Nghe Lâm Nhiên nói liên tục một tràng, Hứa Kỳ Sâm bỗng dưng rất muốn khóc.
Lúc cha mẹ rời đi, cậu không khóc. Ở trường học, cậu không biết ăn nói, không có bạn bè, cũng chưa từng khóc.
Cậu chỉ mới từng trải nghiệm qua cảm giác khôi phục tuyến nước mắt mày trên hai người.
Lâm Nhiên là một trong số đó.
Cậu bước lên phía trước, nhìn thẳng ánh mắt dịu dàng của Lâm Nhiên.
“Xin lỗi anh.”
Sắc mặt Lâm Nhiên hơi thay đổi, đốm lửa nhỏ trong ánh mắt lập tức lụi tàn, trên mặt hiện lên vẻ [Tôi cũng đoán được kết quả này rồi]. Anh nhẹ nhàng hít một hơi, khóe môi khẽ giật, định cười một cái giảm bớt nỗi lúng túng vì tỏ tình thất bại.
Thấy anh như vậy, Hứa Kỳ Sâm lại mím môi cười.
“Em là học sinh lớp văn.”
Bước chân không chút chần chờ, lại gần thêm bước nữa.
“Không biết sửa chữa đồ đạc.”
Trán cậu chạm vào xương quai xanh của anh.
“Nhưng mà lần này, em sẽ cố gắng thử một chút xem sao.”
Lâm Nhiên ôm cậu vào trong lòng, thở dài một tiếng, không biết có phải do cậu nghĩ nhiều không, mà lại nghe được cảm giác như hoàn thành được tâm nguyện đã ấp ủ rất nhiều năm trời trong tiếng thở dài ấy, thật sự rất kì lạ, mà chẳng thể nói được là kì lạ ở đâu. Không đợi Hứa Kỳ Sâm tiếp tục suy nghĩ sâu hơn, vành tai cậu đã nhận lấy một nụ hôn.
Ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên, đối phương cười rất đỗi hạnh phúc, ranh nanh sáng lên lấp lóa.
“Không sao cả, không sửa được thì cứ sửa tiếp, sửa đến khi nào tốt rồi mới thôi.”
Lúc này, Hứa Kỳ Sâm đột nhiên cảm thấy tiếng nói trong lòng cuối cùng cũng bật thốt nên, hóa ra nỗi phiền muộn tích tụ bấy nhiêu ngày qua chính là vì cậu không rõ ràng được trái tim mình.
Tại sao lại chỉ quan tâm tới thái độ của Lâm Nhiên?
Nói cho cùng, cậu cũng không thể tin nổi rằng mình sẽ lại thích một ai thêm lần nào nữa, càng chẳng ngờ lại là nhân vật dưới chính ngòi bút của mình. Thậm chí bởi vì ôm tâm thế hoàn thành nhiệm vụ, cậu chưa bao giờ tưởng tượng tới việc trao đi tình cảm chân thành, vì vậy căn bản không cảm nhận được rằng, mình thật sự thích Lâm Nhiên.
Nhưng người mà cậu thích, đến tột cùng là nhân vật Lâm Nhiên này, hay lại bóng dáng của một ai đó khác phản chiếu từ phía sau lưng anh.
Hứa Kỳ Sâm không muốn truy cứu xa hơn nữa.
Dù có là thế giới giả tưởng hư ảo, chỉ cần giây phút này thôi cũng đã đủ rồi.
Lâm Nhiên nắm lấy tay cậu, kéo tới ngồi trên ghế sô pha phòng khách, hai tay vòng qua sau gáy, tháo bịt mắt của cậu xuống.
“Anh bôi thuốc cho em.” Nói rồi anh lấy thuốc cầm theo trên xe xuống xem, có thuốc nhỏ mắt và thuốc mỡ, “Thuốc này nhỏ xuống hay là thoa trực tiếp vào?”
“Nhỏ thuốc nước trước ạ, sau đó mới thoa thuốc mỡ.” Hứa Kỳ Sâm ngửa đầu ra sau dựa vào ghế sô pha, song lại thấy hơi ngượng ngùng, bèn ngồi dậy, “Không hay để em tự làm đi ạ.”
