[Hôm nay trời đẹp. Có lẽ.
Dù sao trời ngoài kia thế nào thì trong nhà tù vẫn y nguyên.
Đều đen thùi ẩm ướt, còn hôi hám với lạnh nữa. Chắc vậy.
Người đều thành một cục bầy hầy, giác quan không nhạy, tạm bỏ qua con mắt hay tay chân không còn tồn tại thì xúc giác khứu giác gì đó cũng mờ không sai biệt lắm.
Thẩm Thanh Thu đối này không phiền nhưng tiểu súc sinh có vẻ khá phiền. Nhưng từ đầu đến cuối dù có đau hay không thì Thẩm Thanh Thu chưa phản ứng qua nên phiền này là từ trước khi thân thể thành cặn bã liền có.
Lạc Băng Hà hôm nay lại đến khoe khoang chiến tích.
Thẩm Thanh Thu không chắc chuyện gì xảy ra nhưng theo truyền âm thì có vẻ Lạc Băng Hà vừa ném xuống mảnh Huyền Túc Kiếm.
Rất tiếc cái gì cũng nhìn không thấy nghe không thấy nên không có đánh sâu vào cảm hay sốc gì gì đó mà tiểu súc sinh mong đợi.
Đừng tưởng bây giờ tiểu súc sinh mới khoe ra, dù thân kẹt trong tù nhưng Thẩm Thanh Thu cũng sớm biết tỏng bên ngoài là thể loại tình huống nào rồi.
Lạc Băng Hà đang lải nhải cái gì Thương Khung Tông với Nhạc Thanh Nguyên do Thẩm Thanh Thu liên lụy nên mới bị tàn sát gì gì đó.
Làm ơn, trên đại lục này thiếu gì môn phái chưa đắc tội qua Lạc Băng Hà, đừng nói ngươi cũng không đồ sát người ta như thường. Mấy lần trước còn khoe khoang mình thành công thống lĩnh tam giới gì đó đâu.
Ngươi muốn làm vẻ vô tội đẩy hết lỗi lên người ta cũng không cần dùng tư thế khó coi này đi.]
Lạc Băng Hà: ta không phải ta không có!
Nhưng hắn chính là người như thế đó.
[Thẩm Thanh Thu sắp chết, cảm giác này tinh tường đến mức lờ đi cũng không được.
Thân thể đều bó tay trước thương tích, không thèm tiếp tục gửi tín hiệu đau đến đại não, hiếm thấy cảm giác rất thoải mái như chưa từng bị thương vậy.
Nhưng sự thật là người bị thương trầm trọng chắc chắn không sống qua nổi ngày hôm nay.
Thật ra Thẩm Thanh Thu có chút bất ngờ mình có thể sống lâu đến vậy. Ai biểu hắn là tên cứng đầu đâu, kẻ yếu hơn có lẽ đã chết tại xó xỉnh nào đó khi còn là ăn xin trên đường rồi.
Với lại người ta còn có câu “tai họa để lại ngàn năm sao”,
Thẩm Thanh Thu như thế xấu xa, tất nhiên so với lũ người tốt kia sống đến bền bỉ.
Hắn không bị đông lạnh chết vào mùa đông khi còn ăn xin.
Cũng không chết khi bị Thu gia dày vò. (Nô ɭệ cùng đợt hay sau này đều chết rất nhanh, thay đổi như chong chóng)
Càng không bị tu sĩ phản sát khi trên đường làm việc xấu với Vô Yếm Tử.
Năm tháng lâu dài tẩu hỏa nhập ma nhưng chết không thấy.
Liền tên não gân Liễu Thanh Ca đều chết ngay khi tẩu hỏa nhập ma lần đầu trong khi Thẩm Thanh Thu chỉ bị đánh cho te tua.
Nhạc Thanh Nguyên mạnh thế đều ngu xuẩn tự mình chui đầu vào bẫy rập mà chết.
Nếu Thẩm Thanh Thu chính mình yếu ớt nhu nhược một chút hồi đó trực tiếp đông lạnh chết thì tốt rồi.
Nhưng sớm chết để không phải thấy mấy sự việc phiền lòng không phải đặc quyền của kẻ xấu.
Và cái ác nhân Thẩm Thanh Thu này còn sống, tất nhiên cũng không lâu nữa đâu, liền hôm nay sẽ chết.
Có chút tò mò khi nào tiểu súc sinh sẽ phát hiện nhỉ. Nó sẽ lại làm mình làm mẩy tiếp cho coi.
(Hai tuần sau, Lạc Băng Hà trở về sau khi thành công gạ gẫm thêm một em vào hậu cung, tính đi khoe khoang thì phát hiện nhân thể bao cát của mình đã bắt đầu phân hủy)]
Lạc Băng Hà cố nhịn cuối cùng cũng đọc đến đại kết cục, bây giờ quyết định đưa ra phương án hành động mới.
*
Thẩm Thanh Thu mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy phát hiện mình từ buồng giam ẩm ướt lạnh lẽo bỗng nhiên biến thành dày nặng ổ chăn.
Này không phải mơ vì hắn sĩ diện nên đi ngủ cũng chỉ tư thế nghiêm chỉnh cùng lắm phủ thêm chăn mỏng chứ không phải cuộn mình trong chăn nệm mềm mại nằng nề như thế này.
Tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng toàn thân thoát lực, cũng không cử động nổi nên liền nhắm mắt ngủ tiếp.
Lạc Băng Hà sau khi cùng đám người đấu trí đấu dũng, cuối cùng lấy cớ sư tôn do bị đồng môn trắng trợn từ bỏ nên bị trầm cảm, không muốn trở về Thương Khung Tông.
Mà bệnh trầm cảm là gì nhỉ? Trong trời giáng sách có nhắc đến nhưng không giải thích kĩ càng.
Nói chung mấy thứ này không quan trọng lắm, Lạc Băng Hà chỉ mới đề ra mình sẽ chăm sóc Thẩm Thanh Thu thì lũ ngu xuẩn kia liền vội vàng đồng ý, sợ chậm một chút thì Lạc Băng Hà sẽ đổi ý. Có mỗi Nhạc Thanh Nguyên còn có chút do dự, kẹt trong đám người nhìn đáng thương cực kì.
Đúng vậy, dù cho lật lại bản án, tất cả tội ác đều rõ ràng từ tay Lão Cung Chủ nhưng thái độ của lũ ngụy quân tử kia vẫn là tránh Thẩm Thanh Thu như tránh tà.
Bỗng nhiên cảm thấy có chút thảm.
Lạc Băng Hà năm đó lần đầu tiên nhìn thấy sư tôn liền cảm thấy người này như thần tiên hạ phàm, cao không thể với, mơ hồ muốn đem người kéo xuống thần đàn, như thế là địa vị bình đẳng rồi.
Nhưng bây giờ nhìn lại cảm thấy thật ngu người, kẻ mà cậu vẫn luôn tưởng cao cao tại thượng không dính bụi trần, không hiểu nhân gian khó khăn lại là người trôi qua thảm nhất.
Không cần bàn cãi có người còn khổ hơn gì đó, những người đó đều quá nhu nhược, chết trước khi mọi thứ kịp trở nên càng tồi tệ.
Nhìn sư tôn bình thường một mặt thờ ơ, cứ tưởng khuôn mặt khổ hận cừu thâm lúc bất tỉnh trong ngục là mặt thật, nhưng bây giờ nhìn ai đó mềm mềm co người trong chăn giường lông xù xù thì có vẻ đánh giá đã sai lầm.
Đều tại môi trường ngủ sai!
Ân, hẳn là như vậy.
Lạc Băng Hà khi nhìn thấy hình tượng non mềm của Thẩm Thanh Thu thì cảm giác bối rối khi thông tin trong sách và quan niệm bản thân liền ném thùng rác.
Tuy trên thực tế Thẩm Thanh Thu không hoàn toàn tốt gì gì đó nhưng Lạc Băng Hà trực tiếp xem nhẹ hết. Tốc độ nhanh tha thứ.
Dù cho bạch liên hoa có bị nhuộm thành đen thì nội tại vẫn trắng như ngày nào.
Năm đó nếu không phải bị đẩy xuống Vực Thẳm Vô Gian thì còn có thể một đường đi tới, bây giờ đều làm rõ lý do thì cừu hận một không cẩn thận liền không có.
Hình tượng của Thẩm Thanh Thu trong mắt Lạc Băng Hà lại một lần nữa trải qua photoshop.
Thật đáng mừng?
*
Gần đây bên ngoài lại có các thể loại tin đồn mới với độ tin cậy 100%.
Mới là lạ.
Nghe nói Tu Nhã Kiếm không phải loại người cặn bã như lần trước đồn thổi.
Trước đó đều là trắng trợn xuyên tạc sự thật. Đều là âm kế của vị Lão Cung Chủ nào đó.
Các tu sĩ, người dân, còn có vài tên ma tộc nghe đồn thổi đều cảm thấy vị Thẩm tiên sư này tặc tội nghiệp. Người đều chăm chỉ ngồi nhà tu luyện, thỉnh thoảng trừ ma bảo vệ bách tính, tự nhiên trống rỗng bị gán ghép một đống tội danh không hiểu được.
Cái gì mà nghe ma, thà tin lời vu khống một bên của ma tộc hơn là tin tưởng một vị tiên trưởng đức cao vọng trọng.
Dân chúng một bên bàn tán thuận tiện còn đồng tình thương hại, một bên lo lắng không biết mình có nên cung phụng một lũ tu sĩ thiểu năng trí tuệ như thế này không.
Đến cả Thương Khung Tông vốn có danh vọng tốt cũng vì này mà mất đi hảo cảm của người dân.
Lúc trước nghe chấm dứt quan hệ cấp tốc lắm, cứ tưởng hành sự chính phái, đại nghĩa diệt thân.
Bây giờ ngẫm lại sợ cực kì, đối với đồng trưởng lão chưa điều tra kĩ đã trực tiếp vứt bỏ thì đối với dân thường như họ thì sẽ như thế nào?
Tất nhiên trừ tán tu hòa mình vào dân chúng còn phát hiện thái độ biến đổi của người dân thì mấy môn phái vẫn tách biệt, cao cao tại thượng không hề phát hiện có gì sai lầm.