Chương 6
Ngày có suy nghĩ, đêm liền gặp mộng.Trần Nhược Vũ còn nghiêm túc tổng kết một chút, nhất định là trong lòng cô đối với chính mình bịa đặt phỉ báng Mạnh Cổ còn rất băn khoăn, cho nên mới phải làm thành một giấc mơ như vậy.
Nhưng tại sao sau khi tỉnh mộng dư vị vẫn còn lặp lại, cũng là vì câu nói kia của Mạnh Cổ "Ông kết giao qua bạn gái đứng xếp hàng thành một dãy từ cửa khoa bệnh viện có thể vẫn xếp hàng đến tận cửa nhà cô", Hắn thật sự là đã kết giao qua rất nhiều bạn gái sao?
Trần Nhược Vũ tuy rằng đối với suy nghĩ này của mình tương đối xem thường, nhưng vẫn là nhịn không được cứ phải ý đến.Lúc này cô mới phát hiện, mặc dù cô đã sớm đem Mạnh Cổ xácđịnh là mục tiêu, hơn nữa từ khi theo đuổi cho đến buông tha cả quá trình này cũng đã có kinh nghiệm rồi, nhưng cô đối với người đàn ông này thật ra thì cũng không hiểu rõ là mấy.
Mạnh Cổ là hạng người gì đây?
Miệng lưỡi, da mặt dầy. Điều này, tất nhiên, là bạn bè của bọn họ cũng biết mà.
Nhưng khi hắn ở bệnh viện đối dãi với các y tá, bệnh nhân lại là một sắc mặt khác.Ít nhất cô thấy được, sau khi người nọ mặc vào chiếc áo blue trắng thật đúng là trở thành một người mẫu mực. Nói chuyện nhẹ nhàng hài hước, làm cho người ta như trúng phải gióxuân, y thuật dường như cũng không tồi, cho nên số bệnh nhân theo hắn đặc biệt nhiều, ở khu nội trú bên kia hắn cũng là một nhân vật được hâm mộ đứng đầu.
Nhưng ngoài chuyện đó ra, cô còn biết được gì? Cô phát hiện thật ra thì cô cái gì cũng không biết. Chỉ trừ cố ý nghe qua hắn không có bạn gái. Nhưng tình trạng gia đình của hắn, kinh nghiệm tình cảm của hắn, sở thích của hắn….v.v, cô thật sự không biết gì cả.
Trong lòng buồn bực nghĩ, đúng là phụ nữ mà, mù quáng nên không them để tâm đến bất cứ chuyện gì khác, nên cô mới có thể làm ra chuyệngiống như vậy, cái gì cũng không biết đã muốn đuổi theo người ta, còn kéođến một đống chuyện rắc rối?
Ừ, tổng kết bài học, coi đây là cảnh cáo, chuyện ngu xuẩn như thế tuyệt không có thể tái phạm.
Mặt khác, vì mong muốn tâm được bình an, phải xóa sạch mọi nợ nần cùng hắn.
Vì vậy, đêm thứ sáu, Trần Nhược Vũ đặt đồng hồ báo thức, rạng sáng bốn giờ bò dậy gọi cho Mạnh Cổ một cú điện thoại. Nghe trong điện thoại âm thanh chờ máy "Đôđô", lòng của cô cũng thiếu điều "Ầm ầm" nhảy lên.
Đợi một hồi lâu, bên kia điện thoại có người tiếp lên."Trần Nhược Vũ, hiện tại mấy giờ rồi, nếu cô gọi giờ này tốt nhất là phải có chuyện quan trọng!" Thanh âm Mạnh Cổ khàn khàn, giọng lớn, hiển nhiên bị đánh thức tâm tình thật không tốt.
Hung dữ như vậy! Trần Nhược Vũ da đầu run lên, dưới áp lực chợt cảm thấy tiềm năng của chính mình bị kích phát rồi.
"Là chuyện rất quan trọng. Tôi là vô cùng thành khẩn vì tôi hãm hại vu oan anh chuyệnvấn đề giới tính nên nhận lỗi với anh Nói như vậy là tôi không đúng, tôi cũng thực không cố ý làm như vậy, nhưng không biết tại sao lại như vậy, dù sao chính là tôi có lỗi, tôi dám làm dám chịu, nhận lỗi với anh."