Lâm Nhiên ấn cậu ngồi trở về, “Đừng nhúc nhích.” Sau đó anh khom lưng, nhẹ nhàng gỡ miếng gạc và và băng dán bên mắt trái cậu xuống, “Đau không?”
“Không đau ạ.”
Mắt trái dưới băng gạc vẫn còn hơi sưng, vì đã che kín suốt một ngày nên đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng rất lạ lẫm, không mở nổi mắt. Lâm Nhiên nhìn thôi cũng thấy đau lòng, cầm thuốc nhỏ mắt ghé sát vào, dùng cơ thể mình chặn lại ánh sáng trên đỉnh đầu Hứa Kỳ Sâm, “Mở ra chầm chậm thôi.”
Hứa Kỳ Sâm đáp “Vâng” một tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt trái, tròng mắt giăng kín tơ máu hồng. Cậu nhìn Lâm Nhiên chau chặt mày, cười nói: “Đáng sợ không anh? Nhìn ghê nhỉ.”
Lâm Nhiên khẽ hôn chóc một cái lên mắt trái của cậu.
“Rất đẹp.” Anh vặn nắp thuốc nhỏ mắt ra, nâng cằm Hứa Kỳ Sâm lên, “Đừng chớp mắt nhé.”
Tay Lâm Nhiên hơi run, anh cầm bằng bàn tay còn lại, nhỏ xuống từng giọt trơn tru. Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng chớp chớp mắt, nước thuốc thừa chảy dọc theo gò má, Lâm Nhiên lấy tay lau sạch đi, rồi lại bóp một ít thuốc mỡ trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng thoa lên mắt trái nhắm nghiền của cậu.
“Là ai tạt vào mắt em?”
Hứa Kỳ Sâm nghe rõ sự thay đổi trong giọng điệu của Lâm Nhiên, chỉ có thể nhẹ nhàng trả lời bâng quơ, “Là một cô bé, chị Vân bảo đã báo cảnh sát rồi, hơn nữa tại hiện trường cũng có fan chụp hình lại, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra thôi.”
“Đúng là mất trí điên khùng, dám làm ra cả chuyện như vậy! Hôm qua suýt chút nữa anh đã nổ tung rồi, lúc phỏng vấn cánh phóng viên còn hỏi toàn những vấn đề gây tức điên cả người, làm anh hoàn toàn không kìm nén được cơn giận nữa, suốt chặng đường mặt mũi tối sầm, còn vì thế mà bị đám người đối diện đăng không ít thông cáo báo chí.” Anh cắt miếng gạc mới, cẩn thận băng kĩ lại cho cậu.
“Đừng nóng mà, có lẽ sau này cô bé ấy không dám làm như vậy nữa đâu. “Hứa Kỳ Sâm mở mắt, nở nụ cười khoe hàm răng trắng, “Anh còn nói được nữa à, giờ ngoài antifan ra thì người ghét em nhất là fan của anh đấy, mấy ngày trước em còn không dám mở xem tin nhắn riêng kìa.”
“Em tưởng fan em không mắng anh chắc?” Lâm Nhiên xoa nhéo mặt cậu, “Anh còn bị photoshop thành di ảnh cơ ha ha ha.”
“Ài, em cũng có đó.” Hứa Kỳ Sâm lục lọi hồi lâu tìm điện thoại, mở cho anh xem.
“Photoshop của em nhìn giả quá, cho em xem của anh này.” Lâm Nhiên vừa định mở điện thoại, đột nhiên phát hiện ra đề tài đã bị đánh lạc hướng thành công mất rồi, đã vậy lại còn lạc đi rõ xa nữa chứ.
“Thôi, không so bì với lưu lượng hàng top nữa, người hâm mộ của anh không lại được em.” Lâm Nhiên nâng mặt Hứa Kỳ Sâm, dùng mũi cà cà chóp mũi cậu, sau đó ngồi xuống gần cậu.
Điện thoại di động vang lên, Lâm Nhiên mở ra xem, tiện thể nói với Hứa Kỳ Sâm, “Trailer phim phát hành rồi này.”
