Ôn Yến vừa từ kí túc đi đến cửa hàng, phát hiện có một cái xe mui trần đang đi theo sau lưng mình nãy giờ. Cô tò mò mà quay đầu, vừa lúc liền thấy Lục Thiên Mạch đang ngồi trong xe, cười hì hì nhìn cô.
Hôm nay là chủ nhật, người này như thế nào rảnh rỗi như vậy?
Ôn Yến chỉ nhìn thoáng qua, ngay lập tức thu hồi ánh mắt.
"Này, Ôn Yến, cậu đừng đi a, tôi tìm mãi mới thấy cậu" Lục Thiên Mạch bước xuống xe, tiến lên hai bước liền bắt được cánh tay cô.
"Tìm tôi?" Cô gái nhỏ vẻ mặt kinh ngạc, ngốc ngốc hỏi.
"Đương nhiên, hôm nay chủ nhật, cùng tôi đi ra ngoài chơi được không?"
Ôn Yến rút tay của mình về "Cậu năm nay mười sáu tuổi."
Ngụ ý còn chưa có thành niên, bằng lái cũng chưa lấy, tôi mới không dám ngồi xe của cậu.
"Cậu,được được được, thế thì chúng ta đi bộ trong trường học nói được không?" Lục Thiên Mạch bĩu môi. Cô gái này cũng quá nguyên tắc, thật giống anh cậu, lão cổ hủ.
"Không được, tôi hôm nay phải làm thêm, hơn nữa tôi không có chuyện gì để nói với cậu" Ôn Yến xoay người, làm lơ con khỉ đang nhảy nhót bên cạnh, đi bộ tới cửa hàng. Lục Thiên Mạch lái xe đuổi theo sát cô. Tới quán liền đỗ xe gần đó, ngồi dính cứng ngắt vào ghế không chịu đi.
"Cậu còn không đi tôi sẽ khoá cửa đó, đã tới giờ tan làm rồi."
"Không đi, trừ phi cậu đồng ý với tôi một điều kiện."
"Nói thử xem?"
Ôn Yến nghe xong Lục Thiên Mạch nói, kinh ngạc hỏi lại.
"Cái gì, kêu tôi về sau mỗi buổi tối dạy cho cậu học bổ túc?"
"Cậu không biết tôi lúc này thi đầu vào có bao nhiêu thảm, thứ hạng năm trăm, ba của tôi cũng hạ tử lệnh cho tôi, nói tôi lần sau thi tháng còn như vậy, liền hủy bỏ tiền tiêu vặt của tôi, cái này sao được? Tôi biết, cậu đứng nhất toàn trường, học bù khẳng định có một tay đúng hay không, dù sao ngày thường cũng không chiếm thời giam đọc sách của cậu, liền mỗi tối đi, một giờ một trăm đồng thế nào?"
Lục Thiên Mạch hưng phấn đề nghị.
Phải biết rằng đây chính là chủ ý hắn nghĩ ra được, vừa thấy phát sóng trực tiếp Ôn Yến kết thúc làm thêm lúc bảy giờ hắn đã nảy ra linh cảm này.
Nghe vậy, Ôn Yến sửng sốt một chút, như thế thu nhập không tồi, chỉ là tưởng tượng đến phải đối mặt với tên ngốc này, trên mặt cô liền không khỏi lộ ra một tia chần chờ.
"Ai nha, đừng do dự, được rồi, liền quyết định như vậy! Buổi tối tôi kêu tài xế nhà tôi lại đây đón cậu, đến lúc đó vừa lúc bắt đầu khóa thứ nhất của chúng ta a!" Lục Thiên Mạch như vậy căn bản là chưa cho cô bất luận cơ hội do dự gì, ngay lập tức thay Ôn Yến hạ quyết định, sau đó đứng dậy hướng cô chớp chớp mắt, liền lập tức xoay người đi ra ngoài.
"Này."
Ôn Yến đứng dậy vừa định đuổi theo trước, lại phát hiện có khách bước vào.
Cuối cùng không có biện pháp, cô cũng chỉ còn cách trở lại quán, cau mày lẩm bẩm.
"Học bổ túc sao?"