"Chọn vào giờ này?" Giọng Mạnh Cổ càng lớn. Đây là đùa giỡn hắn sao?
"Ừ, là cố ý chọn thời gian này, cảm giác đem anh đánh thức thật không tệ, tôi cũng coi như là thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cũng phải nói qua, anh đối với tôi cũng không coi là nhân từ, chúng ta có qua có lại, ân oán đều đã xong. Anh cũng không cần mỗi khi nhìn thấy tôi làm uất ức bản thân, bởi vì tôi cũng không vui khi nhìn thấy anh, cho nên về sau nếu như mà tôi có không may gặp phải anh ở đâu, mong anh ngoảnh mặt, coi như không quen biết tôi."
"Trần Nhược Vũ." Mạnh Cổ bắt đầu thanh tỉnh, trong thanh âm vừa kinh ngạc vừa tức giận, "Cô thật là thiếu 3 tệ rưỡi gặp bác sĩ đúng không? Sáng sớm ngày mai cô tới đây, tôi giúp cô chen lấn đăng ký lấy số, cô mau đi khám, bệnh tâm thần không phải chuyện nhỏ, sớm một chút trị liệu, cuộc đời của cô còn có hi vọng."
"Không cần khách sáo. Ngày mai thứ bảy, tôi không cần đi làm, sẽ ngủ nướng. Bác sĩ Mạnh, anh phải khổ cực một chút rồi, ngày mai còn phải cố gắng công việc, cố gắng làm ra tiền."
"Tôi không chỉ ngày mai buổi sáng phải làm việc, hiện tại tôi vừa xong một ca giải phẫu gấp ngủ không tới nửa giờ, cô liền đánh thức tôi chọc phát điên, Cô chờ đó cho tôi. Người dám đối xử với tôi như vậy như vậy còn chưa có sinh ra."
A, hắn hơn nửa đêm còn phải làm giải phẫu gấp, sáng sớm ngày mai còn phải đi tuần phòng bệnh. Ai nha ai nha, hắn thật là khổ cực. Trần Nhược Vũ cắn răng, đem một chút đau lòng đối với hắn toàn bộ dập tắt.
“Vấn đề sinh tồn của nhân loại này, bác sĩ Mạnh có nghiên cứu thông suốt hay không tùy anh. Mọi điều tôi muốn nói với anh đều đã nói xong rồi, tóm lại anh cũng nên kiểm điểm lại mình tốt một chút, không hẹn gặp lại!"
"Cạch" một cái, cắt đứt điện thoại.
Nào biết Mạnh Cổ lập tức gọi ngược lại, chuông điện thoại khiến tâm Trần Nhược Vũ cuồng loạn. Cô bấm tắt, hắn lại gọi.
Ôi trời ơi, lực chiến đấu của gã này sao lại mạnh như vậy, mới vừa xuống tay làm một ca phẫu thuật dài mệt mỏi nên đi ngủ thật tốt, truy kích cô làm cái gì chứ? Trần Nhược Vũ đem điện thoại tắt máy, nhét vào dưới gối đầu. Sau đó cô thở ra một hơi, duyên dáng nằm lại trong chăn.
Tốt lắm, phụ nữ cũng là có tôn nghiêm. Dù là cô thực bình thường như vậy, bình thường đến nổi không lé một chút ánh sáng nào, loại tôn nghiêm này thỉnh thoảng cũng sẽ nhấp nháy một cái.
Sau lần đó một khoảng thời gian, Trần Nhược Vũ cũng không có gặp lại Mạnh Cổ. Sống điềm tĩnh, phẳng lặng như nước. Cô mỗi ngày chạy đến nhà khách hàng đưa phiếu bảo hành, làm một nhân viên bán thời gian nỗ lực bán tất cả các loại đồ chơi. Cô muốn kiếm thật nhiều tiền, ở nhà mặc dù không cần cô gửi tiền nuôi dưỡng, nhưng cô vẫn là mỗi tháng cố gắng gửi tiền về nhà.
Làm như vậy không phảivì cái gì khác, mà là vì mặt mũi.
Vì mặt mũi của người nhà, cũng là mặt mũi của cô.