Hứa Kỳ Sâm chẳng bất ngờ gì mấy, “Vâng.”
“Nhìn em như kiểu đều trong dự liệu cả rồi vậy.”
Cậu lắc đầu,”Phát hành vào thời điểm này là tốt nhất, nửa tháng qua mạng xã hội không ngừng chỉ trích em, dư luận đã chạm tới đáy vực rồi. Vụ tấn công ngày hôm qua thay đổi hướng gió, hơn nữa còn khiến nhiệt độ lên cao thêm lần nữa. Thêm cả buổi họp báo và chương trình truyền hình hôm nay bị bắt gặp trên đường nữa, đây chính là thời gian có thể đẩy nhiệt độ của phim lên kịch trần, việc tung trailer có thể tối đa hóa lợi ích hết mức.”
Lâm Nhiên cười cười, “Thông minh chết được.” Nhưng cậu phân tích cặn kẽ như vậy cũng khiến Lâm Nhiên khẽ xót xa trong lòng, cảm thấy cảnh giới như người đứng ngoài cuộc của Hứa Kỳ Sâm đã vượt qua ngưỡng của một người bình thường.
“Có muốn xem thử không?”
“Có ạ.” Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu qua, trong lòng cậu ít nhiều cũng thấy hơi thấp thỏm, cuối cùng có thể trở mình được hay không đều dựa vào phần trailer then chốt này.
Trailer không dài, chỉ có bốn mươi mấy giây, mở đầu bằng bầu trời Nice xuất hiện trong đoạn nhạc dạo của dương cầm. Úc Ninh đứng ngoài tiệm cà phê lén lút nhìn theo bóng lưng Nam Kha, cùng với một lời độc thoại [Mình ghét mùa hè lắm]. Theo sự dồn dập dần của BGM, tốc độ thay đổi ống kính cũng từ từ tăng nhanh, mãi đến cuối cùng chuyển thành cảnh hai người hôn nhau dưới ánh trăng.
Bỗng nhiên BGM thay đổi, hai người lần nữa gặp được nhau, lần nữa bị vây giữ, nhịp trống càng lúc càng nhanh phối hợp với những cảnh phim liên tục không ngừng, tới tận khi dừng lại nơi ánh mắt Úc Ninh và Nam Kha đối diện nhìn nhau, để rồi khép lại trong ánh mắt của Úc Ninh trùng khớp với ánh mắt cậu thiếu niên năm nào dõi theo Nam Kha, màn hình tối lại.
Chỉ còn cuộc đối thoại giữa hai người bằng tiếng Pháp.
[Nam Kha: Đây là cuộc đời mà cậu muốn sao?]
[Úc Ninh: Đây là cuộc đời anh đã tặng cho tôi mà.]
Xem xong trailer, hai người lặng yên vài giây, Hứa Kỳ Sâm hơi nghiêng đầu, Lâm Nhiên quay mặt sang hôn cậu chụt một cái, sau đó thở dài đầy thỏa mãn.
“Đến lúc đó chắc chắn anh sẽ bị chửi là đồ khốn nạn cho xem, bạn nhỏ Úc Ninh đáng thương khiến người ta đau lòng quá đi mất.”
“Không đâu ạ.” Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc phản bác, “Sáng tạo nghệ thuật đâu phải thứ có thể đánh giá được tốt hay xấu chỉ dựa trên cốt truyện, nhân vật Nam Kha này cực kì phức tạp, anh diễn rất xuất sắc luôn ấy.”
Lâm Nhiên nhéo mặt cậu, “Em đấy.”
Nghiêm túc đến mức đáng yêu.
Đoạn trailer này rất hấp dẫn, diễn xuất của Nam Kha vô cùng đẳng cấp, độ tương phản của Úc Ninh trước và sau cũng được thể hiện nổi bật hẳn lên, hai cảnh phim cuối cùng trùng khớp lên nhau rất gây chấn động.
Một trailer đủ để tạo nên một cuộc đảo chiều dư luận.
“Đọc bình luận đi anh.”
