ là cấp trên trực tiếp của cô vẫn luôn bảo vệ cô. Thế nhưng mấy ngày liên tục không ngừng bị yêu cầu đi họp và phát biểu, làm cho tấm trí lẫn thể lực chống chọi của Trần Nhược Vũ quá mệt mỏi.
Trong thời gian này Mạnh Cổ có gọi đến cho Trần Nhược Vũhai cú điện thoại, cô đều không dám nhận. Côchỉ nhìn chằm chằm cái tên Mạnh Cổ trên màn hình điện thoại sáng lên, cho đến khi thấy ánh sáng màn hình tắt xuống, tiếng chuông dừng lại.
Người nhà Trần Nhược Vũcũng gọi cho cô mấy cuộc điện thoại liên tiếp, thậm chí nói với cô là có họ hàng sắp tới sẽ đi đến thành phố A, muốn Trần Nhược Vũtiếp đón. Còn nói muốnđến ở nhờ nhà Trần Nhược Vũ mấy bữa, còn muốn Trần Nhược Vũ mang người họ hàng này đi thăm quan công ty nơi cô làm một chút.
Đây quả thực là muốn cô chết mà. Đừng nói gì đến căn phòng nhỏ thuê trọ của cô không có chỗ cho người họ hàng này ở nhờ, ngay cả khi có chỗ ở cũng không thể cho ở được. Hai cô gái đang ở chung một phòng trọ, bỗng nhiên một người đàn ông chui vào ở chung thì thật khó coi? Trần Nhược Vũ có lúc thật không cách nào hiểu được suy nghĩ của người nhà của mình. Còn muốn đem người ta đến công ty đi tham quan một chút, loại ngừoi dân tỉnh lẻ quê mùa thích khoe khoang này thực làm cho cô cảm thấy mất mặt. Hơn nữa công ty của cô cũng không bề thế gì, cô nào dám nói cô chính là bán bảo hiểm.
Trần Nhược Vũ lấy vài cái cớ qua loa để từ chối việc tiếp đón người họ hàng này, thậm chí nói dối là mình phải đi công tác xa. Nhưng cô là không nghĩ tới, chuyện cô làm nghề bán bảo hiểm, vẫn là bị lộ ra.
Ngày đó cô cùng quản lý ở một quán cà phê đang tư vấn nói chuyện với một khác hàng, sau khi khách hàng đi rồi, quản lý ngồi lại tận tình khuyên bảo nói cô hết nửa giờ. Đơn giản đúng là dạy dỗ cô làm người xử sự phải hiểu, lần trước cô giúp khách hàng đến nỗi gây chuyện chính là quá thiếu suy xét v.v... Trần Nhược Vũ buồn bực không lên tiếng, cúi đầu nghe giáo huấn. Cho đến lúc rời đi, lại phát hiện bàn sát vách bên cạnh, lại là cha của đối thủ một mất một còn của cô người bạn bè Tề Na. Cô biết ông tôi, ông tôi đương nhiên cũng biết cô là ai, nhìn thấy được biểu thích thú bên trong của ông tôi,cô biết cô làm nghề bán bảo hiểm vả lại đang bị quản lý nhắc nhở, răn đe đủ mọi chuyện, làm cho ông tôi vô cùng khoái trá.
Trần Nhược Vũ vội vã rời đi, nhưng mà trong nội tâm lại bị một tảng đá lớn đè bẹp đến chết.
Người này, nhất định sẽ kể hết sự tình cho Tề Na . MàTề Na đối vớiđầy oán giận, nhất định sẽ thêm mắm thêm muối chung quanh câu chuyện. Cô thậm chí đang suy nghĩ Tề Na có thể hay không sẽ cố ý chạy qua nhà cô một chuyến, cùng ngừoi mẹ vĩ đại của cô tâm sự, để thể hiện cảm tình và sự tiếc nuối của mình đối với sự thất bại này vào con gái của mẹ cô.
Tất cả mọi chuyện xui xẻo cứ liên tuch đổ dồn đến, Trần Nhược Vũ đã bị đánh bại hoàn toàn.
Cô mới vừa thất tình, cô lén lút không nhận điện thoại đắc tội với người trong lòng của cô. Cô lừa gạt người trong nhà, sẽ đến lúc phải lập tức bị vạch trần rồi. Cô bị cái người đáng ghét chế giễu, sẽ rất nhanh trở thành trò cười trong mỗi câu chuyện xã giao của cái thành phố nhỏ kia. Cô bị người ta đánh, hung thủ còn không có đền tội, người thân của cô vẫn tồn tại nguy hiểm. Công việc của cô tràn ngập bấp bênh, cấp trên đối với cô quan sát chặt chẽ. . . . . .
Trần Nhược Vũ mấy ngày đó ngay cả tinh thần than thở cũng không có.
Điện thoại của cô không ngừng vang lên. Hai gã ác nhân liên tục gọi đến, chửi thề, nói muốn cho cô đẹp mắt. Ở bên kia nhà cô, mẹ cô luôn hỏi cô rốt cuộc có phải đi công tác hay là không, lúc nào thì trở về thành phố A, người họ hàng sắp đi đến đó rồi. Lại thêm người bạn lui tới không nhiều lắm Dương Dương lâu lâu mới liên lạc nói cho cô biết, Tề Na gần đây đi tuyên truyền một chút tin tức không tốt về cô, nói ra để cho cô biết mà có chuẩn bị một chút tâm lý.
Chuẩn bị ư? Cô có thể chuẩn bị cái gì được chứ?
Điện thoại vừa kêu lên ngay cả tim gan cô liền run sợ .
Vì vậy cô bất kể tất cả, vừa đúng phí điện thoại đã hết, cô không nạp tiền nữa, mặc nó ngoài vùng phủ sóng. Giả chết mấy ngày, cuối cùng hạ quyết tâm, dứt khoát biến mất vài ngày. Cô muốn cách xa những thứ làm cho côsuy sụp này, cô muốn một lần nữa bắt đầu lại.
Cô không tin cô còn có thể tiếp tục bị xui xẻo ập đến, cô cũng không tin còn có chuyện gì xui xẻo hơn chuyện này.
Nhưng cô sai lầm rồi.
Chuyện xui xẻo hơn, hiển nhiênlà có thật!
Cô bị viêm dạ dày cấp tính, lại phải nhập viện rồi!
Cô cũng chỉ là tâm tình không tốt uống một lon bia ăn một chén Ma Lạt Thang, như vậy liền bị viêm dạ dày cấp tính phải vào bệnh viện. Trần Nhược Vũ ôm bụng nằm ở trên giường bệnh quả thực muốn khóc.
Duy nhất có thể may mắn là, lần này cô tỉnh táo tự mình lựa chọn bệnh viện. Cách cái bệnh viện của gã Mạnh Cổ kia khá xa, cách những người biết cô cũng thật xa.
Cô cần được một mình.
Nhưng là ở một mình cũng không có làm cho tâm tình của cô tốt hơn, cômềm yếu hơn, cô rất khổ sở, cô thật muốn trốn đến một nơi mà không một ai biết được chỗ của cô.
Trần Nhược Vũ cũng không biết, lúc này cô đang nằm viện, bạn bè của cô cũng đang tụm lại tụ tập nói về cô.