Trần Nhược Vũ cũng không phải ham hư vinh, chỉ là ở quê hương thành phố C,chỗ đó, các bạn bè thân thích chung quanh cô đều tự mình ganh đua so sánh. Thành phố nhỏ người đông, có chuyện gì cũng truyền đi rất mau, các nhà tất cả nơi hoặc gần hoặc xa đều biết. Vốn là ganh đua so sánh là gia sự người khác, cô không muốn ứng chiến, nhưng ba năm trước đây tiêu biểu nhất là - bạn tốt của cô Cao Ngữ Lam bị bạn thânTề Na vu hãm bắt cá hai tay, còn thiết kế một cuộc bắt gian trước mặt mọi người đem ra đùa giỡn, vì thế Cao Ngữ Lam trở thành đối tượng phỉ nhổ của các bạn bè, cũng vì vậy chịu khổ bị bạn trai Trịnh Đào vứt bỏ.
Địa phương nhỏ đối với chuyện một cô gái nhỏ bắt cá hai tay như vậy là rất nghiêm trọng, Cao Ngữ Lam bị bắt bẽ ở trước mặt mọi người, hơn nữa còn bị Tề Na khiển trách việc có tình ái dạt dào với người đàn ông si tình khác, Trịnh Đào ở ngay trước mặt đang vừa tổn thương tình cảm vừa thẹn thùng. Hình ảnh thật đau khỏ, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người chửi rủa Cao Ngữ Lam, không mắng cũng cùng cô ấy vạch rõ giới tuyến, quyết không giúp.
Trần Nhược Vũ là bạn thân Cao Ngữ Lam, cho nên người hãm hại Cao Ngữ Lam là Tề Na cũng vốn coi như là bạn thân, phỉ nhổ Cao Ngữ Lam trướcmấy người cũng là bạn bè của nhau. thời điểm xảy ra sự kiện kia Trần Nhược Vũ cũng ở đó, cô cũng chứng kiến được tất cả.
Cao Ngữ Lam nói cô ấy không có bắt cá hai tay, là hiểu lầm. Nhưng không có ai nguyện ý tin tưởng cô ấy. Trần Nhược Vũ ở trong lòng tin cô ấy, thế nhưng ngay tại cái tình cảnh lúc đó, cô cũng không dám đứng ra nói chuyện giúp bạn tốt của mình. Cô im lặng, một câu nói cũng không có nói.
Cô không dám. Cô sợ bị cô lập, bị phỉ nhổ. Ở cái thành phố nhỏ xíu đó, bạn bè cũng lòng vòng chỉ có bao nhiêu.
Cô do dự, sau đó cô hối hận mãi không thôi.
Cô đứng ở bên một đám người gọi là bạn bè chính nghĩa kia, nhưng lại mất đi người bạn thân là Cao Ngữ Lam này.Cao Ngữ Lam cuối cùng rời khỏi thành phố C đi đến thành phố A, rời khỏicả đám người bọn họ.
Đây là sự thật như gai nhọn đâm sâu vào tim Trần Nhược Vũ, cô cảm thấy Cao Ngữ Lam là bị ép phải bỏ đi, mà cô chính là đồng lõa. Cái gai nhọn này thường xuyên đâm cô rất đau, đau đến mức lương tâm không đượcthanh thản.
Rốt cuộc có một ngày cô đau đến không chịu nổi, cô vùng dậy, cô nói cô tin tưởng Cao Ngữ Lam tuyệt không phải là người như vậy, cô nói sự tình này bên trong nhất định là có hiểu lầm.
Nếu như chuyện này là có hiểu lầm, liền chứng tỏ Tề Na cùng Trịnh Đào đang làm trò quỷ. Tề Na dĩ nhiên sẽ không cho phép lời nhận xét như vậy xuất hiện. Thân là bị người hại, Trịnh Đào cùng Tề Na lấy sự đồng tình cùng ủng hộ của mọi người. Cô một mình nói lên sự thật Trần Nhược Vũ quả thật bị chèn ép, xa lánh.
Kết quả của bị chèn ép là, từng hành động mỗi một sự kiện của cô đều sẽ bị những người này lấy ra bàn luận. Cô tăng hai cân, cô mặc y phục quê mùa, công việc của cô không tốt, cô không tìm được bạn trai. . . . . .
Lời nói độc ác của con người cũng giống như nọc rắn độc, Trần Nhược Vũ bị cắn đến thương tích khắp người. Vì vậy cô cũng bỏ chạy giống Cao Ngữ Lam, chạy trốn đến nơi lúc trước Cao Ngữ Lam chạy trốn tới - Thành phố A.