Lâm Nhiên gật đầu, mở bình luận và phần chia sẻ ra, đúng như dự đoạn, bình luận trong đó hầu hết đều là những đánh giá tích cực.
[Thiếu nữ phật hệ]: Ánh mắt cuối cùng của Úc Ninh, thật sự… Muốn biết xem chuyện gì đã xảy ra quá.
[Amo chan]: Cảm giác CP của hai người mạnh thật đấy! Cốt truyện gương vỡ lại lành sao?
[Bác sĩ cũng không trị nổi tôi]: Kĩ năng diễn xuất của Lâm Nhiên thật sự là ở cấp bậc Ma vương trong cái thế hệ này rồi, tôi đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần cảnh Nam Kha ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc rồi đấy. Nhưng mà cảm giác Quý Mộng Trạch cũng không hề bị lép vế ý, thần kì thực sự, thật sự đã mở mang rồi sao?
[Dưa hấu dưa hấu bạn đâu rồi]: Có vẻ là một dự án ổn áp đấy.
[keidns]: Lại đây xem hiện trường cư dân mạng tự vả mặt tập thể này.
[Giơ cao cờ lớn đi đầu đảng CP Mềm Cưng]: Không nhìn qua bất kì lăng kính fan CP nào cả, tôi chỉ muốn nói rằng hai người thật sự quá xứng luôn!
…
Phần lớn bình luận và chia sẻ đều dồn hết trọng tâm chú ý lên diễn xuất của Hứa Kỳ Sâm. Mấy ngày nay xảy qua biết bao nhiêu chuyện, những áp lực mà dư luận đè nén xuống cuối cùng cũng tìm được thời điểm hợp lí để đàn hồi trở lại, chưa đầy mấy phút, đoạn trailer kia đã chễm chệ nơi đầu bảng.
Cùng lúc đó, đoạn video quay cảnh chấn thương của Hứa Kỳ Sâm và video xuất hiện trên đường phố trong khi quay chương trình đã được lan truyền trên mạng xã hội, cơn sóng gió che bôi kĩ năng diễn xuất và kêu gọi tẩy chay phim lúc đầu giờ đây đã trở thành xót xa và mong đợi.
[Tặng bạn bông hoa nhỏ]: Mặc dù không phải fan Quý Mộng Trạch, nhưng hành động tổn thương người khác như thế này dã man thật sự, mau bắt lại đi đừng để nó đi gieo tai họa cho người khác nữa.
[Đúng là ngầu như vậy]: E không phải trả thù xã hội đâu, Quý Mộng Trạch xui xẻo quá luôn ý, không làm gì mà vô duyên vô cớ bị cả cái mạng xã hội chỉ trích suốt nửa tháng ròng, quả nhiên nổi tiếng cũng chỉ là quyền lợi.
[wins]: Sợ rằng vụ chửi mắng khắp mạng xã hội lúc trước là có đoàn đội khác nhúng tay vào ấy. Nói thật trước đây tôi cũng không thích QMT, nhìn trông yếu đuối quá, nhưng bạn ấy có vẻ trầm lặng lại còn không hề đồng bóng, tính tình mềm mỏng nhẹ nhàng, không ngờ bây giờ antifan còn dám tấn công công khai như vậy nữa, người nổi tiếng đúng là không dễ làm chút nào. Có điều đến khi bộ phim này chiếu phỏng chừng danh tiếng của bạn ấy có thể vực dậy được đấy, hi vọng bạn đừng cứ mãi theo cái danh đỉnh lưu, cứ đóng phim đến nơi đến chốn đi là được.
[Tình yêu dễ thương]: Trước khi xem trailer tôi thật sự cảm thấy lần này Lâm Nhiên gánh còng lưng rồi, không ngờ Quý Mộng Trạch lại tiếp thu được nhanh như vậy, cảm giác bộ phim này quá trình từ lúc chọn vai đến khi phim chiếu đủ để viết một cuốn tiểu thuyết trùng sinh giới giải trí rồi đấy ha ha ha.
…
“Em chiếm hết spotlight rồi ~” Lâm Nhiên ngửa người ra sau cười, “Trailer này của đạo diễn Trần bất công quá đi mất.”