Nhưng cô lại thật sự cần số tiền này, cho nên buổi tối 7 giờ rưỡi, Ôn Yến chuẩn bị, sau khi tan làm ngồi xe tới Lục gia.
Xxe ngừng lại trước một ngôi biệt thự, vừa xuống xe, liền nhìn đến một nam sinh mặc thường phục đang đứng chờ cô.
"Ôn Tiểu Yến" Cậu ta hô loạn tên cô. Ôn Yến nhíu mày không vui, vội vã chạy tới "Cậu có hai tiếng, đừng chậm trễ, hơn mười giờ tôi phải về kí túc"
"Được được, đều tuỳ cậu phân bố."
Nhưng hùng tâm tráng chí như vậy, rất nhanh đã bị tiếng nói của Ôn Yến giảng đề toán học bức cho một chút không còn, mí mắt trên cùng mí mắt dưới sớm đã đánh nhau, cố tình Ôn Yến còn không cho phép hắn ngủ, ngủ liền dùng tay đẩy hắn, chỉ gọi một tiếng khổ không nói nổi.
Vì cái gì, vì cái gì hắn phải dùng phương thức này tra tấn chính mình?
Mà tại thấy sau khi Lục Thiên Hàng rèn luyện trở về, trực tiếp giống như thấy cọng rơm cứu mạng, Lục Thiên Mạch nước mắt lưng tròng mà hô lớn, "Anh, cứu mạng, Ôn Tiểu Yến cậu ấy muốn gϊếŧ chết em!"
Nghe vậy, Ôn Yến lập tức ngẩng đầu lên, vừa lúc liền thấy cả người là mồ hôi Lục Thiên Hàng vừa mới đẩy cửa vào, mặc đồ thể thao màu đỏ.
Cậu ta rất phù hợp với màu này, mặc rất đẹp.
Cô đối với cậu ta gật đầu, liền quay đầu nhìn về phía Lục Thiên Mạch bên cạnh dường như chịu đủ tra tấn, buông sách bài tập, trực tiếp liền bó tay rồi.
Người này nơi nào là muốn cô tới học bổ túc a, nghe cô giảng bài, không phải ấp úng có lệ, chính là muốn ăn cái này uống cái kia, hỏi hắn hiểu hay không, hắn nói đã hiểu, cho hắn ra đề mục tương tự, hắn liền đưa một đôi mắt vô tội nhìn cô, bức cho nóng nảy liền nói dù sao thời điểm thi sẽ làm là được rồi, còn thường xuyên hướng cô bên này chen lấn, hướng cô vứt mị nhãn, làm bộ không thèm để ý chạm vào mu bàn tay của cô gì đó.
Ôn Yến nhìn qua, lại dường như chuyện gì cũng chưa phát sinh, không ngừng nói mãi: ừm, tiếp tục, tôi nghe đây, nói nha, cậu nhìn tôi làm gì?
Thời điểm Lục Thiên Hàng đi vào tới, lúc thấy Ôn Yến còn kinh ngạc một chút, sau đó thấy rõ tư thế của hai người, không sai biệt lắm liền hiểu rõ, sau đó trực tiếp liền cười.
"Học bổ túc sao?"
"Ừm, một tiếng một trăm tệ, cùng học không?" Ôn Yến không phải kẻ ngốc, sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền.
"Lần sau đi" Lục Thiên Hàng khéo léo từ chối.
Bốn người bọn họ thành tích có thể nói hoàn toàn đều là lưỡng cực phân hoá. Lục Thiên Hàng cùng Lạc Tư Ngôn có thể nói luôn là tại trường học xếp hạng trước mấy bậc, tuy rằng so ra kém Ôn Yến, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể tiến vào top 10.
Lục Thiên Mạch cùng Lý Húc Dương luôn loay hoay phía sau 500, đặc biệt là Lý Húc Dương, thứ nhất toàn trường đếm ngược, bất quá chính hắn cũng không để ý nhiều là được, chính là ba và ông nội khả năng sẽ mắng hắn, tấu quen rồi hắn cũng không quan tâm như vậy.
Học dốt dường như thành thói quen.