Cô cùng Cao Ngữ Lam bỏ qua hiềm khích trước kia, và một lần nữa trở thành bạn bè. Nhưng ân oán quê nhà bên kia cũng không bởi vì cô đã bỏ đi mà kết thúc. Cô cẩn thận tận lực cất giấu tin tức của mình, không thèm nghĩ đến công việc của mình, chức vị, tiền kiếm được cùng mối quan hệ bạn bè của mình ở trong miệng những người bị nói thành cái dạng gì.
Bán bảo hiểm không phải là một điều vinh quang gì ở thành phố nhỏ bé như thành phố C. Cô liều mạng làm việc ở thành phố A, công việc cũng không thuận lợi, sau lại cô lại làm nghề bán bảo hiểm, nhưng tới tết về nhà khi trong nhà hỏi đến, một đống bạn bè, bà con thân thích, ánh mắt tò mò để ý các loại của họ nhắm đến cô thì cô đành đem cái từ ‘bán bảo hiểm’ này nuốt xuống cô nói cô làm ở một công ty mậu dịch.
Vì vậy cha mẹ lộ vẻ mặt hài lòng, các bà con thân thích cũng không có từ gì tốt hơn để bắt bẻ, từ khi cái đám bạn bè kia mỗi người đi một ngả cũng không có nghe được nói bóng nói gió cái gì nữa. Lúc ấy Trần Nhược Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một lời nói dối tất nhiên là cần nhiều lời nói dối hơn để che đậy. Cho nên Trần Nhược Vũ rất ít trở về thành phố C, cũng rất ít liên lạc với người trong nhà.
Nhưng trên thực tế Trần Nhược Vũ đối với công việc của mình rất là hài lòng, thời gian có co có dãn, có một chút tự do phát huy bản lĩnh, đến mức độ nào đó, cũng để giúp đỡ những người khác, mình cũng có thể kiếm được tiền, sống qua ngày không là vấn đề, điều này làm cho cô thỏa mãn. Mà cô không phải chỉ bán bảo hiểm mà thôi, cô là thật có cố gắng đang vì khách hàng của cô phục vụ mọi nhu cầu.
Này không phải chứ, hôm nay, một khách hàng của cô bị tai nạn xe cộ nhập viện, một cú điện thoại đánh thẳng vào cô, Trần Nhược Vũ liền vội vã chạy đến bệnh viện, đi hỏi thăm tình huống cặn kẽ, sẵn sàng giúp đỡ anh tôi chiến đấu lấy phí bảo hiểm.
Nhưng cái bệnh viện kia, chết tiệt lại là nơi bác sĩ Mạnh Cổ đang làm việc. Cô đang ở phòng bệnh của khách hàng, thật là có chết cũng không được tử tế, nói ra tên bác sĩ chủ quản lại chính là Mạnh Cổ.
Mặc dù Trần Nhược Vũ xác định cơ hội ít có khả năng gặp phải nhau trong suốt thời gian này, nhưng vẫn là bị bác sĩ Mạnh Cổ cản đường ở phòng giải khát.
"Trần Nhược Vũ, cô còn dám tới đây."
"Bệnh viện là nơi công cộng, tôi việc gì mà không thể tới. Ngược lại là phòng trà nước này phòng tương đối bị khuất, chúng ta cô nam quả nữ ở chỗ này không thích hợp. Bác sĩ Mạnh anh bận rộn như vậy, nhanh đi cứu sống người đi, thế giới này cần anh đó."
"Lần đó cô phát bệnh thần kinh gì, làm cái gì nửa đêm gọi điện thoại mắng tôi?"
"Tôi không có mắng anh, rõ ràng là tôi gọi điện thoại nói xin lỗi."
"Vậy sao?" Mạnh Cổ đưa hai cánh tay ôm ngực, một bộ như ‘tôi ở đây nghe cô nói ra cảm xúc’.
Hắn đang tính toán cùng cô dây dưa nữa sao? Trần Nhược Vũ nhíu chân mày, đem bình nước nóng vừa nấu để xuống, cũng hai cánh tay ôm ngực, một bộ ‘anh muốn gì.’