Hứa Kỳ Sâm giải thích: “Đạo diễn Trần làm như vậy vì giúp em thôi ạ.”
“Đương nhiên anh biết.” Lâm Nhiên vươn tay búng trán Hứa Kỳ Sâm, “Anh mong em được tất cả mọi người yêu thích hơn bất kì ai khác.
Hứa Kỳ Sâm yên lặng nhìn anh, “Nghe như vè đọc nhịu vậy.”
Lâm Nhiên bật cười, “Đã bảo khả năng diễn đạt của anh rất kém mà, học sinh giỏi khoa văn ạ.”
Bỗng nhiên Hứa Kỳ Sâm hỏi: “Anh theo ban tự nhiên sao?”
Lâm Nhiên hơi sửng sốt, “Anh à? Anh… cứ coi như là sinh viên nghệ thuật đi…”
Thấy Lâm Nhiên vô thức do dự, Hứa Kỳ Sâm nhất thời hoài nghi, nhưng vẫn nhanh chóng tự phủ định suy đoán của mình trong lòng. Lâm Nhiên chỉ cho là Hứa Kỳ Sâm đang thất thần, không nghĩ ngợi gì nhiều. Ngón tay anh chốc chốc lại khẽ khàng vuốt ve làn da sau tai cậu, bỗng nhiên hỏi cực kì trịnh trọng.
“Anh hôn em được không?”
Hứa Kỳ Sâm lấy lại tinh thần, “Trước đây anh còn chưa hỏi em trước, chưa gì đã hôn rồi.”
“Không giống nhau.”Lâm Nhiên nghiêm túc đáp, “Lúc đó anh chỉ muốn ra ngoài với em, hôn em vì không kìm nén được cảm xúc của bản thân, nhưng thật ra làm như vậy là không đúng. Bây giờ không giống vậy, anh muốn trân trọng em, muốn rằng tất cả những gì mình làm đều thực sự có sự bằng lòng của em.”
“Em không thích thể hiện nguyện vọng của mình, anh biết, vậy nên anh sẽ hỏi em, như vậy có thể giảm bớt được rất nhiều hiểu lầm, phải không?”
Hứa Kỳ Sâm cảm nhận sự ấm áp khi được người ta săn sóc, cậu đã không còn nhớ lúc ban đầu khi mình trở nên trầm mặc, kiệm lời là như thế nào, nhưng nhiều năm như vậy sớm đã thành quen, không còn thấy phiền chuyện không thể hiện bản thân ra nữa, cũng chẳng còn hi vọng sẽ có ai quan tâm tới những mong muốn của mình.
Đã từng có một người như thế, nhưng cách thức không giống Lâm Nhiên lắm.
Nghĩ đến đây, Hứa Kỳ Sâm mỉm cười với Lâm Nhiên, “Cảm ơn anh.”
Hai tay cậu choàng qua cổ Lâm Nhiên, “Anh có thể hôn em, chỉ cần đừng cắn đầu lưỡi em là được.”
Mỗi khi nhận được một câu trả lời khẳng định, đứa trẻ trong lòng Lâm Nhiên sẽ lại bước thêm từng bước xíu xiu về phía trước, ôm trong lòng tình yêu mười năm vẹn nguyên như một ngày, cẩn thận dè dặt tiến về phía trước.
Có lẽ rồi sẽ đến một ngày kia, nó có thể thoải mái mà chạy đi.
Nụ hôn này khác với lúc trước đóng phim, Lâm Nhiên hôn lên môi Hứa Kỳ Sâm từng tí một dịu dàng mà nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Tay anh vô thức luồn vào mép dưới áo len đen, Hứa Kỳ Sâm hơi rụt về sau vì ngứa, ngửa người ra ghế sô pha.
Cậu tóm lấy cổ tay Lâm Nhiên, khẽ thì thầm: “Ngứa lắm anh…”
Dáng vẻ này kéo vang một hồi chuông cảnh báo trong lòng Lâm Nhiên, bỗng nhiên anh nảy sinh vài suy nghĩ xấu xa, bèn cúi người xuống, dán vào vành tai Hứa Kỳ Sâm.
“Anh dùng sức hơn một chút được không em?”
Trước đây cậu từng bảo rằng những lời từ miệng Lâm Nhiên nói ra luôn mang theo cảm giác khó mà diễn tả được, Hứa Kỳ Sâm thấy tai mình nóng bừng, nụ hôn của Lâm Nhiên tỉ mỉ mà dịu dàng, không có cảm giác ngột ngạt tình tiết cần phải có như khi đóng phim, cậu vừa thấy không quen lại vừa ấm áp trong lòng.
Nhiệt độ cơ thể không ngừng dâng cao, đan xen cùng tiếng hít thở dồn dập, càng thêm rõ ràng.
Nhưng đột nhiên Lâm Nhiên lại vùi đầu chôn sâu trong cổ Hứa Kỳ Sâm, ngừng lại nụ hôn, chỉ ôm siết cậu thật chặt.
Hứa Kỳ Sâm không hiểu gì, mù mờ hỏi anh: “Sao vậy ạ?”
“Không sao cả, ôm một chút.”
Cảm nhận được gì đó, Hứa Kỳ Sâm phì cười thành tiếng.
“Nhìn không giống “không sao cả” chút nào hết.” Giọng cậu vẫn nghiêm túc như mọi khi.
“Em im đi.” Giọng nói Lâm Nhiên rầu rĩ truyền đến từ phía cổ, “Em đang bị thương, anh không muốn làm vậy.”
“Chỉ mỗi mắt thôi mà.”
“Đừng nói nữa.”
“Không.” Hứa Kỳ Sâm bắt đầu khăng khăng, “Em muốn nói.”
Lâm Nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, “Em có biết mình đang nói gì không?”
Hứa Kỳ Sâm trịnh trọng gật đầu, “Em biết.” Sau đó lại cười, “Nhưng anh đừng kì vọng nhiều, em không có tí kinh nghiệm nào đâu.”
Vẻ mặt cố kìm nén Lâm Nhiên vất vả mãi mới gồng được lập tức sụp đổ, anh cũng rất muốn nói như vậy, nhưng nói ra thì có vẻ quá kém.
“Những lúc thế này em phải tỏ ra đáng yêu hơn chút chứ.”
Hai người liêu xiêu trong tình yêu mười năm ròng, lúc gặp lại vẫn ngây thơ như thuở ban đầu, không hề có kinh nghiệm, nhưng lại hợp một cách khó lòng giải thích.
Ít nhiều gì cũng được coi là một người viết văn, nhưng Hứa Kỳ Sâm lại rất hiếm khi sử dụng từ định mệnh, bởi cụm từ đó bao hàm quá nhiều tình cảm chủ quan, khiến cậu không biết nên bắt đầu từ đâu cả. Mặc dù lúc bất đắc dĩ lắm cũng dùng đến trong câu, song cũng chỉ là một câu trần thuật mang đầy sắc thái bi kịch không thể nào phủ định.
[Người là định mệnh của em, xa xôi chẳng tài nào với tới.]
Thế nhưng hiện tại, Lâm Nhiên đang ở ngay trước mặt cậu, tiếng hít thở nặng nề của anh gần như nhấn chìm tất thảy giác quan của cậu.
Giờ phút này, Hứa Kỳ Sâm, người ghét nhất là bị tình cảm chủ quan chi phối, rất muốn sửa lại vì anh.
[Anh là định mệnh của em.]
Cơn gió đêm đông bị ngăn lại ngoài cửa sổ kính, trên cửa sổ phủ từng tầng sương mù, ánh đèn nơi đầu giường tỏa sắc vàng ấm.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, cũng chẳng hay đến khi nào mới kết thúc, tựa như những cơn say đứt vụn, lúc tỉnh dậy, Hứa Kỳ Sâm không còn nhớ được gì nữa. Cậu nằm một mình trên giường lớn trống trải, cảm giác như lần trước quay phim.
Lâm Nhiên đã rời đi chưa? Thử rướn người dậy, chỉ thấy toàn thân đau nhức, cậu trở mình, miễn cưỡng bò dậy, thấy trên tủ đầu giường đặt một bộ quần áo sạch và nửa cốc nước.