Mạnh Cổ đối với cô nhếch lông mày thật cao, nâng cao giọng: "Ai da, cô thật đúng là tiến bộ. Tôi cho cô một cơ hội, cô nói xem, phạm sai lầm chính là cô, sao cô vẫn có khí thế đến vậy."
Trần Nhược Vũ không nói lời nào. Cô không nghĩ ra được lời nói sắc bén nào, nói không lại hắn liền trầm mặc, nghẹn chết hắn cũng coi như thắng.
Quả nhiên Mạnh Cổ mất hứng, hắn còn nói: "Cô nói tôi không nhân từ, là có ý gì? Cũng bởi vì tôi không để cho cô tham gia tụ tập, để cho cô cự tuyệt lời mời của Cao Ngữ Lam? Khi đó chuyện cô làm gì thì tự trong lòng cô biết, chẳng lẽ tôi còn phải cười tươi ra mặt nói lời cảm tạ cô phỉ báng tôi? Tôi là một người đàn ông, chịu không nổi người khác hãm hại tôi đặt điều này nọ, người khác như thế nào tôi không cần quan tâm, đó là tự do của người ta , nhưng cô vu oan đến nhân phẩm phái nam của tôi thì không được, mà lại là một vấn đề rất nghiêm trọng."
Nghiêm trọng lắm sao? Cô cũng còn có tôn nghiêm của phái nữ đấy. Hắn cùng các nữ y tá miệng linh tinh nói cô không tốt, cô cũng bị tổn thương đấy.
"Cô không xét lại mình, còn nửa đêm quấy rầy tôi, làm gì vậy, muốn câu dẫn tôi chú ý cô?"
Một cái liếc mắt ném qua.
"Thế nào, tôi nói không đúng sao? Vậy khi đó cả ngày cô chạy tới bệnh viện là có ý gì?"
Lại còn vạch trần vết sẹo của cô. Mặt Trần Nhược Vũ đỏ lên, trên mặt có chút không nén được cơn giận.
Mạnh Cổ không để ý tới, vẫn còn tiếp tục dạy dỗ."Cô gái này thay đổi cũng quá nhanh, thực không hiểu nổi cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Đột nhiên không tới coi như xong, không lãng phí tài nguyên chữa bệnh cũng là chuyện tốt. Nhưng cô xem tôi như kẻ thù là sao? Đột nhiên xa cách còn làm nhục tôi. Đùa giỡn tôi à? Tôi đã nói với cô, chuyện này là cô không đúng. Nhân phẩm của đàn ông cũng giống như thân thể người phụ nữ , không thể tùy tiện đùa giỡn."
Còn nói cô không đúng. Là cô thay đổi nhanh sao? Hắn sau lưng lôi kéo người thị phi đùa giỡn là được? Vậy mà hắn còn luôn miệng nói mình là đàn ông!
Trần Nhược Vũ giận đến đầu nóng lên, lời nói cũng bật thốt lên: "Bác sĩ Mạnh nói là cơ thể của đàn ông cao quý, còn nhân phẩm phụ nữ thì có thể tùy tiện đùa giỡn sao? Thật là không có khí tiết. Đàn ông có gì đặc biệt hơn người, đàn ông thì có nhân phẩm, còn phụ nữ thì không có sao? Bác sĩ Mạnh lại quá đề cao mình, còn người khác đều là thối tha chó má à? Đổ lỗi hay quá nhỉ Bác sĩ Mạnh có đọc qua sách không, hiểu đạo lý này không. Tôi làm sai, tôi dám nói xin lỗi, Bác sĩ Mạnh dám sao? Tại sao nhân phẩm của đàn ông thì quan trọng hơn phụ nữ? Tôi cho anh biết, nhân phẩm của người phụ nữ cũng không khác gì (**) đàn ông, mềm yếu chỉ sẽ thống khổ, cứng rắn mới có thể mang đến kiêu hãnh.
((**) chỉ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nhé ^^)
Một chuỗi dài lời nói của cô trượt ra, làm liền một mạch không hề dừng lại. Mạnh Cổ nghe có chút sững sờ, cuối cùng kịp phản ứng, lại bắt đầu cười.
Cười cái gì mà cười, thật đáng ghét.
"Cô khá lắm. Trần Nhược Vũ, cô lợi hại, đều có ** rồi."
Cái gì ?Cái gì? Đồ lưu manh!