Cậu khát lắm, nên cầm cốc nước kia uống một ngụm.
Sao lại ngọt như vậy.
Rửa mặt đánh răng xong, cả người cậu tỉnh ra không ít, lúc xuống tầng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, lập tức cảm thấy đói bụng.
“Em dậy rồi à?” Lâm Nhiên cầm một chiếc chảo nhỏ, quay người, “Sắp xong rồi, em ngồi kia chờ chút.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn Lâm Nhiên tay chân lóng ngóng bỏ trứng vào bát rồi bưng ra, khung cảnh này thật sự quá đỗi ấm áp, ngay cả nằm mơ cậu cũng không dám mơ thấy.
Lâm Nhiên tắt bếp, kéo Hứa Kỳ Sâm ngồi xuống, “Không phải đói đến nỗi ngốc luôn rồi đấy chứ?”
Hứa Kỳ Sâm lấy lại tinh thần, khuôn mặt tươi cười: “Thơm quá à, đúng là em cũng đói rồi.”
“Lâu rồi anh không về đây ở, trong nhà chỉ còn mỗi mì sợi với trứng gà, em ăn tạm trước vậy, lần sau sẽ nấu cho em một bữa sáng siêu ngon.” Lâm Nhiên đưa đũa cho cậu, ngồi xuống đối diện, “Đều tại tôi, hôm qua em chỉ ăn có một bữa, thế mà tôi quên mất.”
Hứa Kỳ Sâm gắp một đũa thật lớn, thổi phù phù vài cái rồi bỏ vào trong miệng, mấy tiếng đồng hồ rồi không có gì lót dạ, Hứa Kỳ Sâm thật sự rất đói.
“Tối hôm qua vừa làm được một nửa thì em ngất đi mất vì hạ đường huyết, làm anh sợ gần chết.”
“Khụ khụ khụ!” Hứa Kỳ Sâm bị đề tài bất thình lình này dọa ho sặc sụa, liên tục ho khan.
“Không sao chứ? Ăn từ từ thôi.” Lâm Nhiên đưa cốc sữa bò cho cậu, chốc chốc lại xoa lưng cho cậu, “Uống từng ngụm nhỏ thôi.”
Sữa bò cũng ngọt, Hứa Kỳ sâm chợt nhớ tới cốc nước đường bên giường của mình.
Thì ra là vậy.
Lúc này cậu mới phát hiện ra trên ghế ngồi của mình lót một tấm đệm mềm, Hứa Kỳ Sâm hơi sửng sốt, đứng lên nhìn ghế của Lâm Nhiên.
“Sao thế?”
Không có đệm. Hứa Kỳ Sâm ngồi xuống, “Không có gì ạ.”
Cậu bắt đầu không kìm được lòng bắt đầu suy đoán, một nửa là bao lâu?
Ăn sáng xong, Lâm Nhiên thay thuốc cho Hứa Kỳ Sâm, Hứa Kỳ Sâm nhắm nhắm hai mắt hỏi, “Có phải em nên về rồi không?”
“Về đâu?”
Hứa Kỳ Sâm mở mắt ra, “Về kí túc xá ạ.”
Trên mặt Lâm Nhiên lộ ra vẻ thất vọng. Sau khi tỏ tình, anh trở nên vô cùng dễ hiểu, cảm xúc thể hiện trên mặt cực kì rõ ràng, “Nhanh thật.”
Nói rồi, anh nhéo cánh tay của mình, Hứa Kỳ Sâm chau mày ngăn lại, “Anh làm gì thế?”
“Xác nhận lại xem có phải bản thân còn đang nằm mơ không.
Thấy Hứa Kỳ Sâm cười đến nỗi không ngậm được miệng, Lâm Nhiên lại hỏi, “Cười cái gì, ở đây với anh vui đến nỗi không nỡ rời đi đúng không?”
Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc gật đầu, “Vâng.”
Điều em am hiểu nhất, chính là dùng giọng điệu nghiêm túc nhất có thể này nói ra những lời khiến người khác không khỏi rung động.
Lâm Nhiên chống trán, bất đắc dĩ